Mang Theo Siêu Thị Lớn Đào Vong
Phòng thí nghiệ...
2024-11-19 14:14:52
Trên đường Bạch Khương dùng dư quang quan sát một chút, người chơi ở đây có hơn hai mươi người.
Lần đầu tiên cô gặp nhiều người chơi như vậy.
Nếu mọi người tiến vào phó bản tình huống đều không sai biệt lắm, vậy nhân số còn phải tăng gấp hai lần, nhiệm vụ lần này lại tung ra hơn trăm người chơi?
Là độ khó quá thấp, hoặc nó quá khó khăn?
Hơn hai mươi người chơi đội mưa đi theo người đàn ông vào một căn phòng nhỏ bên cạnh bãi đáp, phòng nhỏ kỳ thật là thang máy, đủ để chứa gần ba mươi người chơi cộng thêm người phi công máy bay đồng thời tiến vào.
"Tôi sẽ không đi! Tôi sẽ không đi đâu hết!" Một người chơi đột nhiên lao ra khỏi thang máy, đứng ở bên ngoài vẫy tay với mọi người: "Các người thật ngốc, mau ra ngoài đi! Phía dưới khẳng định rất nguy hiểm!"
Người chơi có chút xôn xao, nhưng không ai đi ra ngoài với anh ta.
Người đàn ông khuyên hai câu, thấy anh ta không vào, bất đắc dĩ đành phải khởi động thang máy. Ông ta sử dụng dấu vân tay và mật khẩu để mở thang máy, sau đó thang máy bắt đầu đi xuống.
Giữa người chơi bắt đầu có người bất an, Bạch Khương cũng vậy. Cô vừa mới trốn thoát khỏi phòng thí nghiệm dưới lòng đất sâu hơn mười tầng, giờ lại lần nữa tiến vào dưới đất chắc chắn trong lòng không thoải mái, nhưng lại không thể không kiên trì.
Nhớ tới sân đỗ rộng lớn phía trên, Bạch Khương suy đoán nơi này là một phòng thí nghiệm dưới lòng đất lớn hơn nơi vừa trốn thoát.
Quả nhiên, khi thang máy mở ra, đập vào mắt chính là phong cách trang trí giống như phòng thí nghiệm vừa rồi, màu trắng lạnh như băng.
Bạch Khương thở ra một ngụm trọc khí, nhanh chóng quan sát nơi mới này.
"Đi theo tôi, tôi sẽ dẫn các bạn đến phòng nghỉ." Người đàn ông đặt ô trên kệ bên cạnh, dẫn bọn họ đi qua hành lang tuyết trắng, hai bên hành lang thật dài phân bố rất nhiều phòng, có phòng chỉ dùng tường thủy tinh vây quanh, đi ngang qua có thể nhìn thấy thí nghiệm viên bên trong bận rộn làm việc, trong lồng xếp chồng lên nhau ở góc tường có rất nhiều động vật, chúng xao động đụng vào lồng sắt, làm lồng sắt không ngừng lay động.
Cảnh tượng này làm cho Bạch Khương nhớ tới con khỉ biến dị vừa đối kháng, phòng thí nghiệm nơi này rõ ràng cũng đang làm thí nghiệm tương tự.
Với quy luật của phó bản trò chơi, phòng thí nghiệm dưới lòng đất này hiển nhiên cũng sẽ mất khống chế, lần trước cô có thể thoát khỏi ống thông gió, lần này thì sao?
Những người khác cũng nghĩ đến điểm này, bầu không khí giữa người chơi vô cùng ngưng trọng.
Đi tới phòng nghỉ, nơi này quả nhiên chuẩn bị đồ uống nóng và đồ ăn, Bạch Khương cũng đói khát, bưng một tách cà phê nóng chậm rãi uống, lại cầm hai miếng bánh ngọt nhỏ phối hợp ăn.
Người đàn ông dẫn đường lui ra ngoài, nói là để cho bọn họ nghỉ ngơi thật tốt.
"Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy, có ai trong mọi người đã làm phó bản tương tự chưa?" Có người chơi sốt ruột hỏi thăm.
"Đừng nóng vội, loại tình tiết phó bản liên tục này không ít, tôi đã gặp qua mấy lần." Một người chơi cũ đang uống một ngụm đồ uống nóng: "Hiện tại tương đương với thời gian nghỉ ngơi, các người nghỉ ngơi trước để bổ sung thể lực, chờ một chút kịch bản bắt đầu, dựa theo kinh nghiệm của tôi, độ khó sẽ không thấp hơn vừa rồi.”
“Độ khó khẳng định là cao hơn vừa rồi!” Một người chơi khác nói.
Trong số những người chơi có người tỏ ra khiếp đảm: "Vậy các người biết nơi này sẽ có nhiệm vụ rất khó, sao còn dám xuống? Nơi này chính là phòng dưới lòng đất hơn hai mươi tầng!" Anh ta có chút hối hận vì vừa rồi không rời khỏi thang máy với người chơi kia.
"Cái này gọi là không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, nếu không tiến vào, nội dung kịch bản không có biện pháp triển khai, cửa ra sẽ không có khả năng xuất hiện, trong trò chơi này, đối mặt với phó bản không thể trốn tránh, NPC bảo chúng ta xuống, chúng ta phải xuống, cửa ra rất có khả năng sẽ ở dưới đây. Người chơi ở lại phía trên, nếu đến lúc đó không vào được, bỏ qua cửa ra, chờ cửa ra biến mất hắn sẽ không quay về được trạm trung chuyển." Một người chơi cũ ôn nhu cảnh cáo, cô thở dài một hơi: "Chúng ta chỉ đang làm phó bản bình thường, tôi đã đi phó bản linh dị một lần, vì tìm manh mối biết rõ có quỷ cũng phải xông vào trong, vậy mới gọi là chịu chết.”
Bạch Khương nghe bọn họ nói chuyện, âm thầm học tập.
Bỗng nhiên cô cảm thấy choáng váng, giật mình nhận ra không đúng, nhưng một giây sau đã mất đi ý thức.
Tất cả mọi người trong phòng nghỉ đều nằm sấp xuống.
Trong phòng giám sát, người phụ trách nhìn chằm chằm vào họ, hỏi: "Tăng liều lượng, mười phút sau bơm một lần nữa, để đảm bảo rằng họ mất tất cả sức mạnh chiến đấu."
"Vâng."
"Sau đó đưa toàn bộ xuống tầng âm 21 giao cho giáo sư Vương. Tất cả các phòng thí nghiệm đột nhiên mất khống chế, mấy cơ thể thí nghiệm bạo động, hiện tại toàn bộ đã bị nổ tung trong quá trình quét dọn, chỉ còn lại những nhân viên an ninh này còn sống, thân thể bọn họ đã bị ô nhiễm, thả ra cũng không tốt, trực tiếp lấy đi làm thí nghiệm đi. Còn người trên đó thì sao? Anh ta cũng không trốn được đúng không”
"Tên bảo vệ kia tương đối cảnh giác, vừa rồi còn xúi giục những người khác, phái người đi đón hắn xuống thì hắn phản ứng kích động, đã bị đánh chết."
Người phụ trách xua tay: "Ừm, thiếu một người cũng không ít đi được, mang cho vật thí nghiệm ăn.”
Chờ Bạch Khương tỉnh lại, phát hiện mình bị nhốt trong lồng nước, những người chơi khác ở trong ngăn lồng bên cạnh, có người đã tỉnh lại đang mò mẫm trong lồng tìm đường, có người còn mê man.
Nước cũng không sâu, ngồi chỉ đến bụng cô, rùng mình một cái, nước này lại là nước đá, cũng quá lạnh rồi.
Trong nước lạnh còn có dược vật, Bạch Khương đưa nước lên ngửi, phát hiện nước có màu đen, có mùi thuốc đắng.
"Làm sao đây! Tại sao họ bắt chúng ta lại!”
“Chúng ta phải nghĩ biện pháp đi ra ngoài!”
Người chơi tỉnh táo lớn tiếng kêu gọi, Bạch Khương đứng lên, cũng bắt đầu nghiên cứu lồng sắt.
Đáng tiếc là cô không tìm được khuyết điểm của lồng sắt, ngay cả vị trí cửa cũng không tìm được, cũng không biết sao cô có thể bị nhốt vào. Thân thể dưới nước quả nhiên có vấn đề, Bạch Khương phát hiện mình đứng trong chốc lát đã đứng không vững, dựa vào lồng sắt một lần nữa ngồi xuống.
“Các người tìm được lối ra chưa, nước này có vấn đề, đợi lâu chúng ta đều sẽ hoàn toàn mất đi khí lực!”
Lần đầu tiên cô gặp nhiều người chơi như vậy.
Nếu mọi người tiến vào phó bản tình huống đều không sai biệt lắm, vậy nhân số còn phải tăng gấp hai lần, nhiệm vụ lần này lại tung ra hơn trăm người chơi?
Là độ khó quá thấp, hoặc nó quá khó khăn?
Hơn hai mươi người chơi đội mưa đi theo người đàn ông vào một căn phòng nhỏ bên cạnh bãi đáp, phòng nhỏ kỳ thật là thang máy, đủ để chứa gần ba mươi người chơi cộng thêm người phi công máy bay đồng thời tiến vào.
"Tôi sẽ không đi! Tôi sẽ không đi đâu hết!" Một người chơi đột nhiên lao ra khỏi thang máy, đứng ở bên ngoài vẫy tay với mọi người: "Các người thật ngốc, mau ra ngoài đi! Phía dưới khẳng định rất nguy hiểm!"
Người chơi có chút xôn xao, nhưng không ai đi ra ngoài với anh ta.
Người đàn ông khuyên hai câu, thấy anh ta không vào, bất đắc dĩ đành phải khởi động thang máy. Ông ta sử dụng dấu vân tay và mật khẩu để mở thang máy, sau đó thang máy bắt đầu đi xuống.
Giữa người chơi bắt đầu có người bất an, Bạch Khương cũng vậy. Cô vừa mới trốn thoát khỏi phòng thí nghiệm dưới lòng đất sâu hơn mười tầng, giờ lại lần nữa tiến vào dưới đất chắc chắn trong lòng không thoải mái, nhưng lại không thể không kiên trì.
Nhớ tới sân đỗ rộng lớn phía trên, Bạch Khương suy đoán nơi này là một phòng thí nghiệm dưới lòng đất lớn hơn nơi vừa trốn thoát.
Quả nhiên, khi thang máy mở ra, đập vào mắt chính là phong cách trang trí giống như phòng thí nghiệm vừa rồi, màu trắng lạnh như băng.
Bạch Khương thở ra một ngụm trọc khí, nhanh chóng quan sát nơi mới này.
"Đi theo tôi, tôi sẽ dẫn các bạn đến phòng nghỉ." Người đàn ông đặt ô trên kệ bên cạnh, dẫn bọn họ đi qua hành lang tuyết trắng, hai bên hành lang thật dài phân bố rất nhiều phòng, có phòng chỉ dùng tường thủy tinh vây quanh, đi ngang qua có thể nhìn thấy thí nghiệm viên bên trong bận rộn làm việc, trong lồng xếp chồng lên nhau ở góc tường có rất nhiều động vật, chúng xao động đụng vào lồng sắt, làm lồng sắt không ngừng lay động.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cảnh tượng này làm cho Bạch Khương nhớ tới con khỉ biến dị vừa đối kháng, phòng thí nghiệm nơi này rõ ràng cũng đang làm thí nghiệm tương tự.
Với quy luật của phó bản trò chơi, phòng thí nghiệm dưới lòng đất này hiển nhiên cũng sẽ mất khống chế, lần trước cô có thể thoát khỏi ống thông gió, lần này thì sao?
Những người khác cũng nghĩ đến điểm này, bầu không khí giữa người chơi vô cùng ngưng trọng.
Đi tới phòng nghỉ, nơi này quả nhiên chuẩn bị đồ uống nóng và đồ ăn, Bạch Khương cũng đói khát, bưng một tách cà phê nóng chậm rãi uống, lại cầm hai miếng bánh ngọt nhỏ phối hợp ăn.
Người đàn ông dẫn đường lui ra ngoài, nói là để cho bọn họ nghỉ ngơi thật tốt.
"Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy, có ai trong mọi người đã làm phó bản tương tự chưa?" Có người chơi sốt ruột hỏi thăm.
"Đừng nóng vội, loại tình tiết phó bản liên tục này không ít, tôi đã gặp qua mấy lần." Một người chơi cũ đang uống một ngụm đồ uống nóng: "Hiện tại tương đương với thời gian nghỉ ngơi, các người nghỉ ngơi trước để bổ sung thể lực, chờ một chút kịch bản bắt đầu, dựa theo kinh nghiệm của tôi, độ khó sẽ không thấp hơn vừa rồi.”
“Độ khó khẳng định là cao hơn vừa rồi!” Một người chơi khác nói.
Trong số những người chơi có người tỏ ra khiếp đảm: "Vậy các người biết nơi này sẽ có nhiệm vụ rất khó, sao còn dám xuống? Nơi này chính là phòng dưới lòng đất hơn hai mươi tầng!" Anh ta có chút hối hận vì vừa rồi không rời khỏi thang máy với người chơi kia.
"Cái này gọi là không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, nếu không tiến vào, nội dung kịch bản không có biện pháp triển khai, cửa ra sẽ không có khả năng xuất hiện, trong trò chơi này, đối mặt với phó bản không thể trốn tránh, NPC bảo chúng ta xuống, chúng ta phải xuống, cửa ra rất có khả năng sẽ ở dưới đây. Người chơi ở lại phía trên, nếu đến lúc đó không vào được, bỏ qua cửa ra, chờ cửa ra biến mất hắn sẽ không quay về được trạm trung chuyển." Một người chơi cũ ôn nhu cảnh cáo, cô thở dài một hơi: "Chúng ta chỉ đang làm phó bản bình thường, tôi đã đi phó bản linh dị một lần, vì tìm manh mối biết rõ có quỷ cũng phải xông vào trong, vậy mới gọi là chịu chết.”
Bạch Khương nghe bọn họ nói chuyện, âm thầm học tập.
Bỗng nhiên cô cảm thấy choáng váng, giật mình nhận ra không đúng, nhưng một giây sau đã mất đi ý thức.
Tất cả mọi người trong phòng nghỉ đều nằm sấp xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong phòng giám sát, người phụ trách nhìn chằm chằm vào họ, hỏi: "Tăng liều lượng, mười phút sau bơm một lần nữa, để đảm bảo rằng họ mất tất cả sức mạnh chiến đấu."
"Vâng."
"Sau đó đưa toàn bộ xuống tầng âm 21 giao cho giáo sư Vương. Tất cả các phòng thí nghiệm đột nhiên mất khống chế, mấy cơ thể thí nghiệm bạo động, hiện tại toàn bộ đã bị nổ tung trong quá trình quét dọn, chỉ còn lại những nhân viên an ninh này còn sống, thân thể bọn họ đã bị ô nhiễm, thả ra cũng không tốt, trực tiếp lấy đi làm thí nghiệm đi. Còn người trên đó thì sao? Anh ta cũng không trốn được đúng không”
"Tên bảo vệ kia tương đối cảnh giác, vừa rồi còn xúi giục những người khác, phái người đi đón hắn xuống thì hắn phản ứng kích động, đã bị đánh chết."
Người phụ trách xua tay: "Ừm, thiếu một người cũng không ít đi được, mang cho vật thí nghiệm ăn.”
Chờ Bạch Khương tỉnh lại, phát hiện mình bị nhốt trong lồng nước, những người chơi khác ở trong ngăn lồng bên cạnh, có người đã tỉnh lại đang mò mẫm trong lồng tìm đường, có người còn mê man.
Nước cũng không sâu, ngồi chỉ đến bụng cô, rùng mình một cái, nước này lại là nước đá, cũng quá lạnh rồi.
Trong nước lạnh còn có dược vật, Bạch Khương đưa nước lên ngửi, phát hiện nước có màu đen, có mùi thuốc đắng.
"Làm sao đây! Tại sao họ bắt chúng ta lại!”
“Chúng ta phải nghĩ biện pháp đi ra ngoài!”
Người chơi tỉnh táo lớn tiếng kêu gọi, Bạch Khương đứng lên, cũng bắt đầu nghiên cứu lồng sắt.
Đáng tiếc là cô không tìm được khuyết điểm của lồng sắt, ngay cả vị trí cửa cũng không tìm được, cũng không biết sao cô có thể bị nhốt vào. Thân thể dưới nước quả nhiên có vấn đề, Bạch Khương phát hiện mình đứng trong chốc lát đã đứng không vững, dựa vào lồng sắt một lần nữa ngồi xuống.
“Các người tìm được lối ra chưa, nước này có vấn đề, đợi lâu chúng ta đều sẽ hoàn toàn mất đi khí lực!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro