Anh hơi nhíu mày lại
Ma Mị Hồng Trần
2024-07-15 22:10:38
Liêu Phi Lãng cũng không tin nổi cảnh này.
Anh ta lập tức quay đầu dùng ánh mắt trách cứ nhìn bác sĩ kia, mà người đó cũng sững sờ tại chỗ, miệng không ngừng lầm bầm:
"Không có khả năng... Chủ nhiệm Liêu, không có khả năng... Vừa mới mạch đập và nhịp tim của ông ta đều đã ngừng, chúng tôi đã tiến hành mọi cách phục hồi tim phổi rồi mới xác nhận người này đã tử vong, làm sao có thể... Nhất định là hồi quang phản chiếu, đúng! Nhất định là hồi quang phản chiếu!"
Trong phòng bệnh ICU, Lý Cảnh Thiên cũng trị bệnh không nhẹ nhàng gì.
Luồng sát khí kia còn mãnh liệt hơn tưởng tượng của anh, anh vốn muốn dùng một châm rót chân khí vào hóa giải sát khí, lại phát hiện chân khí của mình như dòng suối nhỏ tràn vào đại dương, trong nháy mắt đã tan biến.
Anh hơi nhíu mày lại.
Rốt cuộc là ai có thù sâu như biển với Tề gia như thế?
Hơn nữa luồng sát khí kia không chỉ có oán khí rất lớn mà còn rất gian xảo, làm chân khí của anh không cách nào bắt giữ. Sau khi cây châm kia đâm vào huyệt Thiên Linh thì sát khí phản kháng càng kịch liệt giống như được tiêm máu gà.
Lý Cảnh Thiên móc ra một viên thuốc màu nâu đậm từ trong túi, không chút do dự đã cho Tề lão gia uống vào.
Ngay sau đó, thiết bị tượng trưng cho dấu hiệu sinh mạng lại vang lên âm thanh kéo dài.
Điều này có nghĩa là nhịp tim của Tề lão gia lại ngừng lại.
Mà trong lòng những người canh giữ ngoài cửa đột nhiên trầm xuống!
Sống... Rồi chết lại?
Nhưng bác sĩ kia lại như trút được gánh nặng: "Chủ nhiệm Liêu, tôi nói rồi mà, chỉ là hồi quang phản chiếu thôi, dù cứu lại được cũng là người thực vật, hoàn toàn vô dụng, chỉ tốn công phí sức thôi..."
Nhưng còn chưa dứt lời thì người này đã bị Tề Thiên và Liêu Phi Lãng trừng mắt nhìn.
...
Lý Cảnh Thiên nhìn thấy tia hi vọng sống cuối cùng càng ngày càng yếu... Càng ngày càng yếu... Cuối cùng chỉ còn lại một tia sáng nhạt như đom đóm sắp sửa biến mất trong luồng sát khí kia.
Mà cùng lúc đó, sát khí lại càng ngày càng mạnh lên, đã quấn chặt lấy cả người Tề lão gia, chỉ còn lại chút ánh sáng nhạt trên đầu ông ta.
Lý Cảnh Thiên đột nhiên ra tay lần lượt đâm vào những huyệt vị quan trọng.
Sát khí kia như bị điểm huyệt, lập tức cứng lại tại chỗ không thể động đậy.
"Rốt cục cũng bắt được mày!"
Lần này anh rót chân khí vào cơ thể thông qua lỗ kim, sát khí muốn tránh cũng không được, giãy dụa mấy lần rồi bất lực mà biến mất.
Sự sống yếu ớt dần dần toả ra tia sáng rồi bao phủ toàn thân Tề lão gia.
Rốt cục anh cũng cứu được người rồi.
Tích —— tích —— tích ——
Cuối cùng Lý Cảnh Thiên đi ra khỏi, trông có vẻ khá mỏi mệt.
"Ông ấy đã tỉnh rồi, các người có thể vào thăm."
???
Tỉnh rồi?!
Liêu Phi Lãng và bác sĩ kia đều không tin nên vội chạy vào phòng bệnh, dùng các loại dụng cụ tinh vi để kiểm tra toàn diện cho Tề lão gia.
Kết quả thể hiện tất cả các chỉ tiêu đều khôi phục bình thường, thậm chí có thể trực tiếp xuất viện!
"Sao anh làm được?"
Anh ta lập tức quay đầu dùng ánh mắt trách cứ nhìn bác sĩ kia, mà người đó cũng sững sờ tại chỗ, miệng không ngừng lầm bầm:
"Không có khả năng... Chủ nhiệm Liêu, không có khả năng... Vừa mới mạch đập và nhịp tim của ông ta đều đã ngừng, chúng tôi đã tiến hành mọi cách phục hồi tim phổi rồi mới xác nhận người này đã tử vong, làm sao có thể... Nhất định là hồi quang phản chiếu, đúng! Nhất định là hồi quang phản chiếu!"
Trong phòng bệnh ICU, Lý Cảnh Thiên cũng trị bệnh không nhẹ nhàng gì.
Luồng sát khí kia còn mãnh liệt hơn tưởng tượng của anh, anh vốn muốn dùng một châm rót chân khí vào hóa giải sát khí, lại phát hiện chân khí của mình như dòng suối nhỏ tràn vào đại dương, trong nháy mắt đã tan biến.
Anh hơi nhíu mày lại.
Rốt cuộc là ai có thù sâu như biển với Tề gia như thế?
Hơn nữa luồng sát khí kia không chỉ có oán khí rất lớn mà còn rất gian xảo, làm chân khí của anh không cách nào bắt giữ. Sau khi cây châm kia đâm vào huyệt Thiên Linh thì sát khí phản kháng càng kịch liệt giống như được tiêm máu gà.
Lý Cảnh Thiên móc ra một viên thuốc màu nâu đậm từ trong túi, không chút do dự đã cho Tề lão gia uống vào.
Ngay sau đó, thiết bị tượng trưng cho dấu hiệu sinh mạng lại vang lên âm thanh kéo dài.
Điều này có nghĩa là nhịp tim của Tề lão gia lại ngừng lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mà trong lòng những người canh giữ ngoài cửa đột nhiên trầm xuống!
Sống... Rồi chết lại?
Nhưng bác sĩ kia lại như trút được gánh nặng: "Chủ nhiệm Liêu, tôi nói rồi mà, chỉ là hồi quang phản chiếu thôi, dù cứu lại được cũng là người thực vật, hoàn toàn vô dụng, chỉ tốn công phí sức thôi..."
Nhưng còn chưa dứt lời thì người này đã bị Tề Thiên và Liêu Phi Lãng trừng mắt nhìn.
...
Lý Cảnh Thiên nhìn thấy tia hi vọng sống cuối cùng càng ngày càng yếu... Càng ngày càng yếu... Cuối cùng chỉ còn lại một tia sáng nhạt như đom đóm sắp sửa biến mất trong luồng sát khí kia.
Mà cùng lúc đó, sát khí lại càng ngày càng mạnh lên, đã quấn chặt lấy cả người Tề lão gia, chỉ còn lại chút ánh sáng nhạt trên đầu ông ta.
Lý Cảnh Thiên đột nhiên ra tay lần lượt đâm vào những huyệt vị quan trọng.
Sát khí kia như bị điểm huyệt, lập tức cứng lại tại chỗ không thể động đậy.
"Rốt cục cũng bắt được mày!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lần này anh rót chân khí vào cơ thể thông qua lỗ kim, sát khí muốn tránh cũng không được, giãy dụa mấy lần rồi bất lực mà biến mất.
Sự sống yếu ớt dần dần toả ra tia sáng rồi bao phủ toàn thân Tề lão gia.
Rốt cục anh cũng cứu được người rồi.
Tích —— tích —— tích ——
Cuối cùng Lý Cảnh Thiên đi ra khỏi, trông có vẻ khá mỏi mệt.
"Ông ấy đã tỉnh rồi, các người có thể vào thăm."
???
Tỉnh rồi?!
Liêu Phi Lãng và bác sĩ kia đều không tin nên vội chạy vào phòng bệnh, dùng các loại dụng cụ tinh vi để kiểm tra toàn diện cho Tề lão gia.
Kết quả thể hiện tất cả các chỉ tiêu đều khôi phục bình thường, thậm chí có thể trực tiếp xuất viện!
"Sao anh làm được?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro