Đó là điều đầu tiên họ nghĩ
Bất Bại
2024-06-23 02:59:26
Gió nổi mây phun
Hách Sơn gật đầu: “Nhưng Tân tiên sinh yên tâm, tôi sẽ lo hậu sự cho cậu chu đáo. Tôi cũng sẽ cho gia đình cậu một khoản tiền, tôi không đối xử tệ với họ đâu.”
“Hahal”
Tần Phong mỉm cười: “Có phải là vì tôi nhìn thấy hạt hỏa liên trên cổ lão Chiến Vương không?”
“Phải.” Hách Sơn thừa nhận. Hạt hỏa liên rất quý, ông ta sợ Tân Phong tiết lộ ra ngoài, nhỡ có người nghe được thì chắc chắn họ sẽ dẫn quân đến cướp bóc. Ông ta sẽ không bao giờ để lão
Chiến Vương gặp nguy hiểm nên chỉ còn cách diệt khẩu hắn thôi.
Dù sao Tân Phong cũng đã chữa khỏi bệnh cho lão Chiến Vương, chỉ cần đợi đến nửa đêm, ông ta giúp lão Chiến Vương lấy kim châm cứu ra là được.
Hách Sơn rất lanh lẹ và dứt khoát, không biết đã cầm con dao găm từ khi nào, ông ta lao về phía Tân Phong với tốc độ cực nhanh.
Ông ta nghĩ, nếu giết Tân Phong trước khi hắn kịp phản ứng thì chí ít, Tân Phong sẽ đỡ đau đớn hơn.
Ông ta dùng toàn lực.
Nhưng ông ta nào biết, thứ mà ông ta cho là thân thủ cường đại lại không cùng đẳng cấp với Tân Phong.
Khi con dao của ông ta kề sát cổ Tân Phong, bỗng ông ta không thể tiến về phía trước.
“Chuyện này...” Da đầu Hách Sơn tê dại một lúc. Tần Phong dùng hai ngón tay kẹp con dao lại, dáng vẻ rất thản nhiên.
Ngón tay của Tần Phong hơi run lên, dao găm gấy, sau đó Tân Phong đâm con dao găm gãy vào ngực Hách Sơn.
'Tân Phong canh chỉnh rất chuẩn, không khiến tim Hách Sơn bị thương, càng không giết chết ông ta.
“W¡ lão Chiến Vương, hôm nay tôi tha mạng cho ông! Nhớ kỹ, không được có lần sau.”
Nói xong, Tân Phong vô cảm lên xe lái đi.
Hách Sơn ôm ngực, một lúc lâu sau mới định thần lại.
Rõ ràng là ông ta đã âm thầm kiểm tra Tân Phong rồi, trong cơ thể hắn không có khí huyết dao động, nên ông ta kết luận Tân Phong chỉ là một người bình thường biết y thuật thôi.
Nhưng tại sao sức mạnh của hắn lại đáng sợ đến vậy?
Hách Sơn rất tự hào về thân thủ của mình, ông ta đã theo lão Chiến Vương luyện tập gần mười năm, cũng giết chết vô số kẻ thù, từ lâu ông ta đã có bản lĩnh cường đại.
Vậy sao khi ở trước mặt Tần Phong, ngay cả nửa chiêu ông ta cũng không thực hiện được?
Nếu như vừa rồi Tân Phong muốn giết ông ta, ông ta cũng không có cơ hội phản kháng.
“Ở Bạch Hải mà cũng có cường giả ư?”
Ông ta không dám nghĩ nhiều, vội vàng trở lại trang viên.
Ông ta cũng không dám giấu lão Chiến Vương chuyện này, đành vào phòng quỳ phịch xuống đất: “Lão gia tử, xin ngài trừng phạt tôi.”
“Hách Sơn, có chuyện gì vậy?”
Lão Chiến Vương vừa mới ăn cháo, tinh thần đã ổn định.
“Thuộc hạ... vừa định giết Tân Phong...”
Ông ta kể lại mọi chuyện.
“Câu... đồ khốn, súc sinh.”
Lão Chiến Vương nghe xong thì kích động la mắng.
'Tần Phong là ân nhân của lão, hắn biết hạt hỏa liên thì đã sao? Lão còn có thể dâng nó cho hắn nữa kìa. Vậy mà Hách Sơn lại đi giết người ta, đúng là lấy oán báo ơn.
“Lão gia tử, xin hãy bình tĩnh, thuộc hạ biết mình sai rồi.”
Thấy lão Chiến Vương nổi giận, Hách Sơn liên tục nhận sai.
Lão Chiến Vương giận đến mức ho kịch liệt, vô tình làm rơi một chiếc kim châm cứu trên người.
“Cạch..."
Kim châm cứu rơi xuống, lão Chiến Vương phun một ngụm máu. “Không xong rồi, lão gia tử...”
Hách Sơn thấy vậy cũng hoảng sợ.
Ông ta nhớ lời Tân Phong, trong khoảng thời gian này không được phép làm rơi bất kỳ kim châm cứu nào, nếu không lão Chiến Vương sẽ gặp nguy hiểm.
“Phải rồi, đi tìm Tần tiên sinh.” Hách Sơn lập tức xoay người đi ra ngoài, chợt ông ta phát hiện mình không biết Tân Phong ở đâu, nếu lãng phí thời gian tìm kiếm, ông ta sợ lão Chiến Vương không đợi được.
Ông ta lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số rồi ra lệnh: “Lập tức tìm một thanh niên tên là Tân Phong. Lục tung toàn bộ Bạch Hải, trong vòng một giờ phải tìm được anh ta. Nhanh lên.”
Trong phút chốc, nội bộ Bạch Hải bắt đầu di chuyển.
Tần Phong lái xe của Hách Sơn ra ngoài, đỗ xe ở ngoài phố đi bộ, hắn tin Hách Sơn sẽ tự tìm được.
Khi Tân Phong định tiếp tục tìm mặt bằng thì điện thoại di động của hắn vang lên âm thanh thông báo.
Tân Phong liếc nhìn, lòng bỗng trầm xuống.
Có người gửi lời mời kết bạn cho hắn, ngoài ra còn ghi chú: Mẹ mày và Mộ Uyển Quân đang ở trong tay tao.
Có chuyện rồi.
'Tân Phong lập tức chấp nhận lời mời kết bạn, không lâu sau, đối phương gọi video.
Hình ảnh đầu tiên Tân Phong nhìn thấy là Vương Tuyết Mai và Mộ Uyển Quân bị treo trên xà nhà, trông nó giống một tòa nhà đang xây dở, bị bỏ hoang.
“Mẹ, Uyển Quân. Ai, ai làm chuyện này?”
'Tân Phong gầm lên, đôi mắt đỏ ngầu.
Giọng một người đàn ông từ trong video vang lên: “Nếu nửa tiếng nữa mày không đến thì chờ nhận xác họ đi.”
Tần Phong chưa kịp hỏi địa chỉ thì đối phương đã cúp máy. Tân Phong gọi lại, nhưng đối phương từ chối trả lời.
Tân Phong chợt nhớ ra, giọng nói đó là của Đinh Khải Minh. Đêm qua, sau khi giết lão Lý, hắn lấy điện thoại của lão Lý nên nghe được giọng của Đinh Khải Minh.
“Chết đi.” Sát khí của Tân Phong tỏa ra bốn phía.
Đây là lần đầu tiên hắn tỏa ra sát khí đáng sợ như vậy, người qua đường đều cảm thấy suýt ngạt thở, họ bị hắn dọa đến nỗi phải kéo nhau trốn đi.
Nếu nhà họ Đinh không gây phiền phức nữa thì Tân Phong sẽ cho qua.
Nhưng động vào mẹ hắn chính là động vào chiếc vảy ngược của hắn, bất kể đối phương là ai, Tân Phong cũng sẽ giết không tha.
Hắn gọi điện cho hội trưởng Đổng Huy Minh: “Hội trưởng Đổng, Đinh gia đã bắt cóc mẹ tôi. Tôi cần biết địa chỉ trong vòng năm phút.”
“Âm!”
Khi biết tin, đầu của Đổng Huy Minh như nổ vang.
Đúng là tin kinh thiên động địa.
Ông ta không dám suy nghĩ nhiều, vội vàng huy động mọi người đi điều tra.
Cùng lúc đó, Tân Phong cũng thông báo cho Thẩm Đại Tài và các gia chủ của bốn gia tộc lớn, yêu cầu họ cùng điều tra.
Sau khi Thẩm Đại Tài và bốn vị gia chủ lớn nghe tin thì vô cùng khiếp sợ. Đinh Khải Minh thật to gan, dám bắt cóc mẹ thiếu gia ư?
Nhà họ Đinh xong đời rồi, kiểu gì cũng chết không có chỗ chôn.
Đó là điều đầu tiên họ nghĩ.
Với sự điều tra truy tìm của thế lực hùng mạnh nhất ở Bạch Hải, chẳng mấy chốc, hắn đã biết được địa điểm, nó là một tòa nhà đang xây dở ở ngoại ô phía bắc.
'Tần Phong nhanh chóng lên xe của Hách Sơn, lao đi như ngựa hoang.
Cùng lúc đó, Đổng Huy Minh, Thẩm Đại Tài và bốn gia tộc lớn cũng điều động toàn phái của mình ra, cùng tiến về vùng ngoại ô phía bắc.
Bấy giờ, mây đen phủ kín vùng trời Bạch Hải, gió nổi ào ào.
Không chỉ có lực lượng tìm kiếm lớn nhất của Tần Phong, Tân Phong còn đưa những thế lực đứng đầu này theo, xông tới vùng ngoại ô phía bắc.
Sau khi chào hỏi một lượt, con đường dẫn đến vùng ngoại ô phía bắc lập tức bị phong tỏa, phương tiện lưu thông dễ dàng.
Lúc này, hàng trăm chiếc ô tô đang xếp hàng trên con đường sau làn xe ở ngoại ô phía bắc, chạy với tốc độ tối đa, đèn flash kép, tiếng động cơ đỉnh tai nhức óc, khí thế ngút trời.
Bọn họ đều là lực lượng của bốn gia tộc lớn, Thẩm Đại Tài và Đổng Huy Minh điều động.
Xe của Tần Phong dẫn đầu, lốp xe ma sát với mặt đường đến mức bốc khói, hàng trăm xe lao vút như tên bắn theo sát phía sau.
Dường như nó đang thông báo cho nhà họ Đinh rằng, bọn họ... đã phạm một tội ác tày trời và sắp phải đón nhận cơn thịnh nộ cùng sự trừng phạt của thiếu chủ.
Hách Sơn gật đầu: “Nhưng Tân tiên sinh yên tâm, tôi sẽ lo hậu sự cho cậu chu đáo. Tôi cũng sẽ cho gia đình cậu một khoản tiền, tôi không đối xử tệ với họ đâu.”
“Hahal”
Tần Phong mỉm cười: “Có phải là vì tôi nhìn thấy hạt hỏa liên trên cổ lão Chiến Vương không?”
“Phải.” Hách Sơn thừa nhận. Hạt hỏa liên rất quý, ông ta sợ Tân Phong tiết lộ ra ngoài, nhỡ có người nghe được thì chắc chắn họ sẽ dẫn quân đến cướp bóc. Ông ta sẽ không bao giờ để lão
Chiến Vương gặp nguy hiểm nên chỉ còn cách diệt khẩu hắn thôi.
Dù sao Tân Phong cũng đã chữa khỏi bệnh cho lão Chiến Vương, chỉ cần đợi đến nửa đêm, ông ta giúp lão Chiến Vương lấy kim châm cứu ra là được.
Hách Sơn rất lanh lẹ và dứt khoát, không biết đã cầm con dao găm từ khi nào, ông ta lao về phía Tân Phong với tốc độ cực nhanh.
Ông ta nghĩ, nếu giết Tân Phong trước khi hắn kịp phản ứng thì chí ít, Tân Phong sẽ đỡ đau đớn hơn.
Ông ta dùng toàn lực.
Nhưng ông ta nào biết, thứ mà ông ta cho là thân thủ cường đại lại không cùng đẳng cấp với Tân Phong.
Khi con dao của ông ta kề sát cổ Tân Phong, bỗng ông ta không thể tiến về phía trước.
“Chuyện này...” Da đầu Hách Sơn tê dại một lúc. Tần Phong dùng hai ngón tay kẹp con dao lại, dáng vẻ rất thản nhiên.
Ngón tay của Tần Phong hơi run lên, dao găm gấy, sau đó Tân Phong đâm con dao găm gãy vào ngực Hách Sơn.
'Tân Phong canh chỉnh rất chuẩn, không khiến tim Hách Sơn bị thương, càng không giết chết ông ta.
“W¡ lão Chiến Vương, hôm nay tôi tha mạng cho ông! Nhớ kỹ, không được có lần sau.”
Nói xong, Tân Phong vô cảm lên xe lái đi.
Hách Sơn ôm ngực, một lúc lâu sau mới định thần lại.
Rõ ràng là ông ta đã âm thầm kiểm tra Tân Phong rồi, trong cơ thể hắn không có khí huyết dao động, nên ông ta kết luận Tân Phong chỉ là một người bình thường biết y thuật thôi.
Nhưng tại sao sức mạnh của hắn lại đáng sợ đến vậy?
Hách Sơn rất tự hào về thân thủ của mình, ông ta đã theo lão Chiến Vương luyện tập gần mười năm, cũng giết chết vô số kẻ thù, từ lâu ông ta đã có bản lĩnh cường đại.
Vậy sao khi ở trước mặt Tần Phong, ngay cả nửa chiêu ông ta cũng không thực hiện được?
Nếu như vừa rồi Tân Phong muốn giết ông ta, ông ta cũng không có cơ hội phản kháng.
“Ở Bạch Hải mà cũng có cường giả ư?”
Ông ta không dám nghĩ nhiều, vội vàng trở lại trang viên.
Ông ta cũng không dám giấu lão Chiến Vương chuyện này, đành vào phòng quỳ phịch xuống đất: “Lão gia tử, xin ngài trừng phạt tôi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hách Sơn, có chuyện gì vậy?”
Lão Chiến Vương vừa mới ăn cháo, tinh thần đã ổn định.
“Thuộc hạ... vừa định giết Tân Phong...”
Ông ta kể lại mọi chuyện.
“Câu... đồ khốn, súc sinh.”
Lão Chiến Vương nghe xong thì kích động la mắng.
'Tần Phong là ân nhân của lão, hắn biết hạt hỏa liên thì đã sao? Lão còn có thể dâng nó cho hắn nữa kìa. Vậy mà Hách Sơn lại đi giết người ta, đúng là lấy oán báo ơn.
“Lão gia tử, xin hãy bình tĩnh, thuộc hạ biết mình sai rồi.”
Thấy lão Chiến Vương nổi giận, Hách Sơn liên tục nhận sai.
Lão Chiến Vương giận đến mức ho kịch liệt, vô tình làm rơi một chiếc kim châm cứu trên người.
“Cạch..."
Kim châm cứu rơi xuống, lão Chiến Vương phun một ngụm máu. “Không xong rồi, lão gia tử...”
Hách Sơn thấy vậy cũng hoảng sợ.
Ông ta nhớ lời Tân Phong, trong khoảng thời gian này không được phép làm rơi bất kỳ kim châm cứu nào, nếu không lão Chiến Vương sẽ gặp nguy hiểm.
“Phải rồi, đi tìm Tần tiên sinh.” Hách Sơn lập tức xoay người đi ra ngoài, chợt ông ta phát hiện mình không biết Tân Phong ở đâu, nếu lãng phí thời gian tìm kiếm, ông ta sợ lão Chiến Vương không đợi được.
Ông ta lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số rồi ra lệnh: “Lập tức tìm một thanh niên tên là Tân Phong. Lục tung toàn bộ Bạch Hải, trong vòng một giờ phải tìm được anh ta. Nhanh lên.”
Trong phút chốc, nội bộ Bạch Hải bắt đầu di chuyển.
Tần Phong lái xe của Hách Sơn ra ngoài, đỗ xe ở ngoài phố đi bộ, hắn tin Hách Sơn sẽ tự tìm được.
Khi Tân Phong định tiếp tục tìm mặt bằng thì điện thoại di động của hắn vang lên âm thanh thông báo.
Tân Phong liếc nhìn, lòng bỗng trầm xuống.
Có người gửi lời mời kết bạn cho hắn, ngoài ra còn ghi chú: Mẹ mày và Mộ Uyển Quân đang ở trong tay tao.
Có chuyện rồi.
'Tân Phong lập tức chấp nhận lời mời kết bạn, không lâu sau, đối phương gọi video.
Hình ảnh đầu tiên Tân Phong nhìn thấy là Vương Tuyết Mai và Mộ Uyển Quân bị treo trên xà nhà, trông nó giống một tòa nhà đang xây dở, bị bỏ hoang.
“Mẹ, Uyển Quân. Ai, ai làm chuyện này?”
'Tân Phong gầm lên, đôi mắt đỏ ngầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giọng một người đàn ông từ trong video vang lên: “Nếu nửa tiếng nữa mày không đến thì chờ nhận xác họ đi.”
Tần Phong chưa kịp hỏi địa chỉ thì đối phương đã cúp máy. Tân Phong gọi lại, nhưng đối phương từ chối trả lời.
Tân Phong chợt nhớ ra, giọng nói đó là của Đinh Khải Minh. Đêm qua, sau khi giết lão Lý, hắn lấy điện thoại của lão Lý nên nghe được giọng của Đinh Khải Minh.
“Chết đi.” Sát khí của Tân Phong tỏa ra bốn phía.
Đây là lần đầu tiên hắn tỏa ra sát khí đáng sợ như vậy, người qua đường đều cảm thấy suýt ngạt thở, họ bị hắn dọa đến nỗi phải kéo nhau trốn đi.
Nếu nhà họ Đinh không gây phiền phức nữa thì Tân Phong sẽ cho qua.
Nhưng động vào mẹ hắn chính là động vào chiếc vảy ngược của hắn, bất kể đối phương là ai, Tân Phong cũng sẽ giết không tha.
Hắn gọi điện cho hội trưởng Đổng Huy Minh: “Hội trưởng Đổng, Đinh gia đã bắt cóc mẹ tôi. Tôi cần biết địa chỉ trong vòng năm phút.”
“Âm!”
Khi biết tin, đầu của Đổng Huy Minh như nổ vang.
Đúng là tin kinh thiên động địa.
Ông ta không dám suy nghĩ nhiều, vội vàng huy động mọi người đi điều tra.
Cùng lúc đó, Tân Phong cũng thông báo cho Thẩm Đại Tài và các gia chủ của bốn gia tộc lớn, yêu cầu họ cùng điều tra.
Sau khi Thẩm Đại Tài và bốn vị gia chủ lớn nghe tin thì vô cùng khiếp sợ. Đinh Khải Minh thật to gan, dám bắt cóc mẹ thiếu gia ư?
Nhà họ Đinh xong đời rồi, kiểu gì cũng chết không có chỗ chôn.
Đó là điều đầu tiên họ nghĩ.
Với sự điều tra truy tìm của thế lực hùng mạnh nhất ở Bạch Hải, chẳng mấy chốc, hắn đã biết được địa điểm, nó là một tòa nhà đang xây dở ở ngoại ô phía bắc.
'Tần Phong nhanh chóng lên xe của Hách Sơn, lao đi như ngựa hoang.
Cùng lúc đó, Đổng Huy Minh, Thẩm Đại Tài và bốn gia tộc lớn cũng điều động toàn phái của mình ra, cùng tiến về vùng ngoại ô phía bắc.
Bấy giờ, mây đen phủ kín vùng trời Bạch Hải, gió nổi ào ào.
Không chỉ có lực lượng tìm kiếm lớn nhất của Tần Phong, Tân Phong còn đưa những thế lực đứng đầu này theo, xông tới vùng ngoại ô phía bắc.
Sau khi chào hỏi một lượt, con đường dẫn đến vùng ngoại ô phía bắc lập tức bị phong tỏa, phương tiện lưu thông dễ dàng.
Lúc này, hàng trăm chiếc ô tô đang xếp hàng trên con đường sau làn xe ở ngoại ô phía bắc, chạy với tốc độ tối đa, đèn flash kép, tiếng động cơ đỉnh tai nhức óc, khí thế ngút trời.
Bọn họ đều là lực lượng của bốn gia tộc lớn, Thẩm Đại Tài và Đổng Huy Minh điều động.
Xe của Tần Phong dẫn đầu, lốp xe ma sát với mặt đường đến mức bốc khói, hàng trăm xe lao vút như tên bắn theo sát phía sau.
Dường như nó đang thông báo cho nhà họ Đinh rằng, bọn họ... đã phạm một tội ác tày trời và sắp phải đón nhận cơn thịnh nộ cùng sự trừng phạt của thiếu chủ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro