Mang Theo Vật Tư Đỉnh Cấp, Ta Bước Vào Cuộc Chạy Nạn Đầy Kịch Tính
Vùng Đất Ẩn Ngo...
2024-09-27 01:31:18
Từ khi thế giới bị mạt thế nhấn chìm, bầu trời luôn bao phủ bởi mây đen không bao giờ tan. Ánh trăng, sao trời... đã ba năm nàng không thấy chúng.
Chẳng lẽ đây là một vùng đất ẩn ngoài thế giới?
Nàng mím môi, cảm thấy khó chịu vì môi mình thô ráp, còn cơ thể nàng thì bốc lên mùi hôi khó chịu, giống như đã lâu chưa được tắm.
Trước mắt phải tìm một nơi để ẩn nấp, tắm rửa sạch sẽ rồi tìm cái gì đó để ăn mới được.
Khi Lục Cẩn Niên chuẩn bị đứng dậy, bỗng nghe thấy ai đó gọi tên nàng.
"Lục Cẩn Niên..."
Nàng nhìn về hướng giọng nói, thấy mấy ánh đuốc đang tiến tới gần.
Đuốc?
Chẳng mấy chốc, người cầm đuốc đã đến chỗ nàng.
Trước mặt nàng là một nhóm người mặc quần áo cổ trang, trang phục của họ vừa cũ kỹ, vừa vá chằng vá đụp, lại còn rách nát.
Đây là ai vậy?
Đột nhiên, đầu nàng đau nhói. Lục Cẩn Niên ôm đầu, không thể ngồi dậy được.
"Ngươi làm sao thế?"
"Sao lại chạy đến đây, mau về thôi."
Vài người thấy nàng có vẻ không khỏe liền vội vã đỡ nàng đứng dậy.
Phía sau có người hỏi: "Sao không thấy Lý Tam đâu?"
"Không biết, đừng để ý đến hắn. Hắn biến mất là chuyện tốt."
Vì trời đã khuya, chẳng ai để ý đến cái xác không đầu nằm cách đó không xa.
Lục Cẩn Niên chìm vào cơn mê man suốt cả đêm, trong mơ là hình ảnh về một cô bé với cuộc đời bi thảm...
Chưa kịp nhớ lại hết những hồi ức trong mơ, nàng đã bị người ta lay tỉnh.
Lục Cẩn Niên mở mắt, trước mặt nàng là một cô bé gầy gò, hốc hác đến đáng sợ, thân hình chẳng khác gì một bộ xương khô biết đi.
"Đại tỷ, mọi người đều đi rồi, chúng ta cũng nên nhanh chóng đi thôi." Lục Cẩn Sân nói, đôi mắt trống rỗng, vô hồn như một giếng nước cạn.
Một đứa trẻ mới chín tuổi!
Trong suốt khoảng thời gian trốn chạy này, ba đứa trẻ chưa bao giờ than vãn lấy một lời. Ngay cả Lục Cẩn Khâu, mới bảy tuổi, cũng chỉ biết cắn răng chịu đựng.
Lục Cẩn Niên không nói gì thêm, nàng gật đầu rồi đứng dậy, nhìn về phía hai đứa trẻ khác đang đứng sau Lục Cẩn Sân.
Một đứa là Lục Cẩn Thừa, mười hai tuổi. Đứa kia là Lục Cẩn Khâu, bảy tuổi.
Cả hai đều gầy trơ xương như que củi, nhìn chẳng khác gì những chiếc bóng yếu ớt.
Không cần nhìn kỹ, Lục Cẩn Niên cũng biết bản thân nàng cũng chẳng khá hơn là bao.
Quần áo trên người họ đều bị gió thổi lồng vào trong, mặt trời nóng bỏng chiếu rọi làm cho người ta mơ màng, choáng váng, thật sự rất khó chịu.
Lục Cẩn Niên có thể thấy rõ ba đứa trẻ này hiểu chuyện đến lạ, quả thực đáng thương vô cùng.
Nhưng hiện giờ, số người trong đoàn chạy nạn quá đông, nàng chỉ có thể đi theo đoàn, giống như bao người khác, cố gắng nhẫn nhịn mà sống sót.
Chẳng lẽ đây là một vùng đất ẩn ngoài thế giới?
Nàng mím môi, cảm thấy khó chịu vì môi mình thô ráp, còn cơ thể nàng thì bốc lên mùi hôi khó chịu, giống như đã lâu chưa được tắm.
Trước mắt phải tìm một nơi để ẩn nấp, tắm rửa sạch sẽ rồi tìm cái gì đó để ăn mới được.
Khi Lục Cẩn Niên chuẩn bị đứng dậy, bỗng nghe thấy ai đó gọi tên nàng.
"Lục Cẩn Niên..."
Nàng nhìn về hướng giọng nói, thấy mấy ánh đuốc đang tiến tới gần.
Đuốc?
Chẳng mấy chốc, người cầm đuốc đã đến chỗ nàng.
Trước mặt nàng là một nhóm người mặc quần áo cổ trang, trang phục của họ vừa cũ kỹ, vừa vá chằng vá đụp, lại còn rách nát.
Đây là ai vậy?
Đột nhiên, đầu nàng đau nhói. Lục Cẩn Niên ôm đầu, không thể ngồi dậy được.
"Ngươi làm sao thế?"
"Sao lại chạy đến đây, mau về thôi."
Vài người thấy nàng có vẻ không khỏe liền vội vã đỡ nàng đứng dậy.
Phía sau có người hỏi: "Sao không thấy Lý Tam đâu?"
"Không biết, đừng để ý đến hắn. Hắn biến mất là chuyện tốt."
Vì trời đã khuya, chẳng ai để ý đến cái xác không đầu nằm cách đó không xa.
Lục Cẩn Niên chìm vào cơn mê man suốt cả đêm, trong mơ là hình ảnh về một cô bé với cuộc đời bi thảm...
Chưa kịp nhớ lại hết những hồi ức trong mơ, nàng đã bị người ta lay tỉnh.
Lục Cẩn Niên mở mắt, trước mặt nàng là một cô bé gầy gò, hốc hác đến đáng sợ, thân hình chẳng khác gì một bộ xương khô biết đi.
"Đại tỷ, mọi người đều đi rồi, chúng ta cũng nên nhanh chóng đi thôi." Lục Cẩn Sân nói, đôi mắt trống rỗng, vô hồn như một giếng nước cạn.
Một đứa trẻ mới chín tuổi!
Trong suốt khoảng thời gian trốn chạy này, ba đứa trẻ chưa bao giờ than vãn lấy một lời. Ngay cả Lục Cẩn Khâu, mới bảy tuổi, cũng chỉ biết cắn răng chịu đựng.
Lục Cẩn Niên không nói gì thêm, nàng gật đầu rồi đứng dậy, nhìn về phía hai đứa trẻ khác đang đứng sau Lục Cẩn Sân.
Một đứa là Lục Cẩn Thừa, mười hai tuổi. Đứa kia là Lục Cẩn Khâu, bảy tuổi.
Cả hai đều gầy trơ xương như que củi, nhìn chẳng khác gì những chiếc bóng yếu ớt.
Không cần nhìn kỹ, Lục Cẩn Niên cũng biết bản thân nàng cũng chẳng khá hơn là bao.
Quần áo trên người họ đều bị gió thổi lồng vào trong, mặt trời nóng bỏng chiếu rọi làm cho người ta mơ màng, choáng váng, thật sự rất khó chịu.
Lục Cẩn Niên có thể thấy rõ ba đứa trẻ này hiểu chuyện đến lạ, quả thực đáng thương vô cùng.
Nhưng hiện giờ, số người trong đoàn chạy nạn quá đông, nàng chỉ có thể đi theo đoàn, giống như bao người khác, cố gắng nhẫn nhịn mà sống sót.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro