Cô đang ghen sao?
Ma Mị Hồng Trần
2024-07-15 22:10:38
Lý Cảnh Thiên nheo mắt lại, nhưng cũng không. vội đâm kim, hai bàn tay to lớn bình tĩnh xoa xoa bụng
dưới của Hạ Hầu Thanh hồi lâu.
Hai mươi lăm năm qua, ngoại trừ cái ôm nhẹ: nhàng với Quả Nhi tối qua, đây là lần đầu tiên anh chạm vào làn da mịn màng như vậy, giống như một khối ngọc bích tinh xảo, lạnh lẽo trơn bóng, chắng muốn buông ra tí nào.
Không thể không nói, tuy tính tình Hạ Hầu Thanh có chút kiêu ngạo, nhưng dáng người vẫn rất tốt. Nơi nên nhỏ thì nhỏ, một chút dư thừa cũng không có, thậm chỉ còn có thể thấy được đường nhân ngư mờ nhạt, nơi nên lớn.
Lý Cảnh Thiên không tự chủ được nhìn lên đường cong phía trên......
Ừm, kích cỡ vừa phải.
Hạ Hậu Thanh thấy Lý Cảnh Thiên sờ bụng cô ấy đã lâu mà vẫn không châm kim, quay đầu lại mới thấy tên ngốc này đang nhìn chằm chằm vào ngực cô ấy!
"Này! Nhìn cái gì đó!" Mặt cô ấy càng đỏ hơn.
"Câm miệng!” Trừng mắt Quả Nhi hiện lên vẻ xảo quyệt, cố tình thu hút sự chú ý: "Hạ châm ngay thôi!"
Hạ Hậu Thanh nín thở tập trung, chờ đợi một cơn đau dâng trào, nhưng giây tiếp theo lại nhìn thấy Lý Cảnh Thiên đâm thẳng ngón trỏ vào rốn của mình!
"Châm kim rồi! Khỏi bệnh rồi đó!"
!!!
Nếu cô ấy vẫn không nhận ra chuyện gì đang xảy ra vào lúc này, vậy sống uống phí rồi!
Châm kim chữa bệnh gì chứ?
Truyền nhân Thiên Y gì chứ?
Đều là nói láo!
Hai người này rõ rằng đang trêu đùa cô ấy!
"Anh....eao hai người dám... " Sắc mặt Hạ Hầu Thanh vừa xấu hổ vừa tức giận, vội vàng mặc lại quần áo, tránh xa anh mấy bước!
Đúng là bị mỡ lợn che mắt rồi! Thế mà lại nghĩ tên Lý Cảnh Thiên này thật sự là truyền nhân Thiên Y?!
Cô ấy đường đường là thiên kim đại tiểu thư Hạ Hầu gia, thế mà lại bị tên ngu ngốc dơ bẩn này sờ. soạng!
Chỉ nghĩ về nó thôi cũng đủ xấu hổ rồi!
"Anh đừng mơ tới năm trăm vạn kia nữa! Về sau tốt nhất đừng để tôi thấy anh, nếu không anh xong đời rồiHạ Hầu Thanh cố gắng chịu đựng!
Bình tĩnh!
Bình tĩnh!
Chuyện này tuyệt đối không được phép để người khác biết!
Nếu không, cô ấy sẽ không bao giờ có thể ngấng đầu lên được ở thành phố Bạch nữa!
Cô ấy giận dữ quay lại xe: “Tới Thượng Quan gia!"
.....
Nhìn thấy Hạ Hậu Thanh tức giận đi ra ngoài, Quả Nhỉ vui đến đứng thẳng không nổi!
"Sư huynh tuyệt vời quát Chỉ có anh mới có thể đối phó với loại phụ nữ này!"
Trong phòng chỉ còn lại hai người, ánh mắt Lý Cảnh Thiên lập tức trở nên sáng suốt
"Cũng nhờ em che dấu tốt, nếu không sao anh có. thể thực hiện thuận lợi như vậy?”
Sắc mặt vui vẻ của Quả Nhi chợt trăm xuống, cô ngập ngừng hỏi: "Sư huynh, biểu cảm trên mặt anh khi chạm vào cô ấy vừa rồi..... hình như rất thích phải không?"
Lúc đầu cô không muốn nói ra, nhưng vẫn không được. Bởi vì loại biểu cảm này, vẫn chưa từng xuất hiện khi xem bệnh cho nữ giới lúc trước.
Lý Cảnh Thiên sửng sốt.
Cô đang ghen sao?
Anh vòng tay qua bá vai Quả Nhi, nhẹ nhàng dỗ dành: "Làm sao anh có thể thích dáng người gầy gò khô khan đó!"
Quả Nhi lập tức cười rạng rỡ:" Vậy.... cô ấy có dáng người đẹp hơn? Hay dáng em đẹp hơn?"
Mặt cô đỏ lên, giọng nói càng lúc càng nhỏ.
Lý Cảnh Thiên cúi đầu hôn cô.
"Đêm qua tối quá,nhìn không rõ. Nếu không, hôm nào em cho.....cho anh nhìn lại xem sao?”
Thượng Quan gia.
Giá đất ở trung tâm thành phố Bạch cao đến mức người bình thường cả đời cũng không thể mua được. căn nhà rộng một mét vuông ở đây. Nhưng ở đây có một khu biệt thự sang trọng độc quyền, chuyên môn bán cho những gia độc đỉnh lưu của thành phố Bạch.
Nói cách khác, không phải có tiền là mua được, mà phải có quyền thế và địa vị được xã hội thường lưu thừa nhận.
Vi vậy, từ lâu, nơi này cơ bản đã trở thành khu biệt thự dành riêng cho ngũ đại gia tộc.
"Tới đây nữa ngày cũng chỉ tức giận mãi thôi, chẳng nói năng gì, rốt cuộc là kẻ đui mù nào chọc Thanh tiểu thư của chúng ta?"
Thượng Quan Nhược Hoa ngồi ở bên cạnh Hạ Hậu Thanh, nhẹ nhàng vỗ lưng cô ấy. Mái tóc đen dài xõa xuống ngực, vì nghiêng về phía trước quá nên dây áo ngủ lụa buông xuống vai, trong phút chốc lộ một nửa phong cảnh bên trong ấy.
Hạ Hầu Thanh "Ôi chaơ' một tiếng, chỉnh lại dây áo cho cô.
"Sức khỏe của cậu không tốt, không thể bị cảm lạnh, sao lại bất cẩn như thế chứ?"
Thượng Quan Nhược Hoa cười rạng rỡ, hất tung mái tóc dài.
"Không phải có cậu lo cho tớ sao? Nói đi nào, ai khiến cậu tức giận vậy?"
Như pháo được đốt lên, Hạ Hầu Thanh kể lại mọi chuyện vừa xảy ra.
Hôn ước này không riêng gì tớ, cậu cũng có! May mà Thương Quan bá bá đã hủy hôn giúp cậu!"
Thượng Quan Nhược Hoa sửng sốt
"Thì ra... tớ có vị hôn phu thật sao?"
dưới của Hạ Hầu Thanh hồi lâu.
Hai mươi lăm năm qua, ngoại trừ cái ôm nhẹ: nhàng với Quả Nhi tối qua, đây là lần đầu tiên anh chạm vào làn da mịn màng như vậy, giống như một khối ngọc bích tinh xảo, lạnh lẽo trơn bóng, chắng muốn buông ra tí nào.
Không thể không nói, tuy tính tình Hạ Hầu Thanh có chút kiêu ngạo, nhưng dáng người vẫn rất tốt. Nơi nên nhỏ thì nhỏ, một chút dư thừa cũng không có, thậm chỉ còn có thể thấy được đường nhân ngư mờ nhạt, nơi nên lớn.
Lý Cảnh Thiên không tự chủ được nhìn lên đường cong phía trên......
Ừm, kích cỡ vừa phải.
Hạ Hậu Thanh thấy Lý Cảnh Thiên sờ bụng cô ấy đã lâu mà vẫn không châm kim, quay đầu lại mới thấy tên ngốc này đang nhìn chằm chằm vào ngực cô ấy!
"Này! Nhìn cái gì đó!" Mặt cô ấy càng đỏ hơn.
"Câm miệng!” Trừng mắt Quả Nhi hiện lên vẻ xảo quyệt, cố tình thu hút sự chú ý: "Hạ châm ngay thôi!"
Hạ Hậu Thanh nín thở tập trung, chờ đợi một cơn đau dâng trào, nhưng giây tiếp theo lại nhìn thấy Lý Cảnh Thiên đâm thẳng ngón trỏ vào rốn của mình!
"Châm kim rồi! Khỏi bệnh rồi đó!"
!!!
Nếu cô ấy vẫn không nhận ra chuyện gì đang xảy ra vào lúc này, vậy sống uống phí rồi!
Châm kim chữa bệnh gì chứ?
Truyền nhân Thiên Y gì chứ?
Đều là nói láo!
Hai người này rõ rằng đang trêu đùa cô ấy!
"Anh....eao hai người dám... " Sắc mặt Hạ Hầu Thanh vừa xấu hổ vừa tức giận, vội vàng mặc lại quần áo, tránh xa anh mấy bước!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đúng là bị mỡ lợn che mắt rồi! Thế mà lại nghĩ tên Lý Cảnh Thiên này thật sự là truyền nhân Thiên Y?!
Cô ấy đường đường là thiên kim đại tiểu thư Hạ Hầu gia, thế mà lại bị tên ngu ngốc dơ bẩn này sờ. soạng!
Chỉ nghĩ về nó thôi cũng đủ xấu hổ rồi!
"Anh đừng mơ tới năm trăm vạn kia nữa! Về sau tốt nhất đừng để tôi thấy anh, nếu không anh xong đời rồiHạ Hầu Thanh cố gắng chịu đựng!
Bình tĩnh!
Bình tĩnh!
Chuyện này tuyệt đối không được phép để người khác biết!
Nếu không, cô ấy sẽ không bao giờ có thể ngấng đầu lên được ở thành phố Bạch nữa!
Cô ấy giận dữ quay lại xe: “Tới Thượng Quan gia!"
.....
Nhìn thấy Hạ Hậu Thanh tức giận đi ra ngoài, Quả Nhỉ vui đến đứng thẳng không nổi!
"Sư huynh tuyệt vời quát Chỉ có anh mới có thể đối phó với loại phụ nữ này!"
Trong phòng chỉ còn lại hai người, ánh mắt Lý Cảnh Thiên lập tức trở nên sáng suốt
"Cũng nhờ em che dấu tốt, nếu không sao anh có. thể thực hiện thuận lợi như vậy?”
Sắc mặt vui vẻ của Quả Nhi chợt trăm xuống, cô ngập ngừng hỏi: "Sư huynh, biểu cảm trên mặt anh khi chạm vào cô ấy vừa rồi..... hình như rất thích phải không?"
Lúc đầu cô không muốn nói ra, nhưng vẫn không được. Bởi vì loại biểu cảm này, vẫn chưa từng xuất hiện khi xem bệnh cho nữ giới lúc trước.
Lý Cảnh Thiên sửng sốt.
Cô đang ghen sao?
Anh vòng tay qua bá vai Quả Nhi, nhẹ nhàng dỗ dành: "Làm sao anh có thể thích dáng người gầy gò khô khan đó!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quả Nhi lập tức cười rạng rỡ:" Vậy.... cô ấy có dáng người đẹp hơn? Hay dáng em đẹp hơn?"
Mặt cô đỏ lên, giọng nói càng lúc càng nhỏ.
Lý Cảnh Thiên cúi đầu hôn cô.
"Đêm qua tối quá,nhìn không rõ. Nếu không, hôm nào em cho.....cho anh nhìn lại xem sao?”
Thượng Quan gia.
Giá đất ở trung tâm thành phố Bạch cao đến mức người bình thường cả đời cũng không thể mua được. căn nhà rộng một mét vuông ở đây. Nhưng ở đây có một khu biệt thự sang trọng độc quyền, chuyên môn bán cho những gia độc đỉnh lưu của thành phố Bạch.
Nói cách khác, không phải có tiền là mua được, mà phải có quyền thế và địa vị được xã hội thường lưu thừa nhận.
Vi vậy, từ lâu, nơi này cơ bản đã trở thành khu biệt thự dành riêng cho ngũ đại gia tộc.
"Tới đây nữa ngày cũng chỉ tức giận mãi thôi, chẳng nói năng gì, rốt cuộc là kẻ đui mù nào chọc Thanh tiểu thư của chúng ta?"
Thượng Quan Nhược Hoa ngồi ở bên cạnh Hạ Hậu Thanh, nhẹ nhàng vỗ lưng cô ấy. Mái tóc đen dài xõa xuống ngực, vì nghiêng về phía trước quá nên dây áo ngủ lụa buông xuống vai, trong phút chốc lộ một nửa phong cảnh bên trong ấy.
Hạ Hầu Thanh "Ôi chaơ' một tiếng, chỉnh lại dây áo cho cô.
"Sức khỏe của cậu không tốt, không thể bị cảm lạnh, sao lại bất cẩn như thế chứ?"
Thượng Quan Nhược Hoa cười rạng rỡ, hất tung mái tóc dài.
"Không phải có cậu lo cho tớ sao? Nói đi nào, ai khiến cậu tức giận vậy?"
Như pháo được đốt lên, Hạ Hầu Thanh kể lại mọi chuyện vừa xảy ra.
Hôn ước này không riêng gì tớ, cậu cũng có! May mà Thương Quan bá bá đã hủy hôn giúp cậu!"
Thượng Quan Nhược Hoa sửng sốt
"Thì ra... tớ có vị hôn phu thật sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro