Có chuyện?
Ma Mị Hồng Trần
2024-07-15 22:10:38
Hạ Hầu Thanh bỗng chột dạ, vội kéo tay Thượng Quan Nhược Hoa muốn đi.
“Không có gì, không có gì, đi thôi, bên trong sắp bắt đầu rồi.”
Nhưng Thượng Quan Nhược Hoa lại đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, ánh mắt đảo qua đảo lại vài vòng giữa hai người Hạ Hầu Thanh và Lý Cảnh Thiên.
“Không đúng, hai người nhất định là đang có chuyện giấu mình. Từ tối hôm qua hai người đã rất kỳ lạ rồi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Hạ Hầu Thanh nhất thời không biết phải trả lời sao, chỉ đành dùng ánh mắt không ngừng ra tín hiệu với Lý Cảnh Thiên, đe dọa hắn nói năng cho cẩn thận.
Ánh mắt Lý Cảnh Thiên đảo một vòng.
“Cô ấy khuyên tôi hôm nay phải biểu hiện cho thật tốt, đừng làm cô mất mặt.” Nói xong, hắn lại bày ra cái vẻ mặt ngây thơ vô tội, “Tôi làm cô mất mặt rồi hả?”
Thượng Quan Nhược Hoa phì cười.
Anh Cảnh Thiên sao mà đáng yêu vậy chứ?
Ở cửa ra vào truyền tới âm thanh huyên náo, Âu Dương Thành tới rồi.
Là gia chủ của một trong năm gia tộc lớn, bất luận đi đến đâu, Âu Dương Thành cũng luôn là đối tượng mà người ta cung kính, lúc này ông ta đang ở giữa một đám người, từng bước vững chắc tiến tới.
Vẻ mặt của ông ta có chút kiêu ngạo, nhưng trên khuôn mặt từ đầu đến cuối vẫn treo một nụ cười hiền lành, thong dong.
Âu Dương Thành dạo gần đây rất đắc ý, đầu tư mấy hạng mục, đều là âm thầm tiến hành. Âu Dương lão gia không hề hay biết.
Ông ta một bên phát triển nghiệp vụ, một bên lại không ngừng bắt Âu Dương Thiến đi chủ động liên hệ với Thân Bá Xương “bồi đắp tình cảm”.
Mà Âu Dương Thiến bề ngoài thì tuân theo, nhưng đằng sau đó lại có kế hoạch của riêng mình.
Lý Cảnh Thiên lạnh lùng nhìn vào, chỉ cảm thấy thật nực cười.
“Tránh ra, tránh ra!” Mấy tên thuộc hạ rất biết việc, Âu Dương Thành còn chưa bước vào, chúng đã thay ông ta đuổi hết đám người xung quanh.
Nhân viên công tác biết đây là người nhà Âu Dương, không dám chậm trễ, chiếc vé vào cửa đưa đến trước mặt, chỉ liếc thoáng qua gọi là cho có, rồi liền vội vàng cho người đón tiếp vào trong.
“Các người làm việc cũng thật qua loa.” Âu Dương Thành chỉ vào Lý Cảnh Thiên trong đám người, “Sao lại để loại người này trà trộn vào đây?”
“Sàn đấu giá ngầm này vẫn luôn có danh tiếng vô cùng lớn, đừng vì chuyện nhỏ mà đập đi bảng hiệu của chính mình. Cho dù là người của năm gia tộc lớn cũng không được phá vỡ quy tắc, hiểu không?”
Nhân viên phụ trách soát vé ở cổng khúm núm gật đầu.
“Vâng, vâng, chúng tôi lập tức xử lý.”
Dưới cái nhìn căm tức của Thượng Quan Nhược Hoa, Âu Dương Thành đắc ý bước vào trong. Trong mắt ông ta, Thượng Quan Nhược Hoa tới nơi này, không gì khác ngoài mục đích đấu giá mấy dược liệu quý về cho nhà Thượng Quan.
Mà với thân phận của cô, tuyệt đối không có năng lực kiếm cho Lý Cảnh Thiên một tấm thiếp mời riêng.
Chẳng phải chỉ là dùng thân phận đổi lấy thể diện, dẫn thêm một người vào trong hay sao?
Ông ta cứ không cho đấy!
Cha của ông ta luôn nói Lý Cảnh Thiên này có năng lực rất lớn, vậy thì để ông ta xem, người này rốt cuộc có bản lĩnh lớn đến đâu!
Đi bên cạnh Âu Dương Thành, còn có một người đàn ông trung niên béo, người đó lúc bước qua chỗ Thượng Quan Nhược Hoa thì lộ ra một ánh mắt hèn hạ.
Tiểu thư Thượng Quan, chào cô.”
Thượng Quan Nhược Hoa chau mày, bất giác lùi về sau một bước.
Cái người này…cho cô một cảm giác không thoải mái. Ánh mắt đó nhìn cô cứ như nhìn con mồi vậy.
Sau khi Âu Dương Thành đi qua, tất cả mọi người đều chờ xem trò cười của Lý Cảnh Thiên.
Hạ Hầu Thanh có chút lo lắng.
“Lý Cảnh Thiên, vé vào cửa của anh đâu? Mau lấy ra đây, ném vào mặt tên Âu Dương Thành kia đi! Nếu như mà không có, giờ chúng ta rời đi vẫn còn kịp. Đợi lát nữa chuyện này ầm ĩ lên, người mất mặt chính là nhà Thượng Quan!”
Ai ngờ, Lý Cảnh Thiên vẫn thong thả, không vội vã.
“Chúng ta vào trước đi, tôi vẫn còn có việc.”
Hạ Hầu Thanh trợn trắng mắt!
“Có chuyện? Anh thì có chuyện gì được? Tôi cảnh cáo anh, tuyệt đối đừng có làm gì dại dột. Nhược Hoa, cậu nói gì đi chứ!”
Thượng Quan Nhược Hoa lại chỉ nhìn Lý Cảnh Thiên, mỉm cười.
“Chỗ ngồi của anh Cảnh Thiên không ở cùng một chỗ với chúng ta, chúng ta vào trước đi, đừng làm chậm trễ việc quan trọng của anh ấy.”
Chuyện quan trọng?
Anh ta thì có chuyện quan trọng gì chứ?
Nhưng Hạ Hầu Thanh còn chưa kịp hỏi cho rõ ràng, đã bị Thượng Quan Nhược Hoa kéo vào trong.
Sảnh trong biệt thự vô cùng lớn, ngoại trừ bức tường dày nặng bên ngoài, tất cả những vách tường bên trong đều bị dỡ đi, tạo thành một sảnh đấu giá. Vị trí của những khách mời tham gia đấu giá, đều dựa vào thân phận và tài sản, được sắp xếp vào những vị trí khác nhau.
Điểm khác biệt là, hàng ghế VIP đầu tiên là từng gian phòng độc lập. Cũng tức là, người khác không hề biết người ngồi bên trong là ai.
Thượng Quan Nhược Minh đã đến từ sớm rồi.
“Sao giờ mới tới?”
“Còn không phải tại cái tên Lý Cảnh Thiên kia…” Hạ Hầu Thanh không nhịn được mà phàn nàn, đột nhiên cảm nhận được ánh mắt như muốn ăn thịt người của Thượng Quan Nhược Hoa, không dám nói tiếp nữa, chỉ đành nhịn xuống.
Thượng Quan Nhược Minh thở dài nói: “Đã nói với em rồi, hôn sự với nhà họ Tề đã đặt ra ngay trước mắt, tuy là chưa có hoàn toàn quyết định, những cũng coi như ván đã đóng thuyền. Sao em còn cứ dây dưa không rõ ràng với người đó vậy?”
Thượng Quan Nhược Hoa không hề để tâm.
“Em sẽ không cưới cái tên Tề Thiên kia đâu!”
“Không muốn cưới cũng phải cưới, chuyện này không phải do em quyết định! Loại người không có địa vị kia, em tốt nhất là nhanh chóng cắt đứt liên hệ đi!”
Dù sao cũng là cô em gái mà hắn ta yêu thương từ nhỏ, Thượng Quan Nhược Minh cũng không muốn nói quá nặng lời. Chỉ là hắn ta không hiểu, tại sao một người em gái từ nhỏ đã luôn ngoan ngoãn nghe lời, bây giờ lại vì một tên Lý Cảnh Thiên mà phản nghịch đến vậy.
Xem ra hắn ta phải sử dụng chút thủ đoạn rồi!
Buổi đấu giá sắp bắt đầu, Âu Dương Thành ngồi ở vị trí giữa của hàng thứ hai, quay đầu lại nhìn vị trí của người nhà Thượng Quan ở hàng thứ ba, bất giác nhấc khóe miệng cười.
“Ai yo, cháu gái à, Lý Cảnh Thiên đâu? Không vào cùng với cháu à?” Nếu nhăn trên khuôn mặt Âu Dương Thành hiện hết cả lên, lại quay sang phía Thượng Quan Nhược Minh.
“Tuy là lúc trước năm nhà chúng ta cùng đi tìm lão thiên y để hủy hôn, nhưng rõ ràng là Thiến Thiến nhà chúng ta có mắt nhìn hơn. Không chỉ hiểu việc quản lí làm ăn trong nhà, còn biết dốc sức vì tương lai của gia tộc.”
“Chú đây cũng coi như là nhìn hai đứa lớn lên, nhưng mà Nhược Hoa à, cháu thật là không hiểu chuyện. Thôi, khi nào có thời gian chú vẫn phải tìm Thượng Quan lão đệ để tâm sự vậy!”
Thượng Quan Nhược Minh biết ông ta đang nói chuyện của Lý Cảnh Thiên, nhưng lại không tiện cãi lại, tránh cho hai nhà bất hòa ra mặt, chỉ đành trừng mắt với Thượng Quan Nhược Hoa một cái, rồi thôi, không nói gì nữa.
Cuộc đấu giá cuối cùng cũng bắt đầu, từng món đồ quý giá được đưa ra bán đấu giá, bình hoa mạ vàng, vòng tay phỉ thúy, …vv… những món đồ có giá trị cao ngất ngưởng, lại không thể khơi lên hứng thú của những người đấu giá.
Tất cả mọi người đều đang đợi món cuối cùng – La bàn chí bảo!
Ngoại trừ một vị khách ngồi ở hàng ghế vip đấu giá mua về một chiếc nhẫn bạch ngọc, Thượng Quan Nhược Hoa và Vân Trung Sơn đấu giá mua về mấy món dược liệu không quá đắt đỏ, những người khác đều không có hành động gì.
Mỗi một món đồ được đấu giá, ngay khi tất cả mọi người đều cho rằng cuối cùng cũng tới La bàn chí bảo, lại xuất hiện một chuyện ngoài ý muốn.
Sắc mặt người MC trở nên kinh ngạc, giống như còn chưa tiếp thu được thông tin này.
“Các vị, tôi vừa nhận được một tin, lần đấu giá lần này bất chợt có thêm một món đấu giá – một viên Khô Đằng năm mươi năm!”
Lời này vừa nói ra, toàn bộ hội trường đều rộ lên!
“Không có gì, không có gì, đi thôi, bên trong sắp bắt đầu rồi.”
Nhưng Thượng Quan Nhược Hoa lại đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, ánh mắt đảo qua đảo lại vài vòng giữa hai người Hạ Hầu Thanh và Lý Cảnh Thiên.
“Không đúng, hai người nhất định là đang có chuyện giấu mình. Từ tối hôm qua hai người đã rất kỳ lạ rồi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Hạ Hầu Thanh nhất thời không biết phải trả lời sao, chỉ đành dùng ánh mắt không ngừng ra tín hiệu với Lý Cảnh Thiên, đe dọa hắn nói năng cho cẩn thận.
Ánh mắt Lý Cảnh Thiên đảo một vòng.
“Cô ấy khuyên tôi hôm nay phải biểu hiện cho thật tốt, đừng làm cô mất mặt.” Nói xong, hắn lại bày ra cái vẻ mặt ngây thơ vô tội, “Tôi làm cô mất mặt rồi hả?”
Thượng Quan Nhược Hoa phì cười.
Anh Cảnh Thiên sao mà đáng yêu vậy chứ?
Ở cửa ra vào truyền tới âm thanh huyên náo, Âu Dương Thành tới rồi.
Là gia chủ của một trong năm gia tộc lớn, bất luận đi đến đâu, Âu Dương Thành cũng luôn là đối tượng mà người ta cung kính, lúc này ông ta đang ở giữa một đám người, từng bước vững chắc tiến tới.
Vẻ mặt của ông ta có chút kiêu ngạo, nhưng trên khuôn mặt từ đầu đến cuối vẫn treo một nụ cười hiền lành, thong dong.
Âu Dương Thành dạo gần đây rất đắc ý, đầu tư mấy hạng mục, đều là âm thầm tiến hành. Âu Dương lão gia không hề hay biết.
Ông ta một bên phát triển nghiệp vụ, một bên lại không ngừng bắt Âu Dương Thiến đi chủ động liên hệ với Thân Bá Xương “bồi đắp tình cảm”.
Mà Âu Dương Thiến bề ngoài thì tuân theo, nhưng đằng sau đó lại có kế hoạch của riêng mình.
Lý Cảnh Thiên lạnh lùng nhìn vào, chỉ cảm thấy thật nực cười.
“Tránh ra, tránh ra!” Mấy tên thuộc hạ rất biết việc, Âu Dương Thành còn chưa bước vào, chúng đã thay ông ta đuổi hết đám người xung quanh.
Nhân viên công tác biết đây là người nhà Âu Dương, không dám chậm trễ, chiếc vé vào cửa đưa đến trước mặt, chỉ liếc thoáng qua gọi là cho có, rồi liền vội vàng cho người đón tiếp vào trong.
“Các người làm việc cũng thật qua loa.” Âu Dương Thành chỉ vào Lý Cảnh Thiên trong đám người, “Sao lại để loại người này trà trộn vào đây?”
“Sàn đấu giá ngầm này vẫn luôn có danh tiếng vô cùng lớn, đừng vì chuyện nhỏ mà đập đi bảng hiệu của chính mình. Cho dù là người của năm gia tộc lớn cũng không được phá vỡ quy tắc, hiểu không?”
Nhân viên phụ trách soát vé ở cổng khúm núm gật đầu.
“Vâng, vâng, chúng tôi lập tức xử lý.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dưới cái nhìn căm tức của Thượng Quan Nhược Hoa, Âu Dương Thành đắc ý bước vào trong. Trong mắt ông ta, Thượng Quan Nhược Hoa tới nơi này, không gì khác ngoài mục đích đấu giá mấy dược liệu quý về cho nhà Thượng Quan.
Mà với thân phận của cô, tuyệt đối không có năng lực kiếm cho Lý Cảnh Thiên một tấm thiếp mời riêng.
Chẳng phải chỉ là dùng thân phận đổi lấy thể diện, dẫn thêm một người vào trong hay sao?
Ông ta cứ không cho đấy!
Cha của ông ta luôn nói Lý Cảnh Thiên này có năng lực rất lớn, vậy thì để ông ta xem, người này rốt cuộc có bản lĩnh lớn đến đâu!
Đi bên cạnh Âu Dương Thành, còn có một người đàn ông trung niên béo, người đó lúc bước qua chỗ Thượng Quan Nhược Hoa thì lộ ra một ánh mắt hèn hạ.
Tiểu thư Thượng Quan, chào cô.”
Thượng Quan Nhược Hoa chau mày, bất giác lùi về sau một bước.
Cái người này…cho cô một cảm giác không thoải mái. Ánh mắt đó nhìn cô cứ như nhìn con mồi vậy.
Sau khi Âu Dương Thành đi qua, tất cả mọi người đều chờ xem trò cười của Lý Cảnh Thiên.
Hạ Hầu Thanh có chút lo lắng.
“Lý Cảnh Thiên, vé vào cửa của anh đâu? Mau lấy ra đây, ném vào mặt tên Âu Dương Thành kia đi! Nếu như mà không có, giờ chúng ta rời đi vẫn còn kịp. Đợi lát nữa chuyện này ầm ĩ lên, người mất mặt chính là nhà Thượng Quan!”
Ai ngờ, Lý Cảnh Thiên vẫn thong thả, không vội vã.
“Chúng ta vào trước đi, tôi vẫn còn có việc.”
Hạ Hầu Thanh trợn trắng mắt!
“Có chuyện? Anh thì có chuyện gì được? Tôi cảnh cáo anh, tuyệt đối đừng có làm gì dại dột. Nhược Hoa, cậu nói gì đi chứ!”
Thượng Quan Nhược Hoa lại chỉ nhìn Lý Cảnh Thiên, mỉm cười.
“Chỗ ngồi của anh Cảnh Thiên không ở cùng một chỗ với chúng ta, chúng ta vào trước đi, đừng làm chậm trễ việc quan trọng của anh ấy.”
Chuyện quan trọng?
Anh ta thì có chuyện quan trọng gì chứ?
Nhưng Hạ Hầu Thanh còn chưa kịp hỏi cho rõ ràng, đã bị Thượng Quan Nhược Hoa kéo vào trong.
Sảnh trong biệt thự vô cùng lớn, ngoại trừ bức tường dày nặng bên ngoài, tất cả những vách tường bên trong đều bị dỡ đi, tạo thành một sảnh đấu giá. Vị trí của những khách mời tham gia đấu giá, đều dựa vào thân phận và tài sản, được sắp xếp vào những vị trí khác nhau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Điểm khác biệt là, hàng ghế VIP đầu tiên là từng gian phòng độc lập. Cũng tức là, người khác không hề biết người ngồi bên trong là ai.
Thượng Quan Nhược Minh đã đến từ sớm rồi.
“Sao giờ mới tới?”
“Còn không phải tại cái tên Lý Cảnh Thiên kia…” Hạ Hầu Thanh không nhịn được mà phàn nàn, đột nhiên cảm nhận được ánh mắt như muốn ăn thịt người của Thượng Quan Nhược Hoa, không dám nói tiếp nữa, chỉ đành nhịn xuống.
Thượng Quan Nhược Minh thở dài nói: “Đã nói với em rồi, hôn sự với nhà họ Tề đã đặt ra ngay trước mắt, tuy là chưa có hoàn toàn quyết định, những cũng coi như ván đã đóng thuyền. Sao em còn cứ dây dưa không rõ ràng với người đó vậy?”
Thượng Quan Nhược Hoa không hề để tâm.
“Em sẽ không cưới cái tên Tề Thiên kia đâu!”
“Không muốn cưới cũng phải cưới, chuyện này không phải do em quyết định! Loại người không có địa vị kia, em tốt nhất là nhanh chóng cắt đứt liên hệ đi!”
Dù sao cũng là cô em gái mà hắn ta yêu thương từ nhỏ, Thượng Quan Nhược Minh cũng không muốn nói quá nặng lời. Chỉ là hắn ta không hiểu, tại sao một người em gái từ nhỏ đã luôn ngoan ngoãn nghe lời, bây giờ lại vì một tên Lý Cảnh Thiên mà phản nghịch đến vậy.
Xem ra hắn ta phải sử dụng chút thủ đoạn rồi!
Buổi đấu giá sắp bắt đầu, Âu Dương Thành ngồi ở vị trí giữa của hàng thứ hai, quay đầu lại nhìn vị trí của người nhà Thượng Quan ở hàng thứ ba, bất giác nhấc khóe miệng cười.
“Ai yo, cháu gái à, Lý Cảnh Thiên đâu? Không vào cùng với cháu à?” Nếu nhăn trên khuôn mặt Âu Dương Thành hiện hết cả lên, lại quay sang phía Thượng Quan Nhược Minh.
“Tuy là lúc trước năm nhà chúng ta cùng đi tìm lão thiên y để hủy hôn, nhưng rõ ràng là Thiến Thiến nhà chúng ta có mắt nhìn hơn. Không chỉ hiểu việc quản lí làm ăn trong nhà, còn biết dốc sức vì tương lai của gia tộc.”
“Chú đây cũng coi như là nhìn hai đứa lớn lên, nhưng mà Nhược Hoa à, cháu thật là không hiểu chuyện. Thôi, khi nào có thời gian chú vẫn phải tìm Thượng Quan lão đệ để tâm sự vậy!”
Thượng Quan Nhược Minh biết ông ta đang nói chuyện của Lý Cảnh Thiên, nhưng lại không tiện cãi lại, tránh cho hai nhà bất hòa ra mặt, chỉ đành trừng mắt với Thượng Quan Nhược Hoa một cái, rồi thôi, không nói gì nữa.
Cuộc đấu giá cuối cùng cũng bắt đầu, từng món đồ quý giá được đưa ra bán đấu giá, bình hoa mạ vàng, vòng tay phỉ thúy, …vv… những món đồ có giá trị cao ngất ngưởng, lại không thể khơi lên hứng thú của những người đấu giá.
Tất cả mọi người đều đang đợi món cuối cùng – La bàn chí bảo!
Ngoại trừ một vị khách ngồi ở hàng ghế vip đấu giá mua về một chiếc nhẫn bạch ngọc, Thượng Quan Nhược Hoa và Vân Trung Sơn đấu giá mua về mấy món dược liệu không quá đắt đỏ, những người khác đều không có hành động gì.
Mỗi một món đồ được đấu giá, ngay khi tất cả mọi người đều cho rằng cuối cùng cũng tới La bàn chí bảo, lại xuất hiện một chuyện ngoài ý muốn.
Sắc mặt người MC trở nên kinh ngạc, giống như còn chưa tiếp thu được thông tin này.
“Các vị, tôi vừa nhận được một tin, lần đấu giá lần này bất chợt có thêm một món đấu giá – một viên Khô Đằng năm mươi năm!”
Lời này vừa nói ra, toàn bộ hội trường đều rộ lên!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro