Mang Trung Tâm Thương Mại Về Thập Niên 80
Chương 47
Mâm Xôi
2024-09-20 22:53:46
Được một lúc mùi thơm trong bếp bay ra, hôm nay có hai con gà không biết chị dâu cô làm món gì mà thơm thế không biết.
"Thơm quá, lâu lắm rồi chưa được ăn thịt gà, lần trước ăn chắc là tết năm ngoái rồi, phải không nhỉ?" Anh hai cô vừa hít mũi vừa nuốt nước miếng nói
"Đúng vậy, lần này coi như là hưởng phúc của em gái" Anh cả và anh ba đều gật đầu đồng ý
"Nhớ ngày trước Tiểu Ngư còn bé, chúng ta hay đi bẫy chim sẻ, anh hai tham ăn, lúc nào cũng vì muốn ăn nhanh nên nướng cháy đen chim, sau hôm đấy về còn bị tiêu chảy" ha ha
"Đúng vậy, bây giờ chỉ có mấy đứa Đại Cường mới thi thoảng đi bẫy chơi thôi"
Cô nghe các anh kể chuyện ngày còn nhỏ mà cười không khép được mồm luôn. Mặc dù cô không có trí nhớ của nguyên chủ, nhưng cô cũng biết được, các anh trai rất yêu thương cô ấy.
Đang nói chuyện rôm rả, giọng chị dâu cả trong bếp vọng ra gọi:" Tiểu Ngư cơm trưa sắp xong rồi, em gọi mấy tiểu quỷ kia về cho chúng ăn cơm nhé"
"Vâng em biết rồi, chị dâu" Cô đáp lời chị dâu, sau đó nói với các anh
"Các anh mọi người mau thu dọn một chút rồi nghỉ tay ăn cơm trưa"
"Uhm em mau đi gọi mấy đứa nó đi, bọn nó chơi quanh chỗ gốc đa đằng kia thôi"
"Vâng em biết rồi ạ"
Cô nhanh chân đi ra ngoài cổng, tới chỗ cây đa cách nhà, thấy một đám trẻ đang chơi đuổi bắt, Tiểu Tiểu nhỏ nhất không chơi được, nên đứng bên ngoài cổ vũ, cho Tiểu Nhất và các anh, nhìn nó ngọng ngịu hét: " Chị chạy, chạy"
Thấy Tiểu Nhất sắp bị bắt cô bé cũng rối lên, tay chân cua bên này cua bên kia, Tiểu Nhất đang né cố gắng thoát khỏi người bị vây bắt. Đây là lần đầu tiên từ khi cô tới, thấy hai đứa bé có bạn chơi mà còn vui vẻ như thế, trẻ con phải là như vậy, năng động hoạt bát. Cô đi lại gần: " Nào mấy bạn nhỏ, mau nghỉ chơi rồi về nhà ăn cơm, chiều lại chơi tiếp nhé"
"Mẹ"
Tiẻu Nhất và Tiểu Tiểu thấy cô thì chạy ngay lại ôm, nũng nịu gọi me
"Cô, đã được ăn trưa rồi ạ, mau về thôi" Cô nhìn mấy đứa nhà anh trai, gấp không chờ nổi, muốn chạy về trước.
"Các cháu chào các bạn đi rồi về"
"Hẹn chiều nay chơi tiếp nhé, bọn tao về ăn cơm trưa đây" Đại Cường nhanh nhảu nói liếng thoáng với mấy đứa trẻ kia rồi quay sang nhìn cô thúc giục.
"Được rồi, về thôi, mấy đứa cũng mau về ăn cơm đi, không ba mẹ lại đi tìm"
Mấy đứa bé ngây ra, nghĩ cái bọn này sao hôm nay năng nổ về ăn cơm thế, mọi lần gọi về, bọn nó còn cố gắng chơi nốt ván mới về, sao lần này thì như sắp ăn cơm tết vậy.
Bọn trẻ chạy trước, chỉ còn cô và hai đứa bé đi thong thả đằng sau, về tới nhà cô đã nghe thấy tiếng mẹ cô vọng ra:
"Mấy con khỉ con này, mau đi rửa tay chân rồi mới được ăn cơm"
"Vâng ạ"
Vừa bước vào sân, lại thấy một đám ùa nhau từ nhà trên ra ngoài sân giếng, cô lắc đầu cười cười, cũng dẫn hai con gái đi rửa tay chân cho sạch sẽ.
"Thơm quá, lâu lắm rồi chưa được ăn thịt gà, lần trước ăn chắc là tết năm ngoái rồi, phải không nhỉ?" Anh hai cô vừa hít mũi vừa nuốt nước miếng nói
"Đúng vậy, lần này coi như là hưởng phúc của em gái" Anh cả và anh ba đều gật đầu đồng ý
"Nhớ ngày trước Tiểu Ngư còn bé, chúng ta hay đi bẫy chim sẻ, anh hai tham ăn, lúc nào cũng vì muốn ăn nhanh nên nướng cháy đen chim, sau hôm đấy về còn bị tiêu chảy" ha ha
"Đúng vậy, bây giờ chỉ có mấy đứa Đại Cường mới thi thoảng đi bẫy chơi thôi"
Cô nghe các anh kể chuyện ngày còn nhỏ mà cười không khép được mồm luôn. Mặc dù cô không có trí nhớ của nguyên chủ, nhưng cô cũng biết được, các anh trai rất yêu thương cô ấy.
Đang nói chuyện rôm rả, giọng chị dâu cả trong bếp vọng ra gọi:" Tiểu Ngư cơm trưa sắp xong rồi, em gọi mấy tiểu quỷ kia về cho chúng ăn cơm nhé"
"Vâng em biết rồi, chị dâu" Cô đáp lời chị dâu, sau đó nói với các anh
"Các anh mọi người mau thu dọn một chút rồi nghỉ tay ăn cơm trưa"
"Uhm em mau đi gọi mấy đứa nó đi, bọn nó chơi quanh chỗ gốc đa đằng kia thôi"
"Vâng em biết rồi ạ"
Cô nhanh chân đi ra ngoài cổng, tới chỗ cây đa cách nhà, thấy một đám trẻ đang chơi đuổi bắt, Tiểu Tiểu nhỏ nhất không chơi được, nên đứng bên ngoài cổ vũ, cho Tiểu Nhất và các anh, nhìn nó ngọng ngịu hét: " Chị chạy, chạy"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy Tiểu Nhất sắp bị bắt cô bé cũng rối lên, tay chân cua bên này cua bên kia, Tiểu Nhất đang né cố gắng thoát khỏi người bị vây bắt. Đây là lần đầu tiên từ khi cô tới, thấy hai đứa bé có bạn chơi mà còn vui vẻ như thế, trẻ con phải là như vậy, năng động hoạt bát. Cô đi lại gần: " Nào mấy bạn nhỏ, mau nghỉ chơi rồi về nhà ăn cơm, chiều lại chơi tiếp nhé"
"Mẹ"
Tiẻu Nhất và Tiểu Tiểu thấy cô thì chạy ngay lại ôm, nũng nịu gọi me
"Cô, đã được ăn trưa rồi ạ, mau về thôi" Cô nhìn mấy đứa nhà anh trai, gấp không chờ nổi, muốn chạy về trước.
"Các cháu chào các bạn đi rồi về"
"Hẹn chiều nay chơi tiếp nhé, bọn tao về ăn cơm trưa đây" Đại Cường nhanh nhảu nói liếng thoáng với mấy đứa trẻ kia rồi quay sang nhìn cô thúc giục.
"Được rồi, về thôi, mấy đứa cũng mau về ăn cơm đi, không ba mẹ lại đi tìm"
Mấy đứa bé ngây ra, nghĩ cái bọn này sao hôm nay năng nổ về ăn cơm thế, mọi lần gọi về, bọn nó còn cố gắng chơi nốt ván mới về, sao lần này thì như sắp ăn cơm tết vậy.
Bọn trẻ chạy trước, chỉ còn cô và hai đứa bé đi thong thả đằng sau, về tới nhà cô đã nghe thấy tiếng mẹ cô vọng ra:
"Mấy con khỉ con này, mau đi rửa tay chân rồi mới được ăn cơm"
"Vâng ạ"
Vừa bước vào sân, lại thấy một đám ùa nhau từ nhà trên ra ngoài sân giếng, cô lắc đầu cười cười, cũng dẫn hai con gái đi rửa tay chân cho sạch sẽ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro