Đúng là phế vật!
Ma Mị Hồng Trần
2024-07-15 22:10:38
Bầu không khí trở nên kì quái, năm người vừa nãy vẫn còn hung dữ nổi điên bây giờ lại quay qua nhìn nhau, bọn họ không ngờ Lý Cảnh Thiên lại phản ứng như vậy.
Dẫn đầu là một người đàn ông mập mạp dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Lý Cảnh Thiên. “Đúng là đồ ngu, đưa đi!”
Vừa dứt lời bốn người kia lập tức tiến tới kéo Lý Cảnh Thiên. Thượng Quan Nhược Hoa thấy vậy hoảng hốt nhưng không kịp ngăn lại, theo bản năng cô quay đầu chạy đi tìm người tới giúp!
Lý Cảnh Thiên đột nhiên hét to: “’Ban ngày ban mặt năm người đánh một người, đây là cái đặc quyền chó má gì vậy! Tôi đây là công dân gương mẫu đó!”
Bốn người kia hận không thể lao tới bịt mồm Lý Cảnh Thiên lại, chả biết tên này hét cái gì nữa. Ai không biết có khi lại nghĩ bọn họ đang hành hung trai nhà lành.
Cứ tưởng xử lý một tên ngốc sẽ không phí sức, ai ngờ Lý Cảnh Thiên chạy rất nhanh, phản ứng cũng rất linh hoạt. Lý Cảnh Thiên đã chạy được xa nhưng lại quay ngược lại.
Đợi khi bốn người kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã bị Lý Cảnh Thiên đấm cho mỗi người một phát vào chân. Tên mập dẫn đầu cười khinh bỉ: “Chạy thì nhanh đấy mỗi tội hỏng não, cứ nghĩ đấm một cú là có thể chạy……”
Còn chưa nói xong quay qua đã thấy bốn người kia nằm dưới đất ôm chân kêu gào.
“Chỉ có một cú đấm thôi mà? Làm gì như chết cha chết mẹ vậy, đứng lên mau!”
Bốn người kia cố gắng bò dậy nhưng hai chân run rẩy mất sức.
Đúng là phế vật! Tên mập chửi một câu rồi định tự tay xử lý. Còn chưa kịp làm gì Lý Cảnh Thiên đã chớp thời cơ quật ngã hắn xuống đất.
“Đã bảo tôi không thích như vậy rồi, đáng đời!” Nói xong Lý Cảnh Thiên lập tức quay người bỏ đi.
Đợi tới lúc Thượng Quan Nhược Hoa đưa người tới chỉ nhìn thấy cảnh năm người kia đã chật vật bò dưới đất. Chả nói nhiều cô lại cho chúng một trận.
……
Lúc năm người này quay về nhà u Dương thì khắp cơ thể đều bầm tím sưng tấy.
“Cậu bảo Lý Cảnh Thiên bây giờ đang ở trong khu dân cư Hạch Tâm, làm sao có thể? Năm đó……”
u Dương Hoằng Thái bỗng ngừng lại, có một số chuyện ông ấy không muốn nhớ lại. Năm đó, năm gia tộc đứng đầu cùng nhau liên thủ điều tra, bọn họ muốn ép người đứng sau khu dân cư Hạch Tâm phải lộ diện. Mãi tới khi giá cổ phiếu của cả năm gia tộc cùng bị giảm tới mức thảm hại, bọn họ mới nhận ra đây là sự tồn tại mà bọn họ không thể đụng vào được.
Về sau để bảo vệ gia sản bọn họ ngoài mặt coi như không điều tra nữa, nhưng vẫn không ngừng âm thầm quan sát theo dõi khu dân cư Hạch Tâm này. Nhưng từ trước tới giờ chưa phát hiện ai ra vào đây.
Lý Cảnh Thiên là người từ trên núi xuống làm sao có đủ cơ may để vào khu dân cư Hạch Tâm?
Thật sự vô lý, nhưng vì muốn làm rõ chuyện này mà u Dương Hoằng Thái đã đích thân tự đi.
Hai mươi phút sau, u Dương Hoằng Thái chống gậy đứng từ xa nhìn Lý Cảnh Thiên đang đứng xoay đầu.
……
“Cậu Lý, mấy kẻ ở dưới kia không biết điều, dám đụng tới cậu. Tôi đã giúp cậu xử lý chúng rồi. Để tỏ lòng xin lỗi tôi mời cậu tới sơn trang Mai Hồ ăn một bữa.”
Sơn trang Mai Hồ. Mắt Lý Cảnh Thiên sáng lên, hắn không có hứng thú với ăn uống, nhưng nghe Quả Nhi nói bánh hoa mai ở đó cực kỳ ngon, là cực phẩm thành phố Bạch.
Nhìn thấy biểu cảm của Lý Cảnh Thiên, u Dương Hoằng Thái tự cảm thấy cũng vui, nói qua nói lại một lúc Lý Cảnh Thiên cũng đồng ý lên xe với ông ấy.
……
“Ngài Vân Trung Sơn? Thật sự là ngài sao?”
Ở cửa sơn trang Mai Hồ, Vân Trung Sơn đang đứng đợi Lý Cảnh Thiên chợt thấy một người thanh niên đi tới. Ông ấy cau mày định tránh đi vì chả muốn gặp mấy kẻ thấy sang bắt quàng làm họ kiểu này.
Không ngờ người kia nhanh chân hơn bước tới giới thiệu: “Cháu là Thượng Quan Nhược Minh! Cha cháu là Thượng Quan Nam. Bác cháu mình đã gặp nhau ở đại hội Y Dược.”
Người nhà Thượng Quan? Vân Trung Sơn dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn đối phương nhưng không nói gì cả.
Trong mắt người khác gia tộc Thượng Quan nắm giữ ngành dược phẩm của thành phố Bạch, có thể nói là nhân vật tầm cỡ ai cũng muốn bám vào. Nhưng trong mắt phái học viện, người nhà Thượng Quan chỉ là những con buôn đầu cơ, lúc bình thường nghĩ mình ghê gớm, tới lúc bị bệnh lại tới nhờ vả bọn họ.
Thượng Quan Nhược Minh thấy thái độ của Vân Trung Sơn hời hợt liền lấy lùi làm tiến: “Bác cũng tới đây dùng bữa ạ? Bác đang đợi ai thế?”
Câu hỏi này của anh ta vừa giống một câu hỏi thăm lại vừa giống một câu tra hỏi. Người có thể khiến cho Vân Trung Sơn đứng đợi thế này chắc phải có thành tự y học đáng nể!
Nghe thấy câu hỏi này Vân Trung Sơn có vẻ không hài lòng, đưa mắt liếc Thượng Quan Nhược Minh coi như cảnh cáo.
Thượng Quan Nhược Minh thấy thế cũng im lặng rời đi, vừa đi vào tới cổng đúng lúc chạm mặt Tề Thiên. “Tới muộn thế? Mọi người đang đợi mình cậu.”
Thượng Quan Nhược Minh ngại ngùng: “Gần vào tới cổng gặp ngài Vân Trung Sơn nên chào hỏi vài câu nên mới muộn giờ.”
Tề Thiên nhìn ra chỗ cổng biểu cảm phấn khích. “Cậu nói chuyện với ngài Vân Trung Sơn? Đúng là đại công tử của nhà Thượng Quan! Lúc nữa tôi phải kính cậu vài ly rượu…”
Thượng Quan Nhược Minh vừa rời đi thì u Dương Hoằng Thái đưa Lý Cảnh Thiên tới. Vân Trung Sơn thấy thế lập tức ra đón.
“Cậu Lý, nhớ tôi không?”
Lý Cảnh Thiên ngơ ra một lúc rồi như chợt nhớ ra cái gì. “Nhớ rồi! Ông là người suýt chút nữa chữa bệnh mà chết người!”
Vân Trung Sơn nghe thấy thế mọi lời chuẩn bị nói đều nghẹn lại. Tên nhóc này……đúng là biết nói chuyện!”
“Hehe…hehe…Cậu Lý đúng là…Mau mồm mau miệng! Tôi đã đặt phòng rồi, là phòng Vip8, mời vào!”
Lý Cảnh Thiên không đi theo bọn họ mà một mình đi tới nhà vệ sinh. Sơn trang Mai Hồ đúng là kiểu nhà hàng cao cấp của thành phố Bạch. Ngoài việc món ăn được đặt tên theo hoa mai ra, phong cách trang trí ở đây cũng đều lấy hoa mai làm chủ đạo, tới cả tinh dầu đốt cũng là hương hoa mai.
Lý Cảnh Thiên rửa tay xong, đang lấy khăn lau tay thì nhìn thấy Thượng Quan Nhược Minh. Thượng Quan Nhược Minh có chút ngạc nhiên rồi lại nhìn khăn lau tay trong tay Lý Cảnh Thiên mới nở một nụ cười.
“Sơn trang Mai Hồ là nhà hàng cao cấp của thành phố Bạch, là nơi những người quyền quý dùng bữa, hơn nữa phải đặt bàn trước. Anh có thể tới đây chắc em gái tôi đã phải giúp anh nhiều lắm.”
Lý Cảnh Thiên dùng ánh mắt như đang nhìn thằng ngu để nhìn Thượng Quan Nhược Minh.
Thượng Quan Nhược Minh được đà nói tiếp: “Mới đầu tôi nghĩ anh là loại đàn ông chỉ biết bám váy phụ nữ, không ngờ lại còn biết đi làm, đi làm dọn vệ sinh kiểu này, cũng coi như đáng mặt đàn ông.”
“Coi như nể mặt em gái tôi, nếu có gì cần giúp cứ nói thẳng với tôi.” Sau đó Thượng Quan Nhược Minh rút ra một tấm danh thiếp.
Lý Cảnh Thiên trợn tròn cả mắt ra nhìn, nếu không phải bản thân đang giả vờ ngốc anh đã đá cho tên này bay thẳng lên nóc nhà rồi. Thượng Quan Nhược Minh mỗi lần gặp Lý Cảnh Thiên sẽ rất chăm chỉ “giáo dục tư tưởng”.
Lý Cảnh Thiên vẫn nhận lấy tấm danh thiếp, sau đó xé nát nó ném thẳng vào thùng rác. Động tác trôi trẩy không có chút do dự. Sau khi vứt danh thiếp, Lý Cảnh Thiên vứt chiếc khăn lau tay về chỗ để khăn bẩn rồi bình tĩnh rời đi.
Trước khi đi còn không quên để lại hai chữ: “Thần kinh.”
Dẫn đầu là một người đàn ông mập mạp dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Lý Cảnh Thiên. “Đúng là đồ ngu, đưa đi!”
Vừa dứt lời bốn người kia lập tức tiến tới kéo Lý Cảnh Thiên. Thượng Quan Nhược Hoa thấy vậy hoảng hốt nhưng không kịp ngăn lại, theo bản năng cô quay đầu chạy đi tìm người tới giúp!
Lý Cảnh Thiên đột nhiên hét to: “’Ban ngày ban mặt năm người đánh một người, đây là cái đặc quyền chó má gì vậy! Tôi đây là công dân gương mẫu đó!”
Bốn người kia hận không thể lao tới bịt mồm Lý Cảnh Thiên lại, chả biết tên này hét cái gì nữa. Ai không biết có khi lại nghĩ bọn họ đang hành hung trai nhà lành.
Cứ tưởng xử lý một tên ngốc sẽ không phí sức, ai ngờ Lý Cảnh Thiên chạy rất nhanh, phản ứng cũng rất linh hoạt. Lý Cảnh Thiên đã chạy được xa nhưng lại quay ngược lại.
Đợi khi bốn người kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã bị Lý Cảnh Thiên đấm cho mỗi người một phát vào chân. Tên mập dẫn đầu cười khinh bỉ: “Chạy thì nhanh đấy mỗi tội hỏng não, cứ nghĩ đấm một cú là có thể chạy……”
Còn chưa nói xong quay qua đã thấy bốn người kia nằm dưới đất ôm chân kêu gào.
“Chỉ có một cú đấm thôi mà? Làm gì như chết cha chết mẹ vậy, đứng lên mau!”
Bốn người kia cố gắng bò dậy nhưng hai chân run rẩy mất sức.
Đúng là phế vật! Tên mập chửi một câu rồi định tự tay xử lý. Còn chưa kịp làm gì Lý Cảnh Thiên đã chớp thời cơ quật ngã hắn xuống đất.
“Đã bảo tôi không thích như vậy rồi, đáng đời!” Nói xong Lý Cảnh Thiên lập tức quay người bỏ đi.
Đợi tới lúc Thượng Quan Nhược Hoa đưa người tới chỉ nhìn thấy cảnh năm người kia đã chật vật bò dưới đất. Chả nói nhiều cô lại cho chúng một trận.
……
Lúc năm người này quay về nhà u Dương thì khắp cơ thể đều bầm tím sưng tấy.
“Cậu bảo Lý Cảnh Thiên bây giờ đang ở trong khu dân cư Hạch Tâm, làm sao có thể? Năm đó……”
u Dương Hoằng Thái bỗng ngừng lại, có một số chuyện ông ấy không muốn nhớ lại. Năm đó, năm gia tộc đứng đầu cùng nhau liên thủ điều tra, bọn họ muốn ép người đứng sau khu dân cư Hạch Tâm phải lộ diện. Mãi tới khi giá cổ phiếu của cả năm gia tộc cùng bị giảm tới mức thảm hại, bọn họ mới nhận ra đây là sự tồn tại mà bọn họ không thể đụng vào được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Về sau để bảo vệ gia sản bọn họ ngoài mặt coi như không điều tra nữa, nhưng vẫn không ngừng âm thầm quan sát theo dõi khu dân cư Hạch Tâm này. Nhưng từ trước tới giờ chưa phát hiện ai ra vào đây.
Lý Cảnh Thiên là người từ trên núi xuống làm sao có đủ cơ may để vào khu dân cư Hạch Tâm?
Thật sự vô lý, nhưng vì muốn làm rõ chuyện này mà u Dương Hoằng Thái đã đích thân tự đi.
Hai mươi phút sau, u Dương Hoằng Thái chống gậy đứng từ xa nhìn Lý Cảnh Thiên đang đứng xoay đầu.
……
“Cậu Lý, mấy kẻ ở dưới kia không biết điều, dám đụng tới cậu. Tôi đã giúp cậu xử lý chúng rồi. Để tỏ lòng xin lỗi tôi mời cậu tới sơn trang Mai Hồ ăn một bữa.”
Sơn trang Mai Hồ. Mắt Lý Cảnh Thiên sáng lên, hắn không có hứng thú với ăn uống, nhưng nghe Quả Nhi nói bánh hoa mai ở đó cực kỳ ngon, là cực phẩm thành phố Bạch.
Nhìn thấy biểu cảm của Lý Cảnh Thiên, u Dương Hoằng Thái tự cảm thấy cũng vui, nói qua nói lại một lúc Lý Cảnh Thiên cũng đồng ý lên xe với ông ấy.
……
“Ngài Vân Trung Sơn? Thật sự là ngài sao?”
Ở cửa sơn trang Mai Hồ, Vân Trung Sơn đang đứng đợi Lý Cảnh Thiên chợt thấy một người thanh niên đi tới. Ông ấy cau mày định tránh đi vì chả muốn gặp mấy kẻ thấy sang bắt quàng làm họ kiểu này.
Không ngờ người kia nhanh chân hơn bước tới giới thiệu: “Cháu là Thượng Quan Nhược Minh! Cha cháu là Thượng Quan Nam. Bác cháu mình đã gặp nhau ở đại hội Y Dược.”
Người nhà Thượng Quan? Vân Trung Sơn dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn đối phương nhưng không nói gì cả.
Trong mắt người khác gia tộc Thượng Quan nắm giữ ngành dược phẩm của thành phố Bạch, có thể nói là nhân vật tầm cỡ ai cũng muốn bám vào. Nhưng trong mắt phái học viện, người nhà Thượng Quan chỉ là những con buôn đầu cơ, lúc bình thường nghĩ mình ghê gớm, tới lúc bị bệnh lại tới nhờ vả bọn họ.
Thượng Quan Nhược Minh thấy thái độ của Vân Trung Sơn hời hợt liền lấy lùi làm tiến: “Bác cũng tới đây dùng bữa ạ? Bác đang đợi ai thế?”
Câu hỏi này của anh ta vừa giống một câu hỏi thăm lại vừa giống một câu tra hỏi. Người có thể khiến cho Vân Trung Sơn đứng đợi thế này chắc phải có thành tự y học đáng nể!
Nghe thấy câu hỏi này Vân Trung Sơn có vẻ không hài lòng, đưa mắt liếc Thượng Quan Nhược Minh coi như cảnh cáo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thượng Quan Nhược Minh thấy thế cũng im lặng rời đi, vừa đi vào tới cổng đúng lúc chạm mặt Tề Thiên. “Tới muộn thế? Mọi người đang đợi mình cậu.”
Thượng Quan Nhược Minh ngại ngùng: “Gần vào tới cổng gặp ngài Vân Trung Sơn nên chào hỏi vài câu nên mới muộn giờ.”
Tề Thiên nhìn ra chỗ cổng biểu cảm phấn khích. “Cậu nói chuyện với ngài Vân Trung Sơn? Đúng là đại công tử của nhà Thượng Quan! Lúc nữa tôi phải kính cậu vài ly rượu…”
Thượng Quan Nhược Minh vừa rời đi thì u Dương Hoằng Thái đưa Lý Cảnh Thiên tới. Vân Trung Sơn thấy thế lập tức ra đón.
“Cậu Lý, nhớ tôi không?”
Lý Cảnh Thiên ngơ ra một lúc rồi như chợt nhớ ra cái gì. “Nhớ rồi! Ông là người suýt chút nữa chữa bệnh mà chết người!”
Vân Trung Sơn nghe thấy thế mọi lời chuẩn bị nói đều nghẹn lại. Tên nhóc này……đúng là biết nói chuyện!”
“Hehe…hehe…Cậu Lý đúng là…Mau mồm mau miệng! Tôi đã đặt phòng rồi, là phòng Vip8, mời vào!”
Lý Cảnh Thiên không đi theo bọn họ mà một mình đi tới nhà vệ sinh. Sơn trang Mai Hồ đúng là kiểu nhà hàng cao cấp của thành phố Bạch. Ngoài việc món ăn được đặt tên theo hoa mai ra, phong cách trang trí ở đây cũng đều lấy hoa mai làm chủ đạo, tới cả tinh dầu đốt cũng là hương hoa mai.
Lý Cảnh Thiên rửa tay xong, đang lấy khăn lau tay thì nhìn thấy Thượng Quan Nhược Minh. Thượng Quan Nhược Minh có chút ngạc nhiên rồi lại nhìn khăn lau tay trong tay Lý Cảnh Thiên mới nở một nụ cười.
“Sơn trang Mai Hồ là nhà hàng cao cấp của thành phố Bạch, là nơi những người quyền quý dùng bữa, hơn nữa phải đặt bàn trước. Anh có thể tới đây chắc em gái tôi đã phải giúp anh nhiều lắm.”
Lý Cảnh Thiên dùng ánh mắt như đang nhìn thằng ngu để nhìn Thượng Quan Nhược Minh.
Thượng Quan Nhược Minh được đà nói tiếp: “Mới đầu tôi nghĩ anh là loại đàn ông chỉ biết bám váy phụ nữ, không ngờ lại còn biết đi làm, đi làm dọn vệ sinh kiểu này, cũng coi như đáng mặt đàn ông.”
“Coi như nể mặt em gái tôi, nếu có gì cần giúp cứ nói thẳng với tôi.” Sau đó Thượng Quan Nhược Minh rút ra một tấm danh thiếp.
Lý Cảnh Thiên trợn tròn cả mắt ra nhìn, nếu không phải bản thân đang giả vờ ngốc anh đã đá cho tên này bay thẳng lên nóc nhà rồi. Thượng Quan Nhược Minh mỗi lần gặp Lý Cảnh Thiên sẽ rất chăm chỉ “giáo dục tư tưởng”.
Lý Cảnh Thiên vẫn nhận lấy tấm danh thiếp, sau đó xé nát nó ném thẳng vào thùng rác. Động tác trôi trẩy không có chút do dự. Sau khi vứt danh thiếp, Lý Cảnh Thiên vứt chiếc khăn lau tay về chỗ để khăn bẩn rồi bình tĩnh rời đi.
Trước khi đi còn không quên để lại hai chữ: “Thần kinh.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro