Mảnh Ghép Hoàn Hảo Của Tra Nam Tiện Nữ
Chương 8
2024-12-30 15:32:33
Đêm đó, tôi không trở lại nhà thuê như Mạnh Kiên nhắc nhở.
Nằm trong căn phòng vốn thuộc về mình, tôi trằn trọc hồi lâu mới có thể ngủ được.
Sáng hôm sau, đầu tôi đau như búa bổ.
Vệ sinh cá nhân xong, tôi chậm chạp đi xuống nhà.
Đến cửa bếp, tôi nhìn thấy Minh Thùy đang như chú chim nhỏ quay quanh mẹ tôi, bà ấy đang chuẩn bị bữa sáng.
Tôi vào bếp rót một cốc nước, mẹ nghe tiếng ngước lên liền nói.
"Giờ nào rồi mới dậy, về nhà cũng không biết giúp mẹ làm việc. Mày được một phần của Minh Thùy mẹ đã mừng lắm rồi."
Tôi chán nản.
"Trước anh hai và Minh Thùy học nội trú về nhà mẹ lại xót bảo người ta ngủ thêm. Còn con về lại muốn cho con làm việc. Đúng là, con ruột với con ghẻ, đỗi đãi cũng khác xa."
Mẹ tôi nghe xong sửng sốt, định mở miệng.
Tôi vừa nhìn đã đoán được bà ấy định nói gì, lại nghe tiếng cười lanh lảnh của Minh Thùy liền thấy bực bội, cơn đau đầu vừa giảm lại âm ỉ đau nhức nên dứt khoát đi ra phòng khách.
Cuộc hẹn với Mạnh Kiên vào buổi chiều, tôi nhắn tin hẹn hắn ta qua nhà đón.
Tôi lạnh lùng nhìn Minh Thùy đang cười tít mắt trong bếp, tôi không tin, một người luôn muốn cướp lấy mọi thứ của tôi, khi nhìn thấy Mạnh Kiên điển trai săn sóc lại không nổi lên tâm tư.
Tốt nhất, hai người nên nhanh chóng dính lấy nhau đi.
Bên ngoài trời không có nắng, còn có chút âm u.
Có vẻ hôm nay, trời sẽ đổ một cơn mưa lớn.
...
Đến chiều, đồng hồ vừa điểm mười bốn giờ, tôi cũng đã chuẩn bị xong xuôi.
Tôi mặc vào chiếc váy bó sát màu đỏ rượu nổi bần bật. Da tôi rất trắng, dáng người cũng không tệ. Mặc chiếc váy này vào càng tôn thêm mấy phần rực rỡ.
Tóc dài được thả xuống nhẹ nhàng buông lơi, khuôn mặt trái xoan cùng đôi mắt ướt át câu hồn.
Bình thường mộc mạc, giờ tôi chỉ trang điểm một mà chút hiệu quả lại lớn đến bất ngờ.
Có lẽ, đây cũng là một trong những lý do khiến Minh Thùy ghét tôi.
So với tôi, vẻ thanh thuần và ngọt ngào của cô ta giống như so sánh vẻ đẹp giữa trẻ con và người trưởng thành vậy.
Ngắm lại bản thân trong gương tôi rất hài lòng.
Mẹ Mạnh Kiên thích kiểu giản dị nhẹ nhàng.
Nói dễ nghe theo kiểu của bà ấy thì là vẻ đẹp đoan trang. Còn nói thẳng ra thì là kiểu cổ hủ, lỗi thời, nhưng thật không may, tôi lại không sở hữu vẻ ngoài khiêm tốn như vậy.
Kiếp trước tôi còn cố tình trang điểm xấu đi, tìm cách nhảy vài hố lửa.
Kiếp này, tôi muốn thỏa thích làm điều mình muốn. Vẻ ngoài xinh đẹp sao phải giấu đi.
Đây là món quà gặp mặt đầu tiên tôi dành cho mẹ chồng kiếp trước, tất nhiên không thể làm bà ta thấy thất vọng được.
Nghe xong điện thoại của Mạnh Kiên, tôi mở cửa phòng đi ra vừa hay gặp mẹ.
Bà nhìn tôi nhíu nhíu mày.
"Sao con lại... thế này?"
Tôi buồn cười.
"Mẹ sao vậy? Thế này là thế nào? Con vốn là thế này mà. Sống theo ý của mẹ lâu rồi nên mẹ quên luôn hình dáng thật của con gái mẹ rồi à?"
Mặt mẹ tôi cứng đờ trong chốc lát.
Tôi nhìn đồng hồ, giả vờ không để ý thấy bóng người lấp ló đằng sau.
"Bạn con đang đợi, tối con lại về"
...
Khi trước, một câu nói dường như vô tình của Minh Thùy liền khiến bố mẹ tôi kiểm soát cả chuyện ăn mặc của tôi.
"Chị Minh Nguyện thật xinh, ăn mặc cũng rất đẹp. Chẳng bù cho em, vừa xấu xí vừa quê mùa"
Sau đó, cô ta cúi đầu, vẻ thất lạc buồn bã.
Cô ta xấu xí quê mùa thì liên quan gì đến tôi. Thế mà, mẹ tôi lại quay qua trách cứ.
"Con làm gì mà ăn mặc thành như vậy. Minh Thùy đáng thương, con bé vốn nhạy cảm, con sau này ăn mặc đơn giản chút đi."
Tôi ngơ ngác, trước giờ không phải tôi vẫn vậy à.
Vẻ ngoài của tôi cũng khiến Minh Thùy tổn thương. Mẹ tôi hẳn là bị cô ta bỏ bùa đến lú lẫn rồi.
Ấy thế mà kiếp trước tôi thật sự đã ăn mặc tối giản đi rất nhiều. Cũng che bớt đi sự rực rỡ của mình.
Nhưng giờ tôi không muốn ủy khuất bản thân nữa.
...
Mạnh Kiên đã đến dưới cổng chờ, tôi thong thả đi xuống lầu.
Minh Thùy cũng từ sau bước ra, ánh mắt như có như không lướt qua người tôi, có đổ cả lít trà cũng không giấu nổi vẻ ghen ghét trong ánh mắt của cô ta.
Dù sao trước đó, dù gián tiếp thì tôi vẫn luôn sống theo ý muốn của cô ta.
Tôi tự làm mình xấu đi một chút, Minh Thùy trang điểm ăn mặc đẹp lên một chút, so ra lúc đó thì vẻ ngoài giữa hai chúng tôi cũng không chệnh lệch nhau bao nhiêu.
Nhưng giờ đột nhiên thay đổi, lại thành trên trời dưới đất. Tôi trên trời còn cô ta dưới đất.
Minh Thùy nhìn đến đỏ mắt.
Mạnh Kiên đợi lâu đã sốt ruột gọi điện thúc giục, cố tình khiến giọng mình trở nên thật dịu dàng.
"Em xuống rồi, đợi em"
"Anh vẫn luôn đợi em."
Cố nén cơn buồn nôn nhìn lướt qua Minh Thùy. Một tia sáng vừa lóe lên trong mắt cô ta.
Mạnh Kiên đã đứng đợi ngoài cửa xe. Hắn hôm nay ăn mặc có vẻ cũng tốn một phen tâm tư.
Nhìn khá bảnh chọe.
Nằm trong căn phòng vốn thuộc về mình, tôi trằn trọc hồi lâu mới có thể ngủ được.
Sáng hôm sau, đầu tôi đau như búa bổ.
Vệ sinh cá nhân xong, tôi chậm chạp đi xuống nhà.
Đến cửa bếp, tôi nhìn thấy Minh Thùy đang như chú chim nhỏ quay quanh mẹ tôi, bà ấy đang chuẩn bị bữa sáng.
Tôi vào bếp rót một cốc nước, mẹ nghe tiếng ngước lên liền nói.
"Giờ nào rồi mới dậy, về nhà cũng không biết giúp mẹ làm việc. Mày được một phần của Minh Thùy mẹ đã mừng lắm rồi."
Tôi chán nản.
"Trước anh hai và Minh Thùy học nội trú về nhà mẹ lại xót bảo người ta ngủ thêm. Còn con về lại muốn cho con làm việc. Đúng là, con ruột với con ghẻ, đỗi đãi cũng khác xa."
Mẹ tôi nghe xong sửng sốt, định mở miệng.
Tôi vừa nhìn đã đoán được bà ấy định nói gì, lại nghe tiếng cười lanh lảnh của Minh Thùy liền thấy bực bội, cơn đau đầu vừa giảm lại âm ỉ đau nhức nên dứt khoát đi ra phòng khách.
Cuộc hẹn với Mạnh Kiên vào buổi chiều, tôi nhắn tin hẹn hắn ta qua nhà đón.
Tôi lạnh lùng nhìn Minh Thùy đang cười tít mắt trong bếp, tôi không tin, một người luôn muốn cướp lấy mọi thứ của tôi, khi nhìn thấy Mạnh Kiên điển trai săn sóc lại không nổi lên tâm tư.
Tốt nhất, hai người nên nhanh chóng dính lấy nhau đi.
Bên ngoài trời không có nắng, còn có chút âm u.
Có vẻ hôm nay, trời sẽ đổ một cơn mưa lớn.
...
Đến chiều, đồng hồ vừa điểm mười bốn giờ, tôi cũng đã chuẩn bị xong xuôi.
Tôi mặc vào chiếc váy bó sát màu đỏ rượu nổi bần bật. Da tôi rất trắng, dáng người cũng không tệ. Mặc chiếc váy này vào càng tôn thêm mấy phần rực rỡ.
Tóc dài được thả xuống nhẹ nhàng buông lơi, khuôn mặt trái xoan cùng đôi mắt ướt át câu hồn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bình thường mộc mạc, giờ tôi chỉ trang điểm một mà chút hiệu quả lại lớn đến bất ngờ.
Có lẽ, đây cũng là một trong những lý do khiến Minh Thùy ghét tôi.
So với tôi, vẻ thanh thuần và ngọt ngào của cô ta giống như so sánh vẻ đẹp giữa trẻ con và người trưởng thành vậy.
Ngắm lại bản thân trong gương tôi rất hài lòng.
Mẹ Mạnh Kiên thích kiểu giản dị nhẹ nhàng.
Nói dễ nghe theo kiểu của bà ấy thì là vẻ đẹp đoan trang. Còn nói thẳng ra thì là kiểu cổ hủ, lỗi thời, nhưng thật không may, tôi lại không sở hữu vẻ ngoài khiêm tốn như vậy.
Kiếp trước tôi còn cố tình trang điểm xấu đi, tìm cách nhảy vài hố lửa.
Kiếp này, tôi muốn thỏa thích làm điều mình muốn. Vẻ ngoài xinh đẹp sao phải giấu đi.
Đây là món quà gặp mặt đầu tiên tôi dành cho mẹ chồng kiếp trước, tất nhiên không thể làm bà ta thấy thất vọng được.
Nghe xong điện thoại của Mạnh Kiên, tôi mở cửa phòng đi ra vừa hay gặp mẹ.
Bà nhìn tôi nhíu nhíu mày.
"Sao con lại... thế này?"
Tôi buồn cười.
"Mẹ sao vậy? Thế này là thế nào? Con vốn là thế này mà. Sống theo ý của mẹ lâu rồi nên mẹ quên luôn hình dáng thật của con gái mẹ rồi à?"
Mặt mẹ tôi cứng đờ trong chốc lát.
Tôi nhìn đồng hồ, giả vờ không để ý thấy bóng người lấp ló đằng sau.
"Bạn con đang đợi, tối con lại về"
...
Khi trước, một câu nói dường như vô tình của Minh Thùy liền khiến bố mẹ tôi kiểm soát cả chuyện ăn mặc của tôi.
"Chị Minh Nguyện thật xinh, ăn mặc cũng rất đẹp. Chẳng bù cho em, vừa xấu xí vừa quê mùa"
Sau đó, cô ta cúi đầu, vẻ thất lạc buồn bã.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô ta xấu xí quê mùa thì liên quan gì đến tôi. Thế mà, mẹ tôi lại quay qua trách cứ.
"Con làm gì mà ăn mặc thành như vậy. Minh Thùy đáng thương, con bé vốn nhạy cảm, con sau này ăn mặc đơn giản chút đi."
Tôi ngơ ngác, trước giờ không phải tôi vẫn vậy à.
Vẻ ngoài của tôi cũng khiến Minh Thùy tổn thương. Mẹ tôi hẳn là bị cô ta bỏ bùa đến lú lẫn rồi.
Ấy thế mà kiếp trước tôi thật sự đã ăn mặc tối giản đi rất nhiều. Cũng che bớt đi sự rực rỡ của mình.
Nhưng giờ tôi không muốn ủy khuất bản thân nữa.
...
Mạnh Kiên đã đến dưới cổng chờ, tôi thong thả đi xuống lầu.
Minh Thùy cũng từ sau bước ra, ánh mắt như có như không lướt qua người tôi, có đổ cả lít trà cũng không giấu nổi vẻ ghen ghét trong ánh mắt của cô ta.
Dù sao trước đó, dù gián tiếp thì tôi vẫn luôn sống theo ý muốn của cô ta.
Tôi tự làm mình xấu đi một chút, Minh Thùy trang điểm ăn mặc đẹp lên một chút, so ra lúc đó thì vẻ ngoài giữa hai chúng tôi cũng không chệnh lệch nhau bao nhiêu.
Nhưng giờ đột nhiên thay đổi, lại thành trên trời dưới đất. Tôi trên trời còn cô ta dưới đất.
Minh Thùy nhìn đến đỏ mắt.
Mạnh Kiên đợi lâu đã sốt ruột gọi điện thúc giục, cố tình khiến giọng mình trở nên thật dịu dàng.
"Em xuống rồi, đợi em"
"Anh vẫn luôn đợi em."
Cố nén cơn buồn nôn nhìn lướt qua Minh Thùy. Một tia sáng vừa lóe lên trong mắt cô ta.
Mạnh Kiên đã đứng đợi ngoài cửa xe. Hắn hôm nay ăn mặc có vẻ cũng tốn một phen tâm tư.
Nhìn khá bảnh chọe.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro