Mãnh Hổ Xuống Núi

 Tần Phong không ngăn cản

Bất Bại

2024-06-23 02:59:26

Buổi sáng, Tần Phong rời giường ăn sáng, giống như tối hôm qua chưa có chuyện gì xảy ra.

Nhưng mà di động nhận được một tin nhắn, sau khi Tần Phong mở ra xem thì không khỏi cười khổ một tiếng, không ngờ hắn mới đi làm hai ngày mà đã bị đuổi việc.

Là phòng nhân sự của công ty gửi thông báo sa thải, nói hắn đã bị công ty dược phẩm Hân Vượng đuổi việc, hơn nữa sẽ không bao giờ tuyển dụng hắn.

Rất rõ ràng, là bởi vì bản thân đã xảy ra xung đột với nhà họ Đinh, Mộ Chính Thuần vì tự bảo vệ mình nên mới để cho công ty sa thải hắn, Tần Phong cũng không trách cứ hai cha con Mộ Uyển Quân.

Đây là bản chất bình thường của con người.

"Mẹ, con định tự mình gây dựng sự nghiệp riêng, muốn mở một phòng khám, mẹ thấy thế nào?"

Tần Phong không tiện giải thích cho mẹ chuyện mình bị công ty đuổi việc.

Vương Tuyết Mai đang ăn cơm thì tay cứng đờ: “Con làm ở công ty bị mọi người khinh thường sao?”

"Không phải, là con nghĩ đến chuyện tối hôm qua, nhiều hàng xóm tìm con khám bệnh như vậy, hay là bản thân mở một phòng khám riêng, như vậy cũng xem như tự mình gây dựng sự nghiệp, càng có tương lai hơn."

Tần Phong giải thích.

Vương Tuyết Mai không từ chối, cho dù con trai làm cái gì, bà đều ủng hộ. Huống gì hôm qua bà cũng đã thấy y thuật của Tần Phong, quả thật rất lợi hại.

“Được, mẹ ủng hộ con.”

Vương Tuyết Mai buông bát đũa, đến phòng ngủ lấy một cái túi vải, vừa mở ra, vừa nói: "Là mẹ vô dụng, mấy năm nay không dành dụm cho con, chỉ có một chút tiền này, con cầm trước đi. Lát nữa mẹ đi mượn hàng xóm, chúng ta cùng nhau mở phòng khám."

“Mẹ…”

Nhìn thấy Vương Tuyết Mai lấy tiền từ trong túi ra, hốc mắt Tần Phong đỏ lên.

Phần lớn đều là mười đồng, năm mươi đồng, một trăm đồng chỉ có vài tờ.

Mấy năm nay mẹ vì thuê người đi tìm hắn nên tốn rất nhiều tiền, chính bà cũng ăn mặc tiết kiệm, hắn biết mẹ tiết kiệm được từng này đã phí bao nhiêu công sức.

"Mẹ, con có tiền!"

Tần Phong cố nén nước mắt, nói.

“Thằng nhóc này, vừa trở về lấy đâu ra tiền? Mau cầm lấy, gây dựng sự nghiệp là chuyện tốt, cho dù mẹ có đập nồi bán sắt cũng sẽ giúp con.”

Vương Tuyết Mai cứng rắn nhét vào trong tay Tần Phong.

Mà Tần Phong rất muốn nói, bốn gia tộc lớn, thương hội, Thẩm Đại Tài đều đưa tiền cho hắn, nhưng lại sợ nói ra sẽ làm cho mẹ không thể tiếp nhận được, thậm chí mẹ còn có thể nghĩ lung tung, cho rằng hắn ở bên ngoài làm chuyện xấu.

Vương Tuyết Mai nhét tiền vào tay Tần Phong, lập tức đi tìm hàng xóm vay tiền.

Tần Phong không ngăn cản.

Hắn hiểu rõ tính cách của mẹ mình, như vậy cũng tốt. Để cho mẹ giúp đỡ cùng nhau vay tiền rồi mở phòng khám bệnh, như vậy mới có thể để mẹ cảm nhận được sự vui vẻ khi ít nhất bà vẫn còn làm được chút việc, có thể giúp được con trai.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thương thay cho cha mẹ trên thế giới, chuyện bọn họ làm cả đời cũng chỉ hy vọng có thể giúp đỡ cho con cái, không muốn trở nên già xấu trước mặt con cái, lại càng không muốn trở thành gánh nặng cho con cái.

Tần Phong mở phòng khám, chính là để cho mẹ biết mình đã có việc làm, để mẹ yên tâm, cho bà một cuộc sống bình yên.

Chờ sau khi ổn định lại, Tần Phong sẽ mời người tới ở lại kinh doanh, mà hắn còn có chuyện khác phải làm.

Có danh tiếng tối hôm qua Tần Phong giúp mọi người chữa bệnh, biết hắn muốn mở phòng khám, mọi người trong thôn Thành Trung đều tỏ vẻ bằng lòng giúp đỡ, cầm theo tiền chạy đến nhà Tần Phong.

Tuy rằng điều kiện sinh hoạt của mọi người đều khó khăn, tiền không nhiều lắm, nhưng có nhiều người, rất nhanh đã gom được gần mười vạn.

Tần Phong cũng liên lạc với hội trưởng thương hội Đổng Huy Minh, nhờ ông ta hỗ trợ làm một số thủ tục liên quan.

Đổng Huy Minh vừa nghe thiếu chủ mở phòng khám, trực tiếp ôm lấy chuyện này, nói trong thời gian ba ngày sẽ giải quyết cho hắn.

Vừa nói chuyện với Đổng Huy Minh xong, Thẩm Đại Tài cũng gọi điện thoại tới.

“Thiếu chủ, thuộc hạ có điều tra đại khái được một ít tin tức về nhà họ Tần ở đế đô.” Thẩm Đại Tài báo cáo.

“Nhà họ Tần ở đế đô là một gia tộc giàu có, cơ sở vững chắc, bối cảnh vô cùng khủng bố. Người đứng đầu gia tộc trước mắt tên là Tần Hoành, cũng chính là chủ xe mà ngài bảo tôi điều tra biển số xe, thuộc hạ... Không dám điều tra sâu hơn nữa, nếu không sẽ xảy ra chuyện, cho nên chỉ biết những điều này.”

Tần Phong nghe xong, rất lâu cũng không thể bình tĩnh.

Dựa theo những lời Thẩm Đại Tài nói, gia chủ của nhà họ Tần là Tần Hoành, rất có thể chính là tên của ba hắn.

Mà Tần gia ở đế đô lại là hào môn thế gia, một gia tộc trâu bò như vậy mà lại vứt bỏ mẹ con bọn họ?

Dù Tần Phong thật sự chỉ là con riêng, mà ba hắn là gia chủ của nhà họ Tần, với bối cảnh của ông ta, muốn đưa bọn họ về gia tộc cũng chỉ là chuyện nhỏ.

Nhưng ông ta không làm như vậy.

“Thiếu chủ, thiếu chủ?”

Thấy Tần Phong không nói gì, Thẩm Đại Tài thử gọi một tiếng.

“Không sao, tôi biết rồi, những thứ khác không cần tra nữa.” Tần Phong lấy lại tinh thần, phân phó một câu.

Thẩm Đại Tài do dự một chút, lấy chút can đảm hỏi: “Thiếu chủ, thuộc hạ cả gan hỏi một câu, vì sao ngài muốn tra nhà họ Tần?”

“Không nên hỏi thì đừng hỏi.”

Tần Phong lạnh lùng nói.

Thẩm Đại Tài sợ tới mức giật mình: “Là thuộc hạ mạo muội, xin thiếu chủ thứ lỗi.”

“Không sao, nhà họ Liễu ở tỉnh thành tra thế nào rồi?”

Tần Phong lại hỏi về Liễu Như Tuyết.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Bẩm thiếu chủ, thế lực của nhà họ Liễu ở tỉnh thành cũng không yếu, chúng ta vươn tay quá dài, muốn điều tra sâu xa rất khó.”

Thẩm Đại Tài cẩn thận trả lời.

Ánh mắt Tần Phong trở nên lạnh lùng: “Tôi đã nói, trong vòng ba ngày phải có kết quả, chỉ còn một ngày.”

“Vâng vâng vâng, thuộc hạ sẽ nhanh chóng đi điều tra với hội trưởng Đổng.”

Thẩm Đại Tài khẩn trương nói.

Phân phó xong, Tần Phong liền chạy vào trong thành phố, chuẩn bị tự mình chọn nơi để mở phòng khám, sau đó lại đưa ra một số dự án trang trí, tất cả những thứ còn lại có thể giao cho Đổng Huy Minh làm.

Đối với thành phố này, Tần Phong rất quen thuộc, hắn cảm thấy mở phòng khám ở đường dành riêng cho người đi bộ là thích hợp nhất, nên một mình hắn đi tới bên này, tìm kiếm chỗ để mở phòng khám.

“Người bên cạnh nhường một chút, đừng cản đường.”

Lúc Tần Phong đi dạo đến cửa một bệnh viện y tế, nhìn thấy bên trong có mấy y tá lao ra, khiêng một cô bé bị bệnh nặng, lao về phía xe cứu thương bên cạnh, nhìn qua thì có vẻ là muốn chuyển viện.

Dù sao điều kiện của bệnh viện y tế có hạn, gặp phải một số bệnh nhân bị bệnh nặng, bọn họ chỉ có thể chuyển đến bệnh viện lớn để trị liệu.

Ba mẹ cô bé đi theo một bên khóc lóc kêu cứu con của bọn họ, nhìn qua giống như cô bé sắp không qua khỏi.

“Hửm?”

Tần Phong đến gần, nhìn thấy cô bé được nâng lên, không khỏi sửng sốt.

Chỉ thấy mặt của cô bé tái nhợt, trán nổi lên gân xanh, ở trạng thái nửa hôn mê, giống như là đang nói mớ, kêu đau bụng.

Chỉ liếc mắt một cái, Tần Phong đã nhìn ra vấn đề của cô bé, liền đi lên phía trước nói với ba mẹ cô bé: “Con của hai người chỉ bị đầy bụng mà thôi, đi tiệm thuốc bên cạnh lấy ba gram đại hoàng*, nấu nước một lần uống vào là có thể chữa khỏi.”

*đại hoàng là một loại rau ăn hàng ngày, được sử dụng như một loại thực phẩm giàu dinh dưỡng có tên khoa học là Rheum rhabarbarum.

“A? Cậu... Cậu là...”

Nghe Tần Phong đột nhiên nói ra một câu, cha mẹ cô bé và nhân viên y tế còn chưa kịp phản ứng.

“Trước tiên cứ mặc kệ tôi là ai, cứu người quan trọng hơn.”

Thấy bọn họ phản ứng không kịp, Tần Phong dứt khoát tự mình đến tiệm thuốc bên cạnh lấy thuốc.

Đứa trẻ nhỏ như vậy, Tần Phong cũng không đành lòng nhìn thấy cô bé gặp chuyện không may, tuy rằng đầy bụng là căn bệnh thường gặp của trẻ nhỏ, nhưng nếu thời gian dài không chú ý, thì bệnh sẽ càng nghiêm trọng, có khả năng nguy hiểm đến tính mạng.

Hành động này của Tần Phong đã làm cho cha mẹ và nhân viên y tế của cô bé không thể hiểu được.

“Người kia làm gì vậy?”

“Không biết......”

Một nhân viên y tế hỏi một câu, mà những người khác cũng đều bày ra vẻ mặt ngơ ngác.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mãnh Hổ Xuống Núi

Số ký tự: 0