Còn ai nữa không?
Bất Bại
2024-06-23 02:59:26
“Việc nhỏ, đừng lo quá!”
Tần Phong hời hợt nói, sau đó liền đi làm.
“Đứng lại!”
Thấy Tần Phong muốn đi ra ngoài, Mộ Uyển Quân quát lớn.
Sau đó nhìn về phía những người vây xem ở bên ngoài: “Mọi người đang làm gì ở đây vậy? Không cần đi làm nữa sao?”
Tổng giám đốc tức giận, mọi người lập tức trở về văn phòng của mình.
Mộ Uyển Quân bất đắc dĩ thở dài, đưa tay về phía Tần Phong nói: “Đưa thẻ cho tôi, tôi sẽ bảo phòng tài vụ chuyển cho anh một khoản tiền, sau đó anh mang theo dì Vương, lập tức rời khỏi Bạch Hải, đi càng xa càng tốt.”
Nhà họ Đinh không dễ chọc, một khi Đinh Thế Hào trả thù, Tần Phong chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
Cho dù nói như thế nào, vừa rồi Tần Phong cũng là vì giúp cô thoát khỏi phiền phức, còn nể tình Vương Tuyết Mai, Mộ Uyển Quân cũng không muốn hắn xảy ra chuyện.
“Cảm ơn!”
Tần Phong không ngờ dáng vẻ quan tâm người khác của Mộ Uyển Quân còn rất đáng yêu.
“Cô không cần lo lắng, nhà họ Đinh không trả thù được tôi.” Tần Phong từ chối.
Mộ Chính Thuần cũng mở miệng nói: “Tần Phong, tuy rằng thân thủ của cậu rất tốt, nhưng thực lực của nhà họ Đinh cũng không yếu, một người khó địch lại số đông, cậu vẫn nên nghe lời Uyển Quân, mau rời đi đi.”
“Bớt nói nhảm đi, lấy thẻ ra đây.”
Mộ Uyển Quân lại khôi phục vẻ lạnh lùng lúc trước, quát Tần Phong.
Nếu không đi, sẽ không còn kịp.
"Không sao, tôi đi làm trước đây!"
Đối với sự quan tâm của Mộ Uyển Quân, Tần Phong rất cảm kích, ít nhất vừa rồi ra tay cũng không vô ích. Hắn không thèm để ý nhà họ Đinh trả thù, ngay cả Vương Phùng Xuyên cũng bị Tần Phong tát đến mức quên luôn tức giận, nói gì là nhà họ Đinh?
“Được được được, đến lúc đó bị trả thù, là anh đáng đời.”
Thấy Tần Phong không nghe lời khuyên, còn có tâm trạng đi làm việc, Mộ Uyển Quân tức giận giậm chân.
Mộ Chính Thuần cũng lắc đầu.
Đáng tiếc cho Tần Phong bản lĩnh đầy mình này, dù sao hắn cũng còn quá trẻ.
Cũng được, người trẻ tuổi như vậy bị dạy dỗ một chút cũng tốt, nếu không hắn sẽ thật sự cho rằng mình rất trâu bò, hơn nữa Tần Phong không đi, đến lúc đó nhà họ Đinh cũng sẽ không đẩy trách nhiệm lên đầu bọn họ.
Sau khi Tần Phong trở về phòng làm việc, Trương Vận liền lén giơ ngón cái về phía hắn: “Trâu bò, ngay cả anh Đinh cũng dám đối phó.”
Ban đầu Trương Vận bị Mộ Uyển Quân gọi tới là để đưa Tần Phong đi, cô ấy vẫn duy trì thái độ lạnh lùng, nhưng vừa rồi nhìn thấy Tần Phong treo Đinh Thế Hào ngoài cửa sổ, cô thật sự rất sốc.
Mặc kệ có phải Tần Phong nhất thời xúc động hay không, nhưng ít nhất phần dũng khí đó cũng khiến người ta bội phục.
Những đồng nghiệp khác vây xem cảnh tượng vừa rồi, ai nấy cũng dùng ánh mắt bội phục nhìn Tần Phong, đầu tiên là Tần Phong đánh trưởng phòng, hiện tại lại treo đại thiếu gia nhà họ Đinh ngoài cửa sổ.
Còn ai nữa không?
“Chỉ là một giá áo túi cơm* mà thôi, dạy cậu ta một bài học không phải rất dễ dàng sao?” Tần Phong cười nói.
*Cái giá để mắc áo, cái túi để đựng cơm ý nói người vô dụng hèn kém.
“Cậu thật sự không biết gia thế của nhà họ Đinh sao?”
Nghe Tần Phong nói như vậy, Trương Vận trợn tròn mắt.
“Nếu bọn họ thật sự đến trả thù, vậy tôi sẽ để nhà họ Đinh lên tin tức.”
Tần Phong nhún vai, sau đó mở tài liệu ra.
“Ách…”
Trương Vận cùng các đồng nghiệp, không biết nên nói tiếp như thế nào, đành phải bối rối nhìn nhau.
Nhà họ Đinh.
Gia tộc lớn ở Bạch Hải, địa vị chỉ đứng sau bốn gia tộc lớn, có thế lực nhất định ở Bạch Hải.
Bình thường Đinh Thế Hào đi ra bên ngoài, ai ai cũng a dua nịnh hót anh ta, đã bao giờ anh ta phải nếm trải thiệt thòi lớn như vậy chứ?
Anh ta lười đi điều tra Tần Phong, trực tiếp gọi điện thoại tìm người, chuẩn bị trả thù Tần Phong gấp trăm lần, hơn nữa nhất định phải trả thù ở cửa công ty dược phẩm Hân Vượng, như vậy mới có thể rửa sạch nỗi nhục của anh ta trước mặt mọi người hôm nay.
Chạng vạng tối giờ tan tầm.
Mộ Uyển Quân đuổi theo: “Có phải anh bị ngốc thật không vậy?”
“Có chuyện gì à?”
Tần Phong có chút khó hiểu.
Mộ Uyển Quân bất đắc dĩ lắc đầu, không biết Tần Phong ngốc thật, hay là cho rằng mình biết chút công phu nên quá tự phụ?
"Dựa theo tích cách của Đinh Thế Hào, anh ta chắc chắn sẽ tìm người đến cửa công ty để chặn anh, bây giờ một mình anh đi ra ngoài, anh nghĩ hậu quả sẽ như thế nào?"
Tần Phong cười nói: “Vậy nếu không thì cô bảo vệ tôi về nhà nhé?”
“Tôi không đùa với anh.”
Mộ Uyển Quân lấy chìa khóa xe từ trong túi ra, nói: “Đi thôi!”
Cô định đưa Tần Phong về, như vậy cho dù gặp Đinh Thế Hào, đối phương cũng sẽ không ra tay trước mặt cô. Trên đường cũng thuận tiện khuyên Tần Phong nhanh chóng rời khỏi Bạch Hải.
Mộ Uyển Quân đoán không sai, cô vừa cùng Tần Phong đi tới cửa công ty, đã thấy Đinh Thế Hào mang theo hơn mười thanh niên vây quanh bọn họ, trong tay còn cầm theo gậy sắt.
“Đinh Thế Hào, anh có ý gì?”
Trong lòng Mộ Uyển Quân căng thẳng, lập tức tiến lên một bước, chất vấn.
“Uyển Quân, nơi này không có chuyện của em, mau tránh ra đi, đừng để lát nữa vô tình làm em bị thương.”
Đinh Thế Hào ở trước mặt Mộ Uyển Quân vẫn như cũ duy trì thái độ lịch sự, đây cũng là sự nhẫn nại cực hạn của anh ta.
Sau đó nói với hơn mười thanh niên kia: “Đánh gãy chân thằng nhóc này cho tôi, sau đó treo ở đuôi xe, kéo mười vòng quanh công ty bọn họ, nếu như hắn ta còn sống, tôi sẽ thả hắn ta ra.”
Những thanh niên này là dân xã hội đen mà anh ta tìm được ở bên ngoài, dù sao loại chuyện này, anh ta tạm thời không tiện nói cho người trong nhà biết, nếu không rất mất mặt. Trong mắt anh ta, sức lực của Tần Phong chỉ mạnh hơn một chút, hơn mười tên lưu manh cũng đủ để đối phó với Tần Phong.
“Đinh Thế Hào, tôi cảnh cáo anh, không được gây rối ở công ty tôi!”
Mộ Uyển Quân trực tiếp ngăn trước mặt Tần Phong, cảnh cáo Đinh Thế Hào.
Nhưng mà hành động này của cô, càng thêm chọc giận Đinh Thế Hào: “Không ngờ em vì một tên nhân viên thấp kém mà uy hiếp anh? Chẳng lẽ chú Mộ không nói cho em biết sao? Hiện tại công ty của em đang cần nhà họ Đinh trợ giúp, nếu không sắp tới sẽ đóng cửa. Uyển Quân, anh hy vọng em sẽ suy nghĩ kỹ càng, phân biệt tốt xấu.”
"Ở công ty dược phẩm Hân Vượng của tôi, tôi không cho phép bất kỳ nhân viên nào gặp chuyện không may, đây là trách nhiệm của tôi với công ty."
Mộ Uyển Quân phản bác, cô tất nhiên biết công ty mình bây giờ đang gặp rắc rối, nhưng cô cũng không thể trơ mắt nhìn Tần Phong xảy ra chuyện.
Ánh mắt Đinh Thế Hào trầm xuống, nhưng vì để có Mộ Uyển Quân, cuối cùng anh ta vẫn nhịn xuống, tránh để tranh cãi với Mộ Uyển Quân.
Rồi sau đó lại nhìn Tần Phong, giễu cợt nói: “Thế nào, định làm rùa đen rụt đầu, trốn sau lưng phụ nữ ư?”
Nói xong, anh ta liền giơ ngón giữa khiêu khích nói: “Không phải mày rất mạnh miệng sao? Còn nói cái gì mà nếu tao chửi mày, sẽ không ai bảo vệ được tao nữa? Vậy bây giờ tao sẽ chửi thử xem, xem mày có động được vào người tao không, mẹ..."
Anh ta định chọc giận Tần Phong, nếu như hắn ra tay trước thì Mộ Uyển Quân sẽ không trách được anh ta.
Nhưng mà, anh ta còn chưa kịp mắng ra chữ mẹ kia, Tần Phong đã ra tay.
Giống như một tia chớp, trong nháy mắt đã tới trước mặt Đinh Thế Hào, một chân hung hăng đá ra ngoài.
Rầm một tiếng, Đinh Thế Hào giống như đạn pháo bay ra ngoài, đụng vào bồn hoa phía đối diện cách hơn hai mươi mét, sau đó lại bật ra, ngã trên mặt đất, trượt hơn mười mét.
“Tần Phong anh... Xong rồi.”
Mộ Uyển Quân hoàn toàn choáng váng, cô không ngờ Tần Phong lại ra tay tàn nhẫn như vậy.
Cũng không biết Đinh Thế Hào có chết hay không, cô không kịp suy nghĩ nhiều, vừa chạy về phía Đinh Thế Hào phía đối diện, vừa hét với bảo vệ ở cửa công ty: “Mau, tới cứu người.”
Tần Phong hời hợt nói, sau đó liền đi làm.
“Đứng lại!”
Thấy Tần Phong muốn đi ra ngoài, Mộ Uyển Quân quát lớn.
Sau đó nhìn về phía những người vây xem ở bên ngoài: “Mọi người đang làm gì ở đây vậy? Không cần đi làm nữa sao?”
Tổng giám đốc tức giận, mọi người lập tức trở về văn phòng của mình.
Mộ Uyển Quân bất đắc dĩ thở dài, đưa tay về phía Tần Phong nói: “Đưa thẻ cho tôi, tôi sẽ bảo phòng tài vụ chuyển cho anh một khoản tiền, sau đó anh mang theo dì Vương, lập tức rời khỏi Bạch Hải, đi càng xa càng tốt.”
Nhà họ Đinh không dễ chọc, một khi Đinh Thế Hào trả thù, Tần Phong chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
Cho dù nói như thế nào, vừa rồi Tần Phong cũng là vì giúp cô thoát khỏi phiền phức, còn nể tình Vương Tuyết Mai, Mộ Uyển Quân cũng không muốn hắn xảy ra chuyện.
“Cảm ơn!”
Tần Phong không ngờ dáng vẻ quan tâm người khác của Mộ Uyển Quân còn rất đáng yêu.
“Cô không cần lo lắng, nhà họ Đinh không trả thù được tôi.” Tần Phong từ chối.
Mộ Chính Thuần cũng mở miệng nói: “Tần Phong, tuy rằng thân thủ của cậu rất tốt, nhưng thực lực của nhà họ Đinh cũng không yếu, một người khó địch lại số đông, cậu vẫn nên nghe lời Uyển Quân, mau rời đi đi.”
“Bớt nói nhảm đi, lấy thẻ ra đây.”
Mộ Uyển Quân lại khôi phục vẻ lạnh lùng lúc trước, quát Tần Phong.
Nếu không đi, sẽ không còn kịp.
"Không sao, tôi đi làm trước đây!"
Đối với sự quan tâm của Mộ Uyển Quân, Tần Phong rất cảm kích, ít nhất vừa rồi ra tay cũng không vô ích. Hắn không thèm để ý nhà họ Đinh trả thù, ngay cả Vương Phùng Xuyên cũng bị Tần Phong tát đến mức quên luôn tức giận, nói gì là nhà họ Đinh?
“Được được được, đến lúc đó bị trả thù, là anh đáng đời.”
Thấy Tần Phong không nghe lời khuyên, còn có tâm trạng đi làm việc, Mộ Uyển Quân tức giận giậm chân.
Mộ Chính Thuần cũng lắc đầu.
Đáng tiếc cho Tần Phong bản lĩnh đầy mình này, dù sao hắn cũng còn quá trẻ.
Cũng được, người trẻ tuổi như vậy bị dạy dỗ một chút cũng tốt, nếu không hắn sẽ thật sự cho rằng mình rất trâu bò, hơn nữa Tần Phong không đi, đến lúc đó nhà họ Đinh cũng sẽ không đẩy trách nhiệm lên đầu bọn họ.
Sau khi Tần Phong trở về phòng làm việc, Trương Vận liền lén giơ ngón cái về phía hắn: “Trâu bò, ngay cả anh Đinh cũng dám đối phó.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ban đầu Trương Vận bị Mộ Uyển Quân gọi tới là để đưa Tần Phong đi, cô ấy vẫn duy trì thái độ lạnh lùng, nhưng vừa rồi nhìn thấy Tần Phong treo Đinh Thế Hào ngoài cửa sổ, cô thật sự rất sốc.
Mặc kệ có phải Tần Phong nhất thời xúc động hay không, nhưng ít nhất phần dũng khí đó cũng khiến người ta bội phục.
Những đồng nghiệp khác vây xem cảnh tượng vừa rồi, ai nấy cũng dùng ánh mắt bội phục nhìn Tần Phong, đầu tiên là Tần Phong đánh trưởng phòng, hiện tại lại treo đại thiếu gia nhà họ Đinh ngoài cửa sổ.
Còn ai nữa không?
“Chỉ là một giá áo túi cơm* mà thôi, dạy cậu ta một bài học không phải rất dễ dàng sao?” Tần Phong cười nói.
*Cái giá để mắc áo, cái túi để đựng cơm ý nói người vô dụng hèn kém.
“Cậu thật sự không biết gia thế của nhà họ Đinh sao?”
Nghe Tần Phong nói như vậy, Trương Vận trợn tròn mắt.
“Nếu bọn họ thật sự đến trả thù, vậy tôi sẽ để nhà họ Đinh lên tin tức.”
Tần Phong nhún vai, sau đó mở tài liệu ra.
“Ách…”
Trương Vận cùng các đồng nghiệp, không biết nên nói tiếp như thế nào, đành phải bối rối nhìn nhau.
Nhà họ Đinh.
Gia tộc lớn ở Bạch Hải, địa vị chỉ đứng sau bốn gia tộc lớn, có thế lực nhất định ở Bạch Hải.
Bình thường Đinh Thế Hào đi ra bên ngoài, ai ai cũng a dua nịnh hót anh ta, đã bao giờ anh ta phải nếm trải thiệt thòi lớn như vậy chứ?
Anh ta lười đi điều tra Tần Phong, trực tiếp gọi điện thoại tìm người, chuẩn bị trả thù Tần Phong gấp trăm lần, hơn nữa nhất định phải trả thù ở cửa công ty dược phẩm Hân Vượng, như vậy mới có thể rửa sạch nỗi nhục của anh ta trước mặt mọi người hôm nay.
Chạng vạng tối giờ tan tầm.
Mộ Uyển Quân đuổi theo: “Có phải anh bị ngốc thật không vậy?”
“Có chuyện gì à?”
Tần Phong có chút khó hiểu.
Mộ Uyển Quân bất đắc dĩ lắc đầu, không biết Tần Phong ngốc thật, hay là cho rằng mình biết chút công phu nên quá tự phụ?
"Dựa theo tích cách của Đinh Thế Hào, anh ta chắc chắn sẽ tìm người đến cửa công ty để chặn anh, bây giờ một mình anh đi ra ngoài, anh nghĩ hậu quả sẽ như thế nào?"
Tần Phong cười nói: “Vậy nếu không thì cô bảo vệ tôi về nhà nhé?”
“Tôi không đùa với anh.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mộ Uyển Quân lấy chìa khóa xe từ trong túi ra, nói: “Đi thôi!”
Cô định đưa Tần Phong về, như vậy cho dù gặp Đinh Thế Hào, đối phương cũng sẽ không ra tay trước mặt cô. Trên đường cũng thuận tiện khuyên Tần Phong nhanh chóng rời khỏi Bạch Hải.
Mộ Uyển Quân đoán không sai, cô vừa cùng Tần Phong đi tới cửa công ty, đã thấy Đinh Thế Hào mang theo hơn mười thanh niên vây quanh bọn họ, trong tay còn cầm theo gậy sắt.
“Đinh Thế Hào, anh có ý gì?”
Trong lòng Mộ Uyển Quân căng thẳng, lập tức tiến lên một bước, chất vấn.
“Uyển Quân, nơi này không có chuyện của em, mau tránh ra đi, đừng để lát nữa vô tình làm em bị thương.”
Đinh Thế Hào ở trước mặt Mộ Uyển Quân vẫn như cũ duy trì thái độ lịch sự, đây cũng là sự nhẫn nại cực hạn của anh ta.
Sau đó nói với hơn mười thanh niên kia: “Đánh gãy chân thằng nhóc này cho tôi, sau đó treo ở đuôi xe, kéo mười vòng quanh công ty bọn họ, nếu như hắn ta còn sống, tôi sẽ thả hắn ta ra.”
Những thanh niên này là dân xã hội đen mà anh ta tìm được ở bên ngoài, dù sao loại chuyện này, anh ta tạm thời không tiện nói cho người trong nhà biết, nếu không rất mất mặt. Trong mắt anh ta, sức lực của Tần Phong chỉ mạnh hơn một chút, hơn mười tên lưu manh cũng đủ để đối phó với Tần Phong.
“Đinh Thế Hào, tôi cảnh cáo anh, không được gây rối ở công ty tôi!”
Mộ Uyển Quân trực tiếp ngăn trước mặt Tần Phong, cảnh cáo Đinh Thế Hào.
Nhưng mà hành động này của cô, càng thêm chọc giận Đinh Thế Hào: “Không ngờ em vì một tên nhân viên thấp kém mà uy hiếp anh? Chẳng lẽ chú Mộ không nói cho em biết sao? Hiện tại công ty của em đang cần nhà họ Đinh trợ giúp, nếu không sắp tới sẽ đóng cửa. Uyển Quân, anh hy vọng em sẽ suy nghĩ kỹ càng, phân biệt tốt xấu.”
"Ở công ty dược phẩm Hân Vượng của tôi, tôi không cho phép bất kỳ nhân viên nào gặp chuyện không may, đây là trách nhiệm của tôi với công ty."
Mộ Uyển Quân phản bác, cô tất nhiên biết công ty mình bây giờ đang gặp rắc rối, nhưng cô cũng không thể trơ mắt nhìn Tần Phong xảy ra chuyện.
Ánh mắt Đinh Thế Hào trầm xuống, nhưng vì để có Mộ Uyển Quân, cuối cùng anh ta vẫn nhịn xuống, tránh để tranh cãi với Mộ Uyển Quân.
Rồi sau đó lại nhìn Tần Phong, giễu cợt nói: “Thế nào, định làm rùa đen rụt đầu, trốn sau lưng phụ nữ ư?”
Nói xong, anh ta liền giơ ngón giữa khiêu khích nói: “Không phải mày rất mạnh miệng sao? Còn nói cái gì mà nếu tao chửi mày, sẽ không ai bảo vệ được tao nữa? Vậy bây giờ tao sẽ chửi thử xem, xem mày có động được vào người tao không, mẹ..."
Anh ta định chọc giận Tần Phong, nếu như hắn ra tay trước thì Mộ Uyển Quân sẽ không trách được anh ta.
Nhưng mà, anh ta còn chưa kịp mắng ra chữ mẹ kia, Tần Phong đã ra tay.
Giống như một tia chớp, trong nháy mắt đã tới trước mặt Đinh Thế Hào, một chân hung hăng đá ra ngoài.
Rầm một tiếng, Đinh Thế Hào giống như đạn pháo bay ra ngoài, đụng vào bồn hoa phía đối diện cách hơn hai mươi mét, sau đó lại bật ra, ngã trên mặt đất, trượt hơn mười mét.
“Tần Phong anh... Xong rồi.”
Mộ Uyển Quân hoàn toàn choáng váng, cô không ngờ Tần Phong lại ra tay tàn nhẫn như vậy.
Cũng không biết Đinh Thế Hào có chết hay không, cô không kịp suy nghĩ nhiều, vừa chạy về phía Đinh Thế Hào phía đối diện, vừa hét với bảo vệ ở cửa công ty: “Mau, tới cứu người.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro