Mãnh Hổ Xuống Núi

Không được đi

Bất Bại

2024-06-23 02:59:26

“Được lắm, mày cứ chờ đó!”

Cam Phong bị khí thế của Tần Phong dọa sợ, nên sau khi mở miệng để lại một câu đe dọa liền xoay người rời đi.

“Trời ơi, nhân viên mới dữ dằn quá bay ơi.”

Chờ Cam Phong đi rồi, những đồng nghiệp khác bắt đầu bàn tán xôn xao.

“Mọi người tập trung làm việc đi!”

Tần Phong liếc nhìn tất cả mọi người một cái rồi cúi đầu tiếp tục làm công việc của mình.

Nhìn thấy Tần Phong dữ dằn không dễ chọc thế nên những người khác cũng không dám bàn tán gì sau lưng cả, sợ xui xẻo bị nghe thấy lại rơi vào kết cục giống như Cam Phong thì khổ nên mọi người đều vùi đầu tập trung ai làm việc nấy.

“Tần Phong, tổng giám đốc gọi anh đến văn phòng một lát.”

Không lâu sau, trợ lý của Mộ Uyển Quân liền tới thông báo cho Tần Phong đi gặp tổng giám đốc.

Tần Phong dừng công việc đang làm lại rồi đi đến văn phòng của Mộ Uyển Quân, hắn hỏi: “Tổng giám đốc Mộ tìm tôi có việc gì thế?”

“Hừ!”

Mộ Uyển Quân hừ lạnh một tiếng.

Cô đập mạnh cây bút xuống bàn rồi lạnh lùng nói: “Mới đi làm ngày thứ hai đã bắt đầu ở trong công ty đánh đồng nghiệp, đây là thái độ làm việc của anh đó hả?”

Vừa rồi Cam Phong bị đánh xong liền chạy đến chỗ Mộ Uyển Quân để khiếu nại, vậy nên cô mới tức giận nói trợ lý đi gọi Tần Phong lên đây để nói chuyện.

“Nếu tổng giám đốc Mộ cảm thấy không hài lòng vậy tôi không đi làm nữa.”

Tần Phong cũng không muốn mất thời gian giải thích, nói xong bèn xoay người đi ra khỏi văn phòng.

“Anh...”

Mộ Uyển Quân nghẹn lời.

Do dự một lát, cô vẫn đứng dậy đuổi theo.

Đuổi theo không phải là vì cô để ý Tần Phong mà là sợ anh thất nghiệp thì lấy cái gì để nuôi sống Vương Tuyết Mai đây?

Nhờ có Vương Tuyết Mai mà cô mới có thể cảm nhận được tình thương của mẹ, trước đó cô cũng có tìm cơ hội để trợ giúp Vương Tuyết Mai rất nhiều lần nhưng lần nào cũng bị từ chối hết, hiện giờ Tần Phong đến công ty của cô làm việc không bao lâu lại bị cho nghỉ việc thì cô còn mặt mũi nào mà nhìn Vương Tuyết Mai nữa chứ.

“Anh đứng lại đó cho tôi.”

Khi Tần Phong đi đến chỗ cửa thang máy thì Mộ Uyển Quân cũng đuổi kịp.

Tần Phong quay đầu nhìn cô một cái nhưng vẫn không mở miệng nói gì.

Mộ Uyển Quân tức giận mà thở dài một cái, cô nói: “Đường đường là đàn ông con trai mà sao mong manh yếu đuối cứ như gái mới lớn thế? Tôi bất quá mới hỏi anh có một câu vì sao đánh đồng nghiệp thôi mà anh đã nói không đi làm nữa, không nhẽ có vấn đề gì không thể nói à, mở miệng ra giải thích một chút khó lắm hay sao?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mộ Uyển Quân nói xong thì cảm thấy những lời này nó sao sao ấy, nghe cứ như là cô luyến tiếc không muốn cho Tần Phong nghỉ việc vậy.

Thế là cô lại nói thêm: “Anh không cần hiểu lầm, tôi nói vậy là vì sợ anh nghỉ rồi khiến tôi không biết phải ăn nói thế nào với dì Vương thôi, rốt cuộc công việc này là do dì nhờ tôi sắp xếp cho anh mà. Cho nên Tần Phong à, anh không lo cho bản thân mình thì cũng phải nghĩ cho mẹ của anh chứ, chẳng lẽ anh muốn thấy mẹ của mình phải sống cơ cực suốt như vậy sao? Bây giờ anh cứ bỏ việc mà đi về như vậy, anh không sợ bà ấy buồn hay sao?”

Lúc này cửa thang máy mở ra, Tần Phong vẫn không quan tâm đến những gì cô nói và định bước vào trong thang máy.

Mộ Uyển Quân tức muốn nổ phổi, cô kéo Tần Phong lại, giọng điệu tức giận nói: “Không được đi.”

“Ha ha!”

Đột nhiên, Tần Phong cười.

Hắn hiện giờ mới phát hiện, Mộ Uyển Quân là thật sự quan tâm đến mẹ của hắn, cô nghĩ hết mọi cách để giữ hắn ở lại chỉ là vì không muốn làm cho mẹ của hắn buồn mà thôi.

Mộ Uyển Quân cùng Vương Tuyết Mai vốn dĩ không hề có bất kì quan hệ máu mủ gì, thế nhưng cô lại có thể quan tâm đến bà nhiều như vậy, quả thật là khó có thể tin được.

Tần Phong đột nhiên nhớ đến những lời mẹ hắn nói nhỏ tối hôm qua: Nếu Uyển Quân trở thành con dâu của nhà chúng ta thì tốt biết mấy.

“Anh cười cái gì?”

Mộ Uyển Quân khó hiểu hỏi.

Tần Phong im lặng suy nghĩ một lát rồi nói: “Tuy rằng cô vẫn chưa đủ tiêu chuẩn để có thể trở thành người phụ nữ của tôi nhưng nếu miễn cưỡng mà xem xét thì cũng coi như đạt chuẩn đi, còn một nguyên nhân khác nữa chính là cô rất quan tâm đến mẹ của tôi, mà mẹ tôi có vẻ như cũng rất thích cô. Nếu đã như vậy thì cô hãy trở thành vợ của tôi đi.”

Mộ Uyển Quân nghe được những lời này thì ngỡ ngàng vô cùng, trên gương mặt xinh đẹp lộ rõ vẻ khó hiểu.

Ngay sau đó, biểu tình khó hiểu đã bị thay thế bằng vẻ mặt giận dữ: “Tần Phong, anh cũng một vừa hai phải thôi, chuyện hôm qua tôi nể mặt dì Vương nên đã bỏ qua không truy cứu, thế mà hôm nay anh lại tiếp tục nói những lời này để trêu đùa tôi, anh cảm thấy làm như vậy vui lắm sao?”

“Tôi hoàn toàn nghiêm túc.”

Tần Phong nghiêm túc nói.

Dựa vào bản lĩnh của hắn, muốn tìm được một cô gái tài giỏi để làm vợ quả thực là một việc vô cùng dễ dàng, nhưng Tần Phong thấy Mộ Uyển Quân quả thực là rất quan tâm đến mẹ của hắn, mà mẹ của hắn cũng yêu thích cô nên Tần Phong cảm thấy Mộ Uyển Quân rất thích hợp.

Ít nhất mối quan hệ giữa mẹ chồng và nàng dâu sẽ vô cùng hòa hợp, êm ấm, không chừng còn có thể giúp Vương Tuyết Mai thoát ra khỏi bóng ma ám ảnh của người đàn ông kia.

“Đừng để tôi nghe được lời này một lần nữa, tôi cũng nói nghiêm túc đó.”

Mộ Uyển Quân nói xong thì lạnh lùng xoay người trở lại văn phòng.

Tần Phong cũng không đi về nữa, Mộ Uyển Quân nói không sai, nếu bây giờ mà bỏ việc không làm nữa thì chỉ làm cho mẹ buồn thôi. Huống chi hiện giờ hắn cũng muốn thử xem có cách nào để cưới người phụ nữ này về nhà hay không, coi như là hoàn thành tâm nguyện cho mẹ vui vẻ hơn.

Đang lúc Tần Phong định trở về tiếp tục làm việc thì chuông báo điện thoại vang lên, là cuộc gọi của nhà giàu số một Thẩm Đại Tài.

“Thiếu chủ, thuộc hạ đã điều tra xong, con gái nhà họ Liễu ở tỉnh thành đúng là vị tiểu thư Liễu Như Tuyết mà ngài muốn tìm.”

Trong điện thoại truyền đến giọng nói vui mừng của Thẩm Đại Tài.

Tần Phong vui vẻ nói: “Thật vậy sao, mau đưa địa chỉ qua đây cho tôi, tôi sẽ lập tức đến đó tìm cô ấy.”

Thẩm Đại Tài nói: “Thiếu chủ, thuộc hạ đã đi gặp tiểu thư Liễu Như Tuyết và nói cho cô ấy biết thân phận của ngài, nhưng cô ấy lại nói ngài tạm thời không cần đi đến nhà họ Liễu, nếu không sẽ rước lấy chuyện phiền toái vào người, đợi khi nào thuận tiện cô ấy sẽ gọi điện thoại đến cho ngài.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Tôi biết rồi.”

Nếu Liễu Như Tuyết đã biết thân phận cùng với số điện thoại của hắn, vậy thì Tần Phong cũng không còn gì phải lo lắng nữa.

Mới vừa cúp điện thoại của Thẩm Đại Tài xong, chuông điện thoại của Tần Phong lại vang lên một lần nữa, nhìn số điện thoại có mã vùng của tỉnh thành, Tần Phong đoán cuộc gọi này rất có thể là do Liễu Như Tuyết gọi đến.

“Alo, ai gọi đến thế?”

Tần Phong nghe điện thoại, thử ý mà hỏi một tiếng.

Trong điện thoại lập tức truyền đến một giọng nói trong trẻo kèm theo vài phần oán giận: “Sư đệ à, tỷ chính là sư tỷ Liễu Như Tuyết của đệ đây.”

“Thật đúng là tỷ rồi sư tỷ, rốt cuộc cũng tìm được tỷ.”

Vừa nghe đúng là Liễu Như Tuyết, Tần Phong cảm thấy rất vui.

Dù sao đây cũng là việc mà sư phụ vẫn luôn nhắc đến, nói hắn nhất định phải tìm được Liễu Như Tuyết.

Mấy năm trước Liễu Như Tuyết vẫn luôn đi theo sư phụ, nhưng khi Tần Phong đến thì Liễu Như Tuyết đã rời đi, vậy cho nên hai người mặc dù là sư tỷ sư đệ nhưng vẫn luôn chưa từng gặp mặt nhau.

“Tỷ cũng bất ngờ lắm đó, lâu không gặp không ngờ sư phụ lại tìm cho tỷ một vị sư đệ đấy. Nhưng mà sư đệ à, sư tỷ hiện giờ tạm thời không thể rời nơi này đi được, chờ thêm một thời gian nữa, sư tỷ sẽ đến Bạch Hải thăm đệ nhé.”

Liễu Như Tuyết cười nói.

Hai năm trước trong lúc trò chuyện với sư phụ thì cô ấy mới biết được là sư phụ thu thêm một vị sư đệ.

Sư phụ nói vị sư đệ này thiên phú giỏi vô cùng, học được chân truyền võ công của môn phái, cho nên Liễu Như Tuyết cũng rất muốn gặp được Tần Phong, cô ấy muốn nhìn thử xem sư đệ là người như thế nào mà lại khiến cho sư phụ khen không ngớt lời như vậy.

“Sư tỷ, sư phụ nói ngài ấy tính một quẻ thấy tỷ sẽ gặp chuyện rắc rối nên nói đệ trở về để giúp tỷ, hiện tại tình hình bên chỗ tỷ thế nào rồi?”

Tần Phong nhắc đến yêu cầu của sư phụ.

Đầu dây bên kia im lặng trong chốc lát, sau đó Liễu Như Tuyết mới tiếp tục nói: “Sư tỷ không sao cả, đệ không cần lo lắng quá đâu, bây giờ tỷ có chút việc phải đi xử lý nên không trò chuyện với đệ nữa nhé.”

“Khoan đã, sư tỷ...”

Tần Phong còn muốn hỏi thêm vài câu nữa nhưng Liễu Như Tuyết đã cúp điện thoại trước rồi.

Tần Phong có cảm giác Liễu Như Tuyết đang có chuyện gì đó gạt mình, trong lòng hắn vẫn cứ thấy bồn chồn không yên.

Hắn lập tức gọi điện thoại cho Thẩm Đại Tài: “Thẩm Đại Tài, hãy triệu tập thế lực của các ông thêm một lần nữa, tiếp tục điều tra xem tình hình bên phía Liễu Như Tuyết như thế nào, xem xem cô ấy rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì.”

“Tuân lệnh, thiếu chủ!”

Thẩm Đại Tài sau khi nhận được mệnh lệnh bèn đem tin tức này thông báo cho bốn gia tộc lớn cùng với thương hội của Bạch Hải.

Sau đó, mấy thế lực lớn này của Bạch hải lại tiếp tục hoạt động, bắt đầu điều tra kỹ càng hơn về tình hình thực tế của Liễu Như Tuyết.

Không biết vì sao, đám người Thẩm Đại Tài cứ cảm giác như sắp có chuyện gì đó nghiêm trọng sẽ xảy ra vậy, ai cũng tỏ ra căng thẳng vô cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mãnh Hổ Xuống Núi

Số ký tự: 0