Mang Tiệm Vàng Xuyên Tn 70 Nữ Phụ Chỉ Muốn Nằm Không
Chương 45
2024-09-11 20:15:59
"Có vé xe đạp không?", Thẩm Dao lạnh lùng nói, cô nghĩ cũng may nhân viên bán hàng ở thời đại này có địa vị cao, không có chuyện về sau nhất định phải mỉm cười phục vụ kia.
Bình thường ba người Thẩm Dao, chị Dương và Bạch Điềm Điềm đều rất khách sáo với khách hàng, cũng không thấy phân biệt đối xử ai, đây cũng là nguyên nhân Thẩm Dao cảm thấy chị Dương và Bạch Điềm Điềm tốt.
Ở thời đại này, hầu hết nhân viên bán hàng đều đối đãi với khách hàng với tư thái cao cao tại thượng, còn chị Dương và Điềm Điềm sẽ không vì khách hàng ăn mặc không tốt hay là người nông thôn mà lơ là họ, điều này khiến Thẩm Dao biết hai người này có thể làm bạn.
Hứa Mỹ Hà kéo kéo tay áo bạn trai, "Có mang theo, có mang theo.".
Bạn trai cô ta lập tức lấy một tấm vé xe đạp từ trong túi ra đưa cho Thẩm Dao.
Thẩm Dao nhận lấy phiếu xe đạp nhìn thoáng qua, trên phiếu viết "một chiếc xe đạp Bồ Câu Bay".
"Đi theo tôi.", Thẩm Dao nói rồi quay đầu nói với Bạch Điềm Điềm: "Bạn học cấp ba của tôi, tôi dẫn họ đi xem xe.".
Vừa rồi Bạch Điềm Điềm đứng bên cạnh có vẻ khẩn trương, sợ cô lo lắng, nói xong Thẩm Dao liền dẫn hai người đi xem xe.
Chị Dương đi nhận lương còn chưa trở lại.
Bạn trai Hứa Mỹ Hà đang chọn mua xe đạp, Hứa Mỹ Hà tiến đến bên cạnh Thẩm Dao, nhỏ giọng nói: "Thẩm Dao, thời gian trước Tiền Oánh còn nói với mọi người rằng cô ta muốn làm nhân viên bán hàng, sau đó lại xuống nông thôn, cậu có biết đã xảy ra chuyện gì không?".
"Ồ, năm mươi tệ mà cô ta muốn mua công việc của tôi, tôi không đồng ý, cô ta không có việc làm nên xuống nông thôn rồi."
Hứa Mỹ Hà nghe xong lời Thẩm Dao nói thì ngây người, Tiền Oánh năm mươi tệ đã muốn mua công việc của nhân viên bán hàng? Cô ta không biết xấu hổ sao! "Năm mươi tệ đã muốn mua công việc tốt như vậy, cô ta coi cậu là kẻ ngốc à?".
"Chẳng phải sao?", nguyên chủ đúng là ngốc thật, vậy mà cũng bán, tuy rằng sau đó mẹ cô ấy đã đòi lại bảy trăm năm mươi đồng.
Hứa Mỹ Hà thấy Thẩm Dao như vậy, không giống như là còn coi Tiền Oánh như bạn tốt: "Có phải cậu biết chuyện cô ta làm lúc trước không?".
Chắc chắn là Thẩm Dao đã biết gì đó, nếu không với dáng vẻ ngốc nghếch lúc trước của Thẩm Dao, chắc chắn cô vẫn coi Tiền Oánh như bạn tốt!
Thẩm Dao nghe Hứa Mỹ Hà nói vậy, nhìn cô ta nói: "Biết rồi.".
Ừm, kỳ thật cô cái gì cũng không biết.
"Cậu biết rồi? Tôi cứ tưởng cậu còn bị cô ta lừa gạt! Lúc trước chính là cô ta nói cậu treo Giang Vũ Quân, chúng tôi mới nói. Không ngờ không lâu sau cậu và cô ta lại còn kết giao bạn bè. Lúc ấy tôi nhìn cậu không vừa mắt, nên nói với mọi người đừng nói chuyện với cậu.", Hứa Mỹ Hà có chút ngượng ngùng nói.
Lúc trước chính là Tiền Oánh nói lời này với một bạn học khác, sau đó mới truyền đi xôn xao.
Giang Vũ Quân chính là nam sinh tỏ tình bị nguyên chủ từ chối.
"Cô ta thích Giang Vũ Quân?", ngoài mặt Thẩm Dao không có chút gợn sóng nào, trong lòng thầm mắng Tiền Oánh một trận, cũng mắng nguyên chủ mắt mù không nhìn rõ người.
Hứa Mỹ Hà gật đầu, "Hẳn là vậy.".
Cô ta đã gặp Tiền Oánh hai lần chủ động tìm Giang Vũ Quân nói chuyện, nhưng Giang Vũ Quân đều không để ý đến cô ta.
Bên kia, bạn trai Hứa Mỹ Hà chọn xong một chiếc xe đạp Bồ Câu Bay hai mươi tám tấc, nói với Thẩm Dao: "Đồng chí Thẩm Dao, chúng tôi muốn chiếc này.".
Hứa Mỹ Hà nhìn xe đạp, nói với bạn trai: "Hai mươi tám tấc quá cao, em không đi được, đổi hai mươi sáu tấc đi!".
Thẩm Dao nhìn Hứa Mỹ Hà thấp hơn mình nửa cái đầu, không nói gì.
"Cái này tốt hơn, về sau có con cũng chở được."
"Bây giờ là em đi, em muốn hai mươi sáu tấc! Thật sự không được, mua hai mươi sáu tấc có thanh ngang!".
"Được được được! Hai mươi sáu tấc có thanh ngang.", bạn trai Hứa Mỹ Hà lại đi chọn một chiếc khác, chỉ vào xe đạp hỏi Thẩm Dao: "Chỉ cái này thôi, bao nhiêu tiền?".
"Một trăm năm mươi sáu đồng sáu hào, một tấm vé xe đạp.", Thẩm Dao báo giá, dẫn hai người trở lại quầy trả tiền.
Thu tiền, xé phiếu xong, Bạch Điềm Điềm giúp Thẩm Dao mang ví tiền đến quầy thu ngân.
Cầm lấy phiếu và tiền lẻ từ quầy thu ngân đưa cho Hứa Mỹ Hà, Thẩm Dao dẫn họ đến kho lấy xe.
Lúc Thẩm Dao trở lại quầy, chị Dương cũng trở về, đang nói chuyện phiếm với Bạch Điềm Điềm.
Bạch Điềm Điềm nhìn thấy Thẩm Dao, vội hỏi: "Không sao chứ?".
Cô chưa từng thấy Thẩm Dao lạnh mặt với khách hàng bao giờ, đừng nói người này còn là bạn học của Thẩm Dao.
Bình thường ba người Thẩm Dao, chị Dương và Bạch Điềm Điềm đều rất khách sáo với khách hàng, cũng không thấy phân biệt đối xử ai, đây cũng là nguyên nhân Thẩm Dao cảm thấy chị Dương và Bạch Điềm Điềm tốt.
Ở thời đại này, hầu hết nhân viên bán hàng đều đối đãi với khách hàng với tư thái cao cao tại thượng, còn chị Dương và Điềm Điềm sẽ không vì khách hàng ăn mặc không tốt hay là người nông thôn mà lơ là họ, điều này khiến Thẩm Dao biết hai người này có thể làm bạn.
Hứa Mỹ Hà kéo kéo tay áo bạn trai, "Có mang theo, có mang theo.".
Bạn trai cô ta lập tức lấy một tấm vé xe đạp từ trong túi ra đưa cho Thẩm Dao.
Thẩm Dao nhận lấy phiếu xe đạp nhìn thoáng qua, trên phiếu viết "một chiếc xe đạp Bồ Câu Bay".
"Đi theo tôi.", Thẩm Dao nói rồi quay đầu nói với Bạch Điềm Điềm: "Bạn học cấp ba của tôi, tôi dẫn họ đi xem xe.".
Vừa rồi Bạch Điềm Điềm đứng bên cạnh có vẻ khẩn trương, sợ cô lo lắng, nói xong Thẩm Dao liền dẫn hai người đi xem xe.
Chị Dương đi nhận lương còn chưa trở lại.
Bạn trai Hứa Mỹ Hà đang chọn mua xe đạp, Hứa Mỹ Hà tiến đến bên cạnh Thẩm Dao, nhỏ giọng nói: "Thẩm Dao, thời gian trước Tiền Oánh còn nói với mọi người rằng cô ta muốn làm nhân viên bán hàng, sau đó lại xuống nông thôn, cậu có biết đã xảy ra chuyện gì không?".
"Ồ, năm mươi tệ mà cô ta muốn mua công việc của tôi, tôi không đồng ý, cô ta không có việc làm nên xuống nông thôn rồi."
Hứa Mỹ Hà nghe xong lời Thẩm Dao nói thì ngây người, Tiền Oánh năm mươi tệ đã muốn mua công việc của nhân viên bán hàng? Cô ta không biết xấu hổ sao! "Năm mươi tệ đã muốn mua công việc tốt như vậy, cô ta coi cậu là kẻ ngốc à?".
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chẳng phải sao?", nguyên chủ đúng là ngốc thật, vậy mà cũng bán, tuy rằng sau đó mẹ cô ấy đã đòi lại bảy trăm năm mươi đồng.
Hứa Mỹ Hà thấy Thẩm Dao như vậy, không giống như là còn coi Tiền Oánh như bạn tốt: "Có phải cậu biết chuyện cô ta làm lúc trước không?".
Chắc chắn là Thẩm Dao đã biết gì đó, nếu không với dáng vẻ ngốc nghếch lúc trước của Thẩm Dao, chắc chắn cô vẫn coi Tiền Oánh như bạn tốt!
Thẩm Dao nghe Hứa Mỹ Hà nói vậy, nhìn cô ta nói: "Biết rồi.".
Ừm, kỳ thật cô cái gì cũng không biết.
"Cậu biết rồi? Tôi cứ tưởng cậu còn bị cô ta lừa gạt! Lúc trước chính là cô ta nói cậu treo Giang Vũ Quân, chúng tôi mới nói. Không ngờ không lâu sau cậu và cô ta lại còn kết giao bạn bè. Lúc ấy tôi nhìn cậu không vừa mắt, nên nói với mọi người đừng nói chuyện với cậu.", Hứa Mỹ Hà có chút ngượng ngùng nói.
Lúc trước chính là Tiền Oánh nói lời này với một bạn học khác, sau đó mới truyền đi xôn xao.
Giang Vũ Quân chính là nam sinh tỏ tình bị nguyên chủ từ chối.
"Cô ta thích Giang Vũ Quân?", ngoài mặt Thẩm Dao không có chút gợn sóng nào, trong lòng thầm mắng Tiền Oánh một trận, cũng mắng nguyên chủ mắt mù không nhìn rõ người.
Hứa Mỹ Hà gật đầu, "Hẳn là vậy.".
Cô ta đã gặp Tiền Oánh hai lần chủ động tìm Giang Vũ Quân nói chuyện, nhưng Giang Vũ Quân đều không để ý đến cô ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bên kia, bạn trai Hứa Mỹ Hà chọn xong một chiếc xe đạp Bồ Câu Bay hai mươi tám tấc, nói với Thẩm Dao: "Đồng chí Thẩm Dao, chúng tôi muốn chiếc này.".
Hứa Mỹ Hà nhìn xe đạp, nói với bạn trai: "Hai mươi tám tấc quá cao, em không đi được, đổi hai mươi sáu tấc đi!".
Thẩm Dao nhìn Hứa Mỹ Hà thấp hơn mình nửa cái đầu, không nói gì.
"Cái này tốt hơn, về sau có con cũng chở được."
"Bây giờ là em đi, em muốn hai mươi sáu tấc! Thật sự không được, mua hai mươi sáu tấc có thanh ngang!".
"Được được được! Hai mươi sáu tấc có thanh ngang.", bạn trai Hứa Mỹ Hà lại đi chọn một chiếc khác, chỉ vào xe đạp hỏi Thẩm Dao: "Chỉ cái này thôi, bao nhiêu tiền?".
"Một trăm năm mươi sáu đồng sáu hào, một tấm vé xe đạp.", Thẩm Dao báo giá, dẫn hai người trở lại quầy trả tiền.
Thu tiền, xé phiếu xong, Bạch Điềm Điềm giúp Thẩm Dao mang ví tiền đến quầy thu ngân.
Cầm lấy phiếu và tiền lẻ từ quầy thu ngân đưa cho Hứa Mỹ Hà, Thẩm Dao dẫn họ đến kho lấy xe.
Lúc Thẩm Dao trở lại quầy, chị Dương cũng trở về, đang nói chuyện phiếm với Bạch Điềm Điềm.
Bạch Điềm Điềm nhìn thấy Thẩm Dao, vội hỏi: "Không sao chứ?".
Cô chưa từng thấy Thẩm Dao lạnh mặt với khách hàng bao giờ, đừng nói người này còn là bạn học của Thẩm Dao.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro