Mang Theo Vật Tư Đỉnh Cấp, Ta Bước Vào Cuộc Chạy Nạn Đầy Kịch Tính

Trách Nhiệm Của...

2024-09-27 01:31:18

Lục Cẩn Niên mỉm cười, nói: "Không sao, mỗi người uống một chút, chúng ta phải sống sót."

Đúng vậy, dù có chịu đựng đến mức không uống nước nhưng lại chết vì mất nước thì có ích gì? Tốt hơn là nên từng bước mà đi, nàng sẽ không để ba đứa nhỏ này chết.

Nàng đã kế thừa thân thể của nguyên chủ, thì cũng phải kế thừa luôn trách nhiệm của nàng ấy.

Nguyên chủ chỉ có một nguyện vọng duy nhất, đó là các đệ đệ, muội muội của nàng có thể sống sót và được ăn no, mặc ấm.

Điều này với Lục Cẩn Niên không phải khó thực hiện.

Nghe vậy, Lục Cẩn Thừa không nói gì nữa, thấy đại tỷ đã uống, hắn liền cầm lấy hồ lô, ngạc nhiên vì nước bên trong còn khá nhiều.

"Đại tỷ..." Hắn nhìn Lục Cẩn Niên, không biết phải nói thế nào.

Lục Cẩn Niên ra hiệu im lặng: "Nhanh lên, uống xong còn trở về."

Nghe nàng nói vậy, Lục Cẩn Thừa uống một ngụm lớn, sau đó liền dừng lại, không uống thêm, rồi quay qua đưa cho Lục Cẩn Sân.

Dù sao đây cũng là thứ duy nhất giúp họ sinh tồn, nếu hắn uống nhiều quá thì đệ đệ, muội muội sẽ ra sao?

Lục Cẩn Sân cũng cảm thấy lạ, rõ ràng nước không nhiều, sao lại có vẻ như nhiều hơn?

Nàng cũng không hỏi thêm, ngoan ngoãn uống xong rồi đưa cho đệ đệ.

Lục Cẩn Khâu, đứa nhỏ nhất, chẳng còn tâm trí mà nghĩ đến những điều đó. Trong quá khứ, khi còn ăn no, có lẽ nó sẽ suy nghĩ nhiều, nhưng bây giờ, mỗi bước đi đều là gắng gượng, nào còn để ý đến chuyện có bao nhiêu thức ăn, bao nhiêu nước.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sau khi cả ba uống xong, họ cũng không ăn gì.

Bởi vì thứ còn lại trong bao chỉ là hai cái bánh bột ngô khô cứng, giống như đá.

Gọi là bánh ngũ cốc cũng chẳng đúng lắm, nó chỉ là một ít bột ngô và các mảnh vụn của lương thực được trộn lại thành bánh.

Ăn thứ này chẳng khác gì ăn cát, nhưng với họ, ngay cả thứ như thế cũng sắp không còn.

Họ chỉ ăn mỗi hai ngày một lần, mà mỗi lần chỉ là một mẩu nhỏ, tương đương nửa cái bánh bột ngô.

Theo cách này, họ có thể cầm cự được thêm tám ngày nữa.

Lục Cẩn Niên nhận thấy, trong lúc họ tụ tập hoặc di chuyển, thỉnh thoảng có ánh mắt như đang theo dõi bọn họ.

Mặc dù điều này không thực sự gây uy hiếp đối với nàng, nhưng tình huống hiện tại không cho phép lơ là.

Xem ra, việc tách khỏi đoàn người có lẽ sẽ là điều nàng cần cân nhắc.

Khi họ quay trở lại nơi nghỉ, các nam nhân cũng đã trở về, nhưng không tìm được nguồn nước. Đi quá xa sẽ rất phiền phức và tốn sức, nên họ quyết định tiếp tục di chuyển vừa đi vừa tìm kiếm.

Sau khi nghỉ ngơi một lát, đoàn người lại bắt đầu lên đường.

Lục Cẩn Niên quan sát xung quanh, tất cả mọi người đều kiệt sức, bước đi nặng nề. Trên suốt chặng đường, không ai nói lời nào, bởi vì nói chuyện sẽ chỉ làm họ thêm mệt và khát, còn giữ sức thì sẽ đi được thêm vài bước.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mang Theo Vật Tư Đỉnh Cấp, Ta Bước Vào Cuộc Chạy Nạn Đầy Kịch Tính

Số ký tự: 0