Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong
Phó bản: Sát th...
2024-11-19 14:14:52
Nhiệm vụ lần này thật sự quá mệt mỏi, Bạch Khương nghỉ ngơi trong rừng đá, lén ăn bánh quy uống sữa bổ sung thể lực, sau đó bắt đầu vận động, duỗi thân thể, lại đến đại sảnh nhiệm vụ quan sát người chơi tìm hiểu tin tức.
Tìm một góc ngồi trong đại sảnh nhiệm vụ, Bạch Khương gặp Lâm Vi. Lâm Vi vẻ mặt mệt mỏi, dưới hai mắt đều là quầng thâm, cô ấy hâm mộ nói: "Trạng thái của cô thật tốt a, không giống như tôi, toàn bộ khuôn mặt của tôi đều suy sụp, ngủ không đủ thật thống khổ a.”
Bạch Khương tự mình nhìn qua gương, biết bộ dáng của mình sau khi làm nhiệm vụ rất mệt mỏi tiều điều, nhưng Lâm Vi thoạt nhìn còn mệt mỏi hơn, ngược lại có vẻ trạng thái của mình tốt hơn.
Vì thế Bạch Khương hỏi Lâm Vi gần đây không làm nhiệm vụ phó bản sao, điểm tích lũy còn chưa đủ đến khách sạn qua đêm?
"Làm chứ! Nhưng tôi không nỡ ở khách sạn, hội chị em tương trợ lẫn nhau trước khi đêm đến tiến vào phó bản bình thường, sau khi ra ngoài có thể ở đại sảnh nhiệm vụ qua đêm, rất nhiều người đều làm như vậy, chúng tôi có nhiều bạn đồng hành coi như an toàn, chỉ là thật sự ngủ không ngon." Lâm Vi ngáp một cái trong lúc nói chuyện: "Tối hôm qua chúng tôi tìm chỗ ngủ trong rừng cột đá phó bản bình thường, nửa đêm có người mới ra khỏi phó bản, hô to kêu nhỏ, đánh thức tôi dậy. ”
Bạch Khương nhìn quầng thâm của Lâm Vi nhíu mày, nhưng cô không nói gì, đây là lựa chọn của Lâm Vi.
Lâm Vi sau khi oán giận lại có chút kích động nhỏ giọng nói với Bạch Khương: "Sau khi tiết kiệm phí qua đêm, cô đoán xem điểm tích lũy của tôi bây giờ có bao nhiêu?" Cô ấy nói một số, lại nói "Chị Diệp bảo chúng tôi phải giữ bí mật số dư điểm tích lũy, nói ra sợ người khác nảy sinh tâm tư xấu, nhưng chúng ta cùng nhau tới đây mà, cô là người tốt tôi biết!”
“...... Sau này đừng nói với tôi." Bạch Khương dặn dò cô ấy, "Mình chị biết là được rồi, đừng để người thứ hai biết số dư điểm tích lũy của chị.”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Bạch Khương, Lâm Vi có chút xấu hổ: "À, còn cô thì sao?”
Điểm tích lũy của Bạch Khương kỳ thật không khác gì Lâm Vi, điều này cũng không có gì kỳ quái, dù sao cô cũng tiết kiệm được điểm ăn cơm, còn Lâm Vi là điểm ở.
Cho nên cô nói con số không khác gì Lâm Vi, Lâm Vi mời cô tham gia hội trợ giúp lẫn nhau: "Nhiều người lực lượng lớn, nơi này kỳ thật rất loạn, chị Diệp nói có vài người cảm thấy không có hy vọng sống lại, ở chỗ này sống qua ngày, nhân phẩm đặc biệt kém, thường xuyên cướp bóc bắt nạt người mới, chúng ta liên hợp lại thì không ai dám ức hiếp chúng ta.”
Nếu như không có siêu thị kèm theo, Bạch Khương đại khái sẽ gia nhập hội tương trợ lẫn nhau, nhưng hiện tại cô thích hợp hành động một mình, nơi này mọi người đối với cô mà nói đều là người xa lạ, cô sẽ không chia sẻ siêu thị của mình với người thứ hai.
Cô khéo léo từ chối Lâm Vi, điều này làm cho Lâm Vi có chút mất hứng. Bạch Khương đưa mắt nhìn cô ta trở lại bên cạnh đồng bạn của mình, bọn họ nói cái gì đó, có một người phụ nữ diện mạo đoan trang quay lại nhìn cô, hòa khí cười.
Buổi chiều, Bạch Khương lại vào phó bản.
Sau khi bước vào cửa một giây, bên tai là tiếng ầm ĩ, cô mở mắt ra, phát hiện mình đang ngồi trên tàu hỏa, xung quanh là hình ảnh toa tàu rất chân thật, hành khách nói chuyện phiếm ăn vặt, ngay cả mùi thức ăn và khói trong không khí cũng giống hệt hiện thực.
Bạch Khương đè xuống rung động trong lòng, tự nhủ đây là giả, đều là NPC.
Cô bắt đầu kiểm tra tình hình của mình, quần áo mặc là của mình, trong túi có thêm một vé xe, ngoài ra không có gì khác.
"Muốn chơi trò chơi cùng nhau không?" Có người phía sau vỗ nhẹ vào vai cô.
Quay đầu lại nhìn, Bạch Khương nhìn thấy một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, thiếu niên nhếch miệng cười: "Xin chào.”
Trần Hùng từng nói, NPC cực kỳ chân thực, tốt nhất không nên để người chơi nghe thấy nội dung phó bản, nếu không sẽ có rất nhiều biến số. Thiếu niên này nói "trò chơi", đại khái chính là phương thức tương đối bí mật xác nhận người chơi đồng bọn.
Hiểu được điểm này, Bạch Khương cười một chút nhưng không trả lời, sau đó quay đầu lại. Hiện tại còn không biết tình huống phó bản như thế nào, cô dự định sẽ yên lặng quan sát biến cố.
Thiếu niên bĩu môi, lẩm bẩm: "Còn rất kiêu ngạo", sau đó ánh mắt xoay tròn, quan sát thấy một hành khách khác có thể là người chơi, đang muốn đi qua đáp lời, phía trước xe truyền ra một tiếng thét chói tai: "A!”
Trái tim Bạch Khương thắt lại, bắt đầu rồi!
Hành khách hoảng sợ, hành khách ở phần đuôi xe chạy qua toa bên cạnh để tìm hiểu, khi trở về vẻ mặt kinh hoàng: "Người chết! Ở trong nhà vệ sinh! Máu chảy đầy đất, đã tràn ra!”
"Ông trời ơi! Sao có thể có loại chuyện này, nhanh chóng báo cảnh sát ah!”
"Trong xe lửa có hung thủ giết người, quá dọa người!"
"Đừng hoảng hốt, có thể là tự sát nha, đừng tự mình dọa mình."
Bạch Khương đứng lên đến toa xe bên cạnh tìm hiểu tin tức, mọi người trong toa xe bên cạnh đều sợ hãi, gần như đều chen chúc vào khoang bên cạnh, bởi vì nhà vệ sinh ở cuối toa xe kia, cách toa xe của Bạch Khương rất gần, toa xe này có không ít hành khách kinh hoảng không yên.
Nhìn biểu tình thần thái của bọn họ, những NPC này cũng quá chân thật! Bạch Khương trong lòng càng thêm kiêng kỵ trò chơi này, cô nín thở, chen chúc trong đám người đi về phía toa xe bên cạnh, cô phát hiện thiếu niên vừa rồi cũng đi theo.
Trước mắt là một đống dấu chân máu lộn xộn, vết máu nhiều nhất là cửa nhà vệ sinh, Bạch Khương cũng không dám vào nhà vệ sinh, chỉ thò đầu nhìn một cái.
Khoảnh khắc thấy rõ ràng, cô hít một hơi khí lạnh, một đôi mắt hoảng sợ đang nhìn cô trên mặt đất.
Tìm một góc ngồi trong đại sảnh nhiệm vụ, Bạch Khương gặp Lâm Vi. Lâm Vi vẻ mặt mệt mỏi, dưới hai mắt đều là quầng thâm, cô ấy hâm mộ nói: "Trạng thái của cô thật tốt a, không giống như tôi, toàn bộ khuôn mặt của tôi đều suy sụp, ngủ không đủ thật thống khổ a.”
Bạch Khương tự mình nhìn qua gương, biết bộ dáng của mình sau khi làm nhiệm vụ rất mệt mỏi tiều điều, nhưng Lâm Vi thoạt nhìn còn mệt mỏi hơn, ngược lại có vẻ trạng thái của mình tốt hơn.
Vì thế Bạch Khương hỏi Lâm Vi gần đây không làm nhiệm vụ phó bản sao, điểm tích lũy còn chưa đủ đến khách sạn qua đêm?
"Làm chứ! Nhưng tôi không nỡ ở khách sạn, hội chị em tương trợ lẫn nhau trước khi đêm đến tiến vào phó bản bình thường, sau khi ra ngoài có thể ở đại sảnh nhiệm vụ qua đêm, rất nhiều người đều làm như vậy, chúng tôi có nhiều bạn đồng hành coi như an toàn, chỉ là thật sự ngủ không ngon." Lâm Vi ngáp một cái trong lúc nói chuyện: "Tối hôm qua chúng tôi tìm chỗ ngủ trong rừng cột đá phó bản bình thường, nửa đêm có người mới ra khỏi phó bản, hô to kêu nhỏ, đánh thức tôi dậy. ”
Bạch Khương nhìn quầng thâm của Lâm Vi nhíu mày, nhưng cô không nói gì, đây là lựa chọn của Lâm Vi.
Lâm Vi sau khi oán giận lại có chút kích động nhỏ giọng nói với Bạch Khương: "Sau khi tiết kiệm phí qua đêm, cô đoán xem điểm tích lũy của tôi bây giờ có bao nhiêu?" Cô ấy nói một số, lại nói "Chị Diệp bảo chúng tôi phải giữ bí mật số dư điểm tích lũy, nói ra sợ người khác nảy sinh tâm tư xấu, nhưng chúng ta cùng nhau tới đây mà, cô là người tốt tôi biết!”
“...... Sau này đừng nói với tôi." Bạch Khương dặn dò cô ấy, "Mình chị biết là được rồi, đừng để người thứ hai biết số dư điểm tích lũy của chị.”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Bạch Khương, Lâm Vi có chút xấu hổ: "À, còn cô thì sao?”
Điểm tích lũy của Bạch Khương kỳ thật không khác gì Lâm Vi, điều này cũng không có gì kỳ quái, dù sao cô cũng tiết kiệm được điểm ăn cơm, còn Lâm Vi là điểm ở.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cho nên cô nói con số không khác gì Lâm Vi, Lâm Vi mời cô tham gia hội trợ giúp lẫn nhau: "Nhiều người lực lượng lớn, nơi này kỳ thật rất loạn, chị Diệp nói có vài người cảm thấy không có hy vọng sống lại, ở chỗ này sống qua ngày, nhân phẩm đặc biệt kém, thường xuyên cướp bóc bắt nạt người mới, chúng ta liên hợp lại thì không ai dám ức hiếp chúng ta.”
Nếu như không có siêu thị kèm theo, Bạch Khương đại khái sẽ gia nhập hội tương trợ lẫn nhau, nhưng hiện tại cô thích hợp hành động một mình, nơi này mọi người đối với cô mà nói đều là người xa lạ, cô sẽ không chia sẻ siêu thị của mình với người thứ hai.
Cô khéo léo từ chối Lâm Vi, điều này làm cho Lâm Vi có chút mất hứng. Bạch Khương đưa mắt nhìn cô ta trở lại bên cạnh đồng bạn của mình, bọn họ nói cái gì đó, có một người phụ nữ diện mạo đoan trang quay lại nhìn cô, hòa khí cười.
Buổi chiều, Bạch Khương lại vào phó bản.
Sau khi bước vào cửa một giây, bên tai là tiếng ầm ĩ, cô mở mắt ra, phát hiện mình đang ngồi trên tàu hỏa, xung quanh là hình ảnh toa tàu rất chân thật, hành khách nói chuyện phiếm ăn vặt, ngay cả mùi thức ăn và khói trong không khí cũng giống hệt hiện thực.
Bạch Khương đè xuống rung động trong lòng, tự nhủ đây là giả, đều là NPC.
Cô bắt đầu kiểm tra tình hình của mình, quần áo mặc là của mình, trong túi có thêm một vé xe, ngoài ra không có gì khác.
"Muốn chơi trò chơi cùng nhau không?" Có người phía sau vỗ nhẹ vào vai cô.
Quay đầu lại nhìn, Bạch Khương nhìn thấy một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, thiếu niên nhếch miệng cười: "Xin chào.”
Trần Hùng từng nói, NPC cực kỳ chân thực, tốt nhất không nên để người chơi nghe thấy nội dung phó bản, nếu không sẽ có rất nhiều biến số. Thiếu niên này nói "trò chơi", đại khái chính là phương thức tương đối bí mật xác nhận người chơi đồng bọn.
Hiểu được điểm này, Bạch Khương cười một chút nhưng không trả lời, sau đó quay đầu lại. Hiện tại còn không biết tình huống phó bản như thế nào, cô dự định sẽ yên lặng quan sát biến cố.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thiếu niên bĩu môi, lẩm bẩm: "Còn rất kiêu ngạo", sau đó ánh mắt xoay tròn, quan sát thấy một hành khách khác có thể là người chơi, đang muốn đi qua đáp lời, phía trước xe truyền ra một tiếng thét chói tai: "A!”
Trái tim Bạch Khương thắt lại, bắt đầu rồi!
Hành khách hoảng sợ, hành khách ở phần đuôi xe chạy qua toa bên cạnh để tìm hiểu, khi trở về vẻ mặt kinh hoàng: "Người chết! Ở trong nhà vệ sinh! Máu chảy đầy đất, đã tràn ra!”
"Ông trời ơi! Sao có thể có loại chuyện này, nhanh chóng báo cảnh sát ah!”
"Trong xe lửa có hung thủ giết người, quá dọa người!"
"Đừng hoảng hốt, có thể là tự sát nha, đừng tự mình dọa mình."
Bạch Khương đứng lên đến toa xe bên cạnh tìm hiểu tin tức, mọi người trong toa xe bên cạnh đều sợ hãi, gần như đều chen chúc vào khoang bên cạnh, bởi vì nhà vệ sinh ở cuối toa xe kia, cách toa xe của Bạch Khương rất gần, toa xe này có không ít hành khách kinh hoảng không yên.
Nhìn biểu tình thần thái của bọn họ, những NPC này cũng quá chân thật! Bạch Khương trong lòng càng thêm kiêng kỵ trò chơi này, cô nín thở, chen chúc trong đám người đi về phía toa xe bên cạnh, cô phát hiện thiếu niên vừa rồi cũng đi theo.
Trước mắt là một đống dấu chân máu lộn xộn, vết máu nhiều nhất là cửa nhà vệ sinh, Bạch Khương cũng không dám vào nhà vệ sinh, chỉ thò đầu nhìn một cái.
Khoảnh khắc thấy rõ ràng, cô hít một hơi khí lạnh, một đôi mắt hoảng sợ đang nhìn cô trên mặt đất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro