Mấy người có ý gì?
Bất Bại
2024-06-23 02:59:26
Người phản ứng lại nhanh nhất là thuộc hạ của Phùng Xuyên. Hơn mười người nhanh chóng rút dao ra, bảo vệ trước người Phùng Xuyên.
Phùng Xuyên híp mắt lại, vẻ mặt đã hiện lên vẻ hung ác: “Muốn so tàn nhẫn với tôi ư?”
Phùng Xuyên hoàn toàn không ngờ được là Tần Phong lại dám ra tay giết Khương Quốc Đống ngay trước mặt hắn ta.
Hắn ta tới là để nói chuyện thay cho Khương Quốc Đống, bây giờ ông ta bị Tần Phong giết chết, cũng chính là hung hăng tát vào mặt Phùng Xuyên này.
“Ngài Phùng, có chuyện gì thì bình tĩnh nói!”
Nhìn thấy thuộc hạ của Phùng Xuyên sắp sửa xông lên, Đổng Huy Minh vội vàng tiến lên hòa giải.
Tần Phong là thiếu chủ, ông ta tuyệt đối không thể để cho Tần Phong xảy ra chuyện gì, bởi vì ông ta không biết Tần Phong có năng lực mạnh như thế nào. Ngược lại, Phùng Xuyên là Hạ vương của Bạch Hải, mỗi tên thuộc hạ của hắn ta đều là người tàn nhẫn, một khi đánh nhau thì ông ta sợ gây hại cho Tần Phong.
“Tôi đã rất nể mặt mà tìm các người nói chuyện rồi, nhưng vị Tần tiên sinh này lại hành động như tát vào mặt tôi. Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài thì Phùng Xuyên tôi còn mặt mũi nào gặp người khác nữa chứ?”
“Nể phần giao tình nhiều năm, hội trưởng Đổng à, tốt nhất là ông đừng nên xen vào chuyện này. Nếu không tôi không chắc sẽ không giải quyết luôn thương hội của mấy người đó.”
Uy nghiêm của Hạ vương sao có thể để người khác xúc phạm được? Hôm nay hắn ta muốn ép Tần Hoành phải ra mặt.
“Nếu như vậy thì họ Đổng tôi cũng chỉ có thể tiếp nhận. Muốn động vào Tần tiên sinh, ngài còn chưa có đủ tư cách đó.”
Thấy thế, Đổng Huy Minh hướng về phía cửa và hô: “Tiến vào hết đi.”
Khi ông ta vừa dứt lời thì rầm một tiếng, có mấy chục vệ sĩ tiến vào, trong nháy mắt đã bao vây đám người Phùng Xuyên ở giữa.
“Ha ha!”
Nhìn thấy Đổng Huy Minh gọi người tiến vào, Phùng Xuyên bật cười một cách khinh thường.
Phùng Xuyên hắn đây là ai? Mặc dù chỉ dẫn theo mười mấy thuộc hạ đến đây, nhưng tay ai cũng đã dính máu tươi. Nếu so với đám vệ sĩ của Đổng Huy Minh thì thuộc hạ của hắn ta mạnh hơn nhiều.
Huống hồ, hắn ta tin rằng Đổng Huy Minh sẽ không dám động đến mình.
“Hội trưởng Đổng, ông nghĩ rằng ông đấu lại Phùng Xuyên tôi được sao?”
Phùng Xuyên cười nhạo hỏi.
“Hội trưởng Đổng không đấu lại được ông, vậy thêm chúng tôi thì sao?”
Lúc này, lại có thêm vài người nữa đi vào từ ngoài cửa.
Đó là đại gia số một Thẩm Đại Tài và người đứng đầu của bốn gia tộc lớn ở Bạch Hải.
“Tần tiên sinh.”
Đám người Thẩm Đại Tài đi đến trước mặt Tần Phong, cung kính chào hỏi.
Nhìn thấy mấy người này tiến vào, Phùng Xuyên hơi sửng sốt: “Mấy người có ý gì?”
Thường ngày, tuy rằng bọn họ không giao lưu nhiều với nhau, nhưng cũng là nước sông không phạm nước giếng. Không ngờ rằng hôm nay đám người này lại chạy đến đây để giúp Tần Phong, nhìn dáng vẻ thì hình như còn rất cung kính với hắn nữa.
Phùng Xuyên cảm thấy rất không thích hợp, tên Tần Phong này rốt cuộc có thân phận gì? Thế mà có thể khiến cho những thế lực đứng đầu ở Bạch Hải đều phải nghe theo hắn?
“Phùng Xuyên, Tần tiên sinh không phải là người mà ông có thể đụng vào được.”
Thẩm Đại Tài nhìn chằm chằm vào hắn ta và nói.
“Nếu tôi muốn động vào thì sao đây?”
Phùng Xuyên vẫn cứng đầu như cũ.
“Vậy thì thử xem.”
Sắc mặt của Thẩm Đại Tài tối sầm lại, vung tay lên, lập tức có vài chục tên thuộc hạ chạy từ bên ngoài vào.
Những người đứng đầu của bốn gia tộc lớn cũng ra hiệu cho đám vệ sĩ của họ đi vào.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Đây là nhờ vào Đổng Huy Minh đã có chuẩn bị ổn thỏa từ trước. Khi Phùng Xuyên đến tìm ông ta nói là muốn gặp Tần Phong, ông ta sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên đã âm thầm thông báo cho Thẩm Đại Từ và những người đứng đầu của bốn gia tộc lớn, để họ bí mật dẫn người đi bảo vệ cho Tần Phong.
Trong phòng hội nghị rộng như vậy, rất nhanh đã chứa vài trăm người. Phùng Xuyên cùng với hơn mười thuộc hạ của hắn ta đã không còn có dáng vẻ uy hiếp nữa.
“Rốt cuộc thì cậu là ai?”
Phùng Xuyên lại hướng về phía Tần Phong và hỏi.
“Thân phận của Tần tiên sinh, ông xứng để hỏi ư?”
Thẩm Đại Tài là người biết làm việc nhất, nhanh chóng trả lời thay cho Tần Phong.
“Các người thật sự muốn đối địch với tôi sao?”
Phùng Xuyên châm điếu xì gà, nhìn chằm chằm vào đám người Thẩm Đại Tài.
Trong tay hắn ta có mấy trăm tên thuộc hạ, nếu gọi đến chắc chắn có thể giải quyết được hết đám người mà bọn Thẩm Đại Tài dẫn theo. Nhưng mọi chuyện kế tiếp hắn ta cũng sẽ gặp phải rắc rối lớn.
Dù sao thì bốn gia tộc lớn ở Bạch Hải, nhà giàu số một, thương hội mà liên thủ lại thì sẽ là một thế lực đáng sợ.
“Dám động vào Tần tiên sinh, phải chết!”
Đám người Thẩm Đại Tài vẫn như cũ không chịu lùi bước.
“Giết, giết!”
Những người đi theo bọn họ cũng cùng nhau hô to, vô cùng khí thế.
“Hừ!”
Phùng Xuyên hung hăng dẫm tắt điếu thuốc, phất tay ra hiệu cho đám thuộc hạ rời đi.
“Tôi có cho phép ông đi à?’
Vừa đi tới cửa thì Tần Phong đột nhiên mở miệng hỏi.
“Hử?”
Phùng Xuyên sửng sốt, quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Tần Phong: “Cậu thật sự cho rằng có sự giúp sức của bọn họ thì tôi không dám động vào cậu sao?”
“Bốp!”
Thế nhưng trong nháy mắt Tần Phong đã bước đến trước mặt Phùng Xuyên, tát một phát khiến cho Phùng Xuyên lảo đảo.
“Mẹ kiếp!”
Thuộc hạ của Phùng Xuyên thấy thế thì lập tức rút dao ra vung về phía Tần Phong.
Dám động vào lão đại của bọn họ thì dù người của đối phương nhiều hơn, đám thuộc hạ của Phùng Xuyên cũng không sợ hãi.
Ngay lúc Thẩm Đại Tài định gọi người xông lên thì Tần Phong lại hành động, không ai thấy rõ có chuyện gì xảy ra, Tần Phong giống như biến thành một cái bóng mờ, lần lượt đi lướt qua mười người kia. Sau đó, tất cả thuộc hạ của Phùng Xuyên đều ngã xuống đất.
“Cậu…”
Phùng Xuyên hoảng sợ nhìn Tần Phong.
“Nhớ kỹ, Tần Phong tôi không cần sự giúp đỡ của bất kỳ ai cả. Mặc kệ ông là vương hay vua gì, tôi đều có thể biến ông thành một thi thể, cút.”
Tần Phong nói ra một câu khiến cho mọi người chấn động đến mức da đầu tê dại.
Sở dĩ hắn làm như vậy là vì muốn đe dọa Phùng Xuyên một chút, đề phòng hắn ta ra khỏi đây thì ngấm ngầm giở trò, ra tay với mẹ hắn.
Sau khi được chứng kiến thủ đoạn sắc bén của Tần Phong, chỉ cần Phùng Xuyên không phải kẻ ngốc thì tin chắc rằng hắn ta sẽ không dám gây rắc rối cho Tần Phong nữa.
Phùng Xuyên liếc mắt nhìn thi thể của đám thuộc hạ, cuối cùng không nói gì mà yên lặng rời đi.
“Xử lý sạch sẽ.”
Đổng Huy Minh lập tức ra lệnh cho thuộc hạ đi xử lý thi thể của đám thuộc hạ Phùng Xuyên và Khương Quốc Đống.
“Bái kiến thiếu chủ!”
Bây giờ chỉ còn lại bọn họ, đám người Đổng Huy Minh, người đứng đầu của bốn gia tộc lớn đều cung kính hành lễ với Tần Phong theo quy củ.
“Không cần đa lễ.”
Tần Phong ra hiệu cho mọi người ngồi.
“Bảo mọi người tìm Liễu Như Tuyết, có tin tức gì chưa?” Tần Phong hỏi.
“Báo cáo… Báo cáo thiếu chủ, chúng tôi đang nỗ lực tìm kiếm, trước mắt đã có được chút tin tức. Nhà họ Liễu có một người con gái tên là Liễu Như Tuyết, nhưng còn chưa xác định có đúng là người mà thiếu chủ muốn tìm hay không, mong thiếu chủ cho thêm chút thời gian.”
Một vị gia chủ nhanh chóng báo cáo lại.
“Trong vòng hai ngày, tôi muốn có kết quả.”
Sau khi Tần Phong nói xong thì đi ra khỏi phòng hội nghị.
Liễu Như Tuyết là sư tỷ của hắn, sư phụ bói ra được là cô ấy gặp nạn nên bảo Tần Phong trở về và nhanh chóng tìm kiếm để trợ giúp cho sư tỷ, cho nên Tần Phong không dám trì hoãn.
“Cung tiễn thiếu chủ!”
Mọi người cung kính đưa tiễn.
…
Tần Phong chạy về nhà, bây giờ đã hơn chín giờ tối, hắn cứ nghĩ rằng mẹ đã đi ngủ, nhưng khi hắn bước vào cửa thì thấy trong nhà có thêm hai người đàn ông xa lạ.
Trong đó, một người đàn ông khoảng chừng 50 tuổi, ăn mặc rất sang trọng, gương mặt còn mang theo vẻ uy nghiêm. Thậm chí, Tần Phong còn cảm nhận được một khí tức nguy hiểm từ trên người ông ta.
Nhưng khí tức này rất mỏng manh, Tần Phong cũng không biết liệu có phải mình đã cảm nhận sai hay không.
Còn có một người đàn ông khác mặc áo vest đứng cạnh người kia, nhìn dáng vẻ thì chắc là vệ sĩ.
“Mẹ, bọn họ là…”
Tần Phong nghi ngờ nhìn về phía mẹ.
Vương Tuyết Mai lập tức kéo Tần Phong đến, kích động mà chỉ vào người đàn ông ăn mặc sang trọng kia, giới thiệu nói: “Phong nhi, mau đến đây, đó là ba của con, mau gọi đi.”
“Ong!”
Trong đầu Tần Phong ong một tiếng.
Ba?
Đây là xưng hô xa lạ đến mức nào. Từ nhỏ, từ khi bắt đầu có nhận thức, trong cuộc sống của hắn đã không có người gọi là ba này. Bây giờ đột nhiên xuất hiện, điều này làm sao Tần Phong có thể tiếp nhận đây?
Phùng Xuyên híp mắt lại, vẻ mặt đã hiện lên vẻ hung ác: “Muốn so tàn nhẫn với tôi ư?”
Phùng Xuyên hoàn toàn không ngờ được là Tần Phong lại dám ra tay giết Khương Quốc Đống ngay trước mặt hắn ta.
Hắn ta tới là để nói chuyện thay cho Khương Quốc Đống, bây giờ ông ta bị Tần Phong giết chết, cũng chính là hung hăng tát vào mặt Phùng Xuyên này.
“Ngài Phùng, có chuyện gì thì bình tĩnh nói!”
Nhìn thấy thuộc hạ của Phùng Xuyên sắp sửa xông lên, Đổng Huy Minh vội vàng tiến lên hòa giải.
Tần Phong là thiếu chủ, ông ta tuyệt đối không thể để cho Tần Phong xảy ra chuyện gì, bởi vì ông ta không biết Tần Phong có năng lực mạnh như thế nào. Ngược lại, Phùng Xuyên là Hạ vương của Bạch Hải, mỗi tên thuộc hạ của hắn ta đều là người tàn nhẫn, một khi đánh nhau thì ông ta sợ gây hại cho Tần Phong.
“Tôi đã rất nể mặt mà tìm các người nói chuyện rồi, nhưng vị Tần tiên sinh này lại hành động như tát vào mặt tôi. Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài thì Phùng Xuyên tôi còn mặt mũi nào gặp người khác nữa chứ?”
“Nể phần giao tình nhiều năm, hội trưởng Đổng à, tốt nhất là ông đừng nên xen vào chuyện này. Nếu không tôi không chắc sẽ không giải quyết luôn thương hội của mấy người đó.”
Uy nghiêm của Hạ vương sao có thể để người khác xúc phạm được? Hôm nay hắn ta muốn ép Tần Hoành phải ra mặt.
“Nếu như vậy thì họ Đổng tôi cũng chỉ có thể tiếp nhận. Muốn động vào Tần tiên sinh, ngài còn chưa có đủ tư cách đó.”
Thấy thế, Đổng Huy Minh hướng về phía cửa và hô: “Tiến vào hết đi.”
Khi ông ta vừa dứt lời thì rầm một tiếng, có mấy chục vệ sĩ tiến vào, trong nháy mắt đã bao vây đám người Phùng Xuyên ở giữa.
“Ha ha!”
Nhìn thấy Đổng Huy Minh gọi người tiến vào, Phùng Xuyên bật cười một cách khinh thường.
Phùng Xuyên hắn đây là ai? Mặc dù chỉ dẫn theo mười mấy thuộc hạ đến đây, nhưng tay ai cũng đã dính máu tươi. Nếu so với đám vệ sĩ của Đổng Huy Minh thì thuộc hạ của hắn ta mạnh hơn nhiều.
Huống hồ, hắn ta tin rằng Đổng Huy Minh sẽ không dám động đến mình.
“Hội trưởng Đổng, ông nghĩ rằng ông đấu lại Phùng Xuyên tôi được sao?”
Phùng Xuyên cười nhạo hỏi.
“Hội trưởng Đổng không đấu lại được ông, vậy thêm chúng tôi thì sao?”
Lúc này, lại có thêm vài người nữa đi vào từ ngoài cửa.
Đó là đại gia số một Thẩm Đại Tài và người đứng đầu của bốn gia tộc lớn ở Bạch Hải.
“Tần tiên sinh.”
Đám người Thẩm Đại Tài đi đến trước mặt Tần Phong, cung kính chào hỏi.
Nhìn thấy mấy người này tiến vào, Phùng Xuyên hơi sửng sốt: “Mấy người có ý gì?”
Thường ngày, tuy rằng bọn họ không giao lưu nhiều với nhau, nhưng cũng là nước sông không phạm nước giếng. Không ngờ rằng hôm nay đám người này lại chạy đến đây để giúp Tần Phong, nhìn dáng vẻ thì hình như còn rất cung kính với hắn nữa.
Phùng Xuyên cảm thấy rất không thích hợp, tên Tần Phong này rốt cuộc có thân phận gì? Thế mà có thể khiến cho những thế lực đứng đầu ở Bạch Hải đều phải nghe theo hắn?
“Phùng Xuyên, Tần tiên sinh không phải là người mà ông có thể đụng vào được.”
Thẩm Đại Tài nhìn chằm chằm vào hắn ta và nói.
“Nếu tôi muốn động vào thì sao đây?”
Phùng Xuyên vẫn cứng đầu như cũ.
“Vậy thì thử xem.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sắc mặt của Thẩm Đại Tài tối sầm lại, vung tay lên, lập tức có vài chục tên thuộc hạ chạy từ bên ngoài vào.
Những người đứng đầu của bốn gia tộc lớn cũng ra hiệu cho đám vệ sĩ của họ đi vào.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Đây là nhờ vào Đổng Huy Minh đã có chuẩn bị ổn thỏa từ trước. Khi Phùng Xuyên đến tìm ông ta nói là muốn gặp Tần Phong, ông ta sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên đã âm thầm thông báo cho Thẩm Đại Từ và những người đứng đầu của bốn gia tộc lớn, để họ bí mật dẫn người đi bảo vệ cho Tần Phong.
Trong phòng hội nghị rộng như vậy, rất nhanh đã chứa vài trăm người. Phùng Xuyên cùng với hơn mười thuộc hạ của hắn ta đã không còn có dáng vẻ uy hiếp nữa.
“Rốt cuộc thì cậu là ai?”
Phùng Xuyên lại hướng về phía Tần Phong và hỏi.
“Thân phận của Tần tiên sinh, ông xứng để hỏi ư?”
Thẩm Đại Tài là người biết làm việc nhất, nhanh chóng trả lời thay cho Tần Phong.
“Các người thật sự muốn đối địch với tôi sao?”
Phùng Xuyên châm điếu xì gà, nhìn chằm chằm vào đám người Thẩm Đại Tài.
Trong tay hắn ta có mấy trăm tên thuộc hạ, nếu gọi đến chắc chắn có thể giải quyết được hết đám người mà bọn Thẩm Đại Tài dẫn theo. Nhưng mọi chuyện kế tiếp hắn ta cũng sẽ gặp phải rắc rối lớn.
Dù sao thì bốn gia tộc lớn ở Bạch Hải, nhà giàu số một, thương hội mà liên thủ lại thì sẽ là một thế lực đáng sợ.
“Dám động vào Tần tiên sinh, phải chết!”
Đám người Thẩm Đại Tài vẫn như cũ không chịu lùi bước.
“Giết, giết!”
Những người đi theo bọn họ cũng cùng nhau hô to, vô cùng khí thế.
“Hừ!”
Phùng Xuyên hung hăng dẫm tắt điếu thuốc, phất tay ra hiệu cho đám thuộc hạ rời đi.
“Tôi có cho phép ông đi à?’
Vừa đi tới cửa thì Tần Phong đột nhiên mở miệng hỏi.
“Hử?”
Phùng Xuyên sửng sốt, quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Tần Phong: “Cậu thật sự cho rằng có sự giúp sức của bọn họ thì tôi không dám động vào cậu sao?”
“Bốp!”
Thế nhưng trong nháy mắt Tần Phong đã bước đến trước mặt Phùng Xuyên, tát một phát khiến cho Phùng Xuyên lảo đảo.
“Mẹ kiếp!”
Thuộc hạ của Phùng Xuyên thấy thế thì lập tức rút dao ra vung về phía Tần Phong.
Dám động vào lão đại của bọn họ thì dù người của đối phương nhiều hơn, đám thuộc hạ của Phùng Xuyên cũng không sợ hãi.
Ngay lúc Thẩm Đại Tài định gọi người xông lên thì Tần Phong lại hành động, không ai thấy rõ có chuyện gì xảy ra, Tần Phong giống như biến thành một cái bóng mờ, lần lượt đi lướt qua mười người kia. Sau đó, tất cả thuộc hạ của Phùng Xuyên đều ngã xuống đất.
“Cậu…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phùng Xuyên hoảng sợ nhìn Tần Phong.
“Nhớ kỹ, Tần Phong tôi không cần sự giúp đỡ của bất kỳ ai cả. Mặc kệ ông là vương hay vua gì, tôi đều có thể biến ông thành một thi thể, cút.”
Tần Phong nói ra một câu khiến cho mọi người chấn động đến mức da đầu tê dại.
Sở dĩ hắn làm như vậy là vì muốn đe dọa Phùng Xuyên một chút, đề phòng hắn ta ra khỏi đây thì ngấm ngầm giở trò, ra tay với mẹ hắn.
Sau khi được chứng kiến thủ đoạn sắc bén của Tần Phong, chỉ cần Phùng Xuyên không phải kẻ ngốc thì tin chắc rằng hắn ta sẽ không dám gây rắc rối cho Tần Phong nữa.
Phùng Xuyên liếc mắt nhìn thi thể của đám thuộc hạ, cuối cùng không nói gì mà yên lặng rời đi.
“Xử lý sạch sẽ.”
Đổng Huy Minh lập tức ra lệnh cho thuộc hạ đi xử lý thi thể của đám thuộc hạ Phùng Xuyên và Khương Quốc Đống.
“Bái kiến thiếu chủ!”
Bây giờ chỉ còn lại bọn họ, đám người Đổng Huy Minh, người đứng đầu của bốn gia tộc lớn đều cung kính hành lễ với Tần Phong theo quy củ.
“Không cần đa lễ.”
Tần Phong ra hiệu cho mọi người ngồi.
“Bảo mọi người tìm Liễu Như Tuyết, có tin tức gì chưa?” Tần Phong hỏi.
“Báo cáo… Báo cáo thiếu chủ, chúng tôi đang nỗ lực tìm kiếm, trước mắt đã có được chút tin tức. Nhà họ Liễu có một người con gái tên là Liễu Như Tuyết, nhưng còn chưa xác định có đúng là người mà thiếu chủ muốn tìm hay không, mong thiếu chủ cho thêm chút thời gian.”
Một vị gia chủ nhanh chóng báo cáo lại.
“Trong vòng hai ngày, tôi muốn có kết quả.”
Sau khi Tần Phong nói xong thì đi ra khỏi phòng hội nghị.
Liễu Như Tuyết là sư tỷ của hắn, sư phụ bói ra được là cô ấy gặp nạn nên bảo Tần Phong trở về và nhanh chóng tìm kiếm để trợ giúp cho sư tỷ, cho nên Tần Phong không dám trì hoãn.
“Cung tiễn thiếu chủ!”
Mọi người cung kính đưa tiễn.
…
Tần Phong chạy về nhà, bây giờ đã hơn chín giờ tối, hắn cứ nghĩ rằng mẹ đã đi ngủ, nhưng khi hắn bước vào cửa thì thấy trong nhà có thêm hai người đàn ông xa lạ.
Trong đó, một người đàn ông khoảng chừng 50 tuổi, ăn mặc rất sang trọng, gương mặt còn mang theo vẻ uy nghiêm. Thậm chí, Tần Phong còn cảm nhận được một khí tức nguy hiểm từ trên người ông ta.
Nhưng khí tức này rất mỏng manh, Tần Phong cũng không biết liệu có phải mình đã cảm nhận sai hay không.
Còn có một người đàn ông khác mặc áo vest đứng cạnh người kia, nhìn dáng vẻ thì chắc là vệ sĩ.
“Mẹ, bọn họ là…”
Tần Phong nghi ngờ nhìn về phía mẹ.
Vương Tuyết Mai lập tức kéo Tần Phong đến, kích động mà chỉ vào người đàn ông ăn mặc sang trọng kia, giới thiệu nói: “Phong nhi, mau đến đây, đó là ba của con, mau gọi đi.”
“Ong!”
Trong đầu Tần Phong ong một tiếng.
Ba?
Đây là xưng hô xa lạ đến mức nào. Từ nhỏ, từ khi bắt đầu có nhận thức, trong cuộc sống của hắn đã không có người gọi là ba này. Bây giờ đột nhiên xuất hiện, điều này làm sao Tần Phong có thể tiếp nhận đây?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro