Phiền thật!
Ma Mị Hồng Trần
2024-07-15 22:10:38
“Mẹ kiếp, dám làm hỏng chuyện tốt của ông đây, xem ông đây xử mày thế nào!”
Lý Cảnh Thiên vừa đi vào ngõ thì nghe thấy tiếng đánh đập kèm với tiếng chửi bới. Bảy tám người đàn ông cao to đang vây đánh một người gầy yếu. Người bị đánh nằm cuộn tròn dưới đất chỉ biết đưa tay ôm đầu, miệng không ngừng kêu rên đau đớn.
Lý Cảnh Thiên đút hai tay vào túi áo đi tới bên cạnh đám người kia.
Đám người kia quay lại nhìn Lý Cảnh Thiên, sau khi thấy người tới không có tí uy hiếp gì thì biểu cảm càng trở nên hung ác. “Cút ngay! Đừng ở đây chướng mắt không đánh cả mày bây giờ!”
Lý Cảnh Thiên híp mắt lại khinh bỉ nói: “Chó ngoan thì không cản đường.”
Lời vừa thốt ra làm đám người kia càng thêm tức giận. “Đánh nó!”
Vậy là bọn chúng bao vây cả Lý Cảnh Thiên. Sau khi học được võ công rất ít khi gặp cảnh đang đi đường bị người ta đánh. Đặc biệt sau khi nhận Y Bát của lão đầu trở thành Thiên Y, lại càng không có người dám tìm hắn gây sự.
Lần đánh nhau duy nhất trong mấy năm nay chính là lúc dạy cho Cao Đông Kiệt một bài học. Nhưng Lý Cảnh Thiên phải giả ngốc cho nên chỉ có thể âm thầm ra tay, lần này thì hay rồi, cuối cùng cũng được đánh một trận ra trò.
Lý Cảnh Thiên trừng mắt quan sát tình hình xung quanh, khí thế quanh thân cũng dâng lên làm cho những kẻ đang vây quanh anh không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Trong lúc mấy kẻ kia ngỡ ngàng giảm lực đấm Lý Cảnh Thiên lập tức chớp thời cơ quét chân một cái, cả đám người ngã nhào xuống đất. Tất cả chỉ diễn ra trong 3 giây.
Thật vô vị.
Lý Cảnh Thiên phủi bụi trên người lúc quay đầu định bỏ đi thì phát hiện người đàn ông bị đánh lúc nãy hơi thở thoi thóp, hình như sắp chết.
Lý Cảnh Thiên chán ghét trợn mắt mất kiên nhẫn nói: “Phiền thật!”
Nói xong thì khiêng người đàn ông kia dậy.
……
Khu dân cư Hạch Tâm.
“Sư huynh, người này là sao vậy? Chết rồi hả? Cứu ở đâu về?”
Quả Nhi nhìn thấy một người đàn ông mặt mũi bầm tím nằm trên sofa thì tò mò hỏi.
“Nhặt được trên đường, em chăm hắn hộ anh, nếu mà không ổn thì dùng một viên hồi hồn đan.” Lý Cảnh Thiên đi tắm xong cảm thấy cơ thể thoải mái, “Thứ anh cần đã chuẩn bị xong chưa?”
“Tất nhiên xong rồi!” Quả Nhi lập tức nhảy chân sáo tới trước mặt Lý Cảnh Thiên, “Em làm việc hiệu quả như vậy, sư huynh thưởng gì cho em.”
Lý Cảnh Thiên nghiêng người hôn chụt một tiếng, vốn chỉ định hôn phớt một cái nhưng môi Quả Nhi như có ma lực, đã chạm vào là không thể tách ra.
“Ừm.” Quả Nhi bị hôn tới không thở được, lúc tách ra mới quay đầu nhìn người đang nằm trên sofa, sau đó quay qua hưng phấn nhìn Lý Cảnh Thiên.
“Sư huynh, em còn muốn……”
Lý Cảnh Thiên đưa tay xoa đầu cô. “Ngoan, anh phải làm việc chính trước, tối nay sẽ là của em.”
Quả Nhi nghe thấy vậy tự nhiên toàn thân căng thẳng, mặt bỗng chốc đỏ ửng.
……
Lý Cảnh Thiên trước khi đi ra ngoài đã dặn Quả Nhi làm thông tất cả các phòng trên tầng 3, để tạo thành một phòng luyện công rộng lớn.
Năm đại gia tộc cùng nhau huỷ hôn, muốn dựa vào con gái mình để giải quyết vấn đề Sơ Thức Chân Nguyên là chuyện không thể. May mà lão đầu để lại cho Lý Cảnh Thiên mật phát chân khí luyện thể. Chỉ cần chăm chỉ tu luyện từng bước tiến bộ, đợi khi đột phá cảnh giới Quỷ Vương sẽ không cần phải e ngại chuyện gì.
Lý Cảnh Thiên mở cửa phòng luyện công nhìn tình hình bên trong nở nụ cười. Bên trong giống lời Quả Nhi nói, tất cả mọi thứ được sắp xếp thoả đáng.
Ở giữa phòng có một chiếc lò luyện đan cực lớn, cách đó không xa là một gian chứa dược liệu nhỏ, trong lúc luyện đan cần lấy gì cũng rất thuận tiện.
Cách chỗ để lò luyện đan tầm năm sáu mét còn đặt mấy lư hương và đệm ngồi. Vách tường bốn phía đều được trang bị thêm vật liệu cách âm, dù bên ngoài có phát sinh chuyện gì cũng không ảnh hưởng quá trình tu luyện của anh. Đương nhiên những thứ này vô cùng quan trọng, giúp ích rất nhiều trong lúc bế quan.
Lý Cảnh Thiên ngồi xếp bằng trên thảm, bắt đầu hấp thu linh khí chuẩn bị tu luyện. Linh khí trong khu dân cư Hạch Tâm này vô cùng dồi dào, chỉ trong vòng 10 phút Lý Cảnh Thiên đã có thể cảm nhận được sự biến hoá của cơ thể.
Bình thường khi tu luyện trên núi, dù tu luyện trong lúc linh khí mạnh nhất cũng khó phát hiện được chân khí đang chạy trong cơ thể. Nhưng bây giờ Lý Cảnh Thiên có thể cảm nhận được cả tiếng xương cốt trong cơ thể.
Đó là dấu hiệu cho thấy chân khí đang không ngừng đột phá giới hạn của bản thân, mặc dù đã được lão đầu truyền cho Y Bát trở thành Thiên Y, võ công cũng có thể nói vô dịch, y thuật ngày càng xuất thần. Nhưng Sơ Thức Chân Nguyên lại bị phong bế nên dòng năng lượng trong cơ thể không được liên kết, không có cách nào vận dụng hết sức mạnh.
Lúc này Lý Cảnh Thiên đang tập trung hấp thụ linh khí trong trời đất, cảm nhận được chân nguyên trong cơ thể không ngừng tăng lên, cả cơ thể như muốn nổ tung.
Sắp đột phá?
Lý Cảnh Thiên không dám lơ là, vội vã tập trung tinh thần tích lũy năng lượng cho cơ thể. Tuy nhiên chân khí trong cơ thể dần dần đình trệ, cảm giác chuẩn bị đột phá lúc nãy cũng tan biến.
Lý Cảnh Thiên cũng không mở mắt ra vẫn nhắm mắt điều hoà hơi thở.
……
Ở dưới phòng khách Quả Nhi lật mí mắt người đàn ông kia lên, không tình nguyện mở chiếc túi đeo bên người móc ra một viên đan dược nhỏ xíu màu đen xì, sau đó nhét thẳng vào miệng người kia.
“Người này kiếp trước không biết tu được phước gì mà sư huynh lại nhặt về đây. Hoàn hồn đan này đánh giá cả một gia tài đó, mấy đại gia quyền cao có quỳ nát đầu gối cũng không có được một viên, đúng là chiếm lợi!”
Chưa đến hai phút sau người kia từ từ tỉnh lại, nhìn thấy khung cảnh xung quanh và cả mỹ nhân trước mắt thì ngơ ngác một lúc.
Quả Nhi phiền chán vỗ vào đầu người này mấy cái. “Này, người ta có ý tốt cứu anh, anh lại dương mắt nhìn người ta chằm chằm! Mặc dù tôi xinh đẹp thật nhưng nhìn như thế là bất lịch sự lắm đấy!”
Người đàn ông đỏ mặt cúi đầu xuống. “Cô ơi, cảm ơn cô đã cứu tôi.”
Quả Nhi cau mày: “Gọi ai là cô?”
Người đàn ông sững lại, nhất thời không biết nói gì, chả nhẽ bây giờ lại gọi em gái ơi. Bỗng có một tiếng nổ lớn, từ bên cửa sổ vỡ tan xuất hiện một người thân hình đẫm máu.
“Alice cô làm sao vậy?”
Quả Nhi vội vã chạy lại đỡ, Alice được gọi là “thiết huyết hoa hồng”, là người làm khiến cho nhiều lão đại giới quyền quý phải sợ hãi khi nghe tên. Vậy sao hôm nay lại bị thương thế này?
Toàn thân Alice đều là vết thương, mái tóc vàng óng ả bây giờ cũng bị nhuộm thành màu đỏ. Nhìn có vẻ vừa trải qua một trận huyết chiến. Alice dùng chút sức lực cuối cùng run rẩy giơ tay ra.
“Cứu……Thiên Y đại nhân……Cứu mạng……Tiền……Tôi đều……đều……”
Còn chưa nói xong Alice đã hôn mê bất tỉnh.
“Này! Đừng có chết chứ!” Quả Nhi vội vã bắt mạch cho cô ta, phát hiện ra không sờ thấy mạch đập nữa.
Xem ra lần này phải gọi sư huynh ra tay mới ổn.
Quả Nhi lấy ra một viên hồi hồn đan cho Alice dùng sau đó quay lại nói với người đàn ông đang ngồi trên sofa: “Nhìn cô ấy, cô ấy mà chết tôi hỏi tội anh!”
Sau đó vội vã chạy lên lầu gọi Lý Cảnh Thiên. Lúc lên tới lầu 3, Quả Nhi phát hiện từ trong phòng luyện công bay ra từng làn khói trắng. Chả nhẽ sư huynh cũng xảy ra chuyện rồi?
Lý Cảnh Thiên vừa đi vào ngõ thì nghe thấy tiếng đánh đập kèm với tiếng chửi bới. Bảy tám người đàn ông cao to đang vây đánh một người gầy yếu. Người bị đánh nằm cuộn tròn dưới đất chỉ biết đưa tay ôm đầu, miệng không ngừng kêu rên đau đớn.
Lý Cảnh Thiên đút hai tay vào túi áo đi tới bên cạnh đám người kia.
Đám người kia quay lại nhìn Lý Cảnh Thiên, sau khi thấy người tới không có tí uy hiếp gì thì biểu cảm càng trở nên hung ác. “Cút ngay! Đừng ở đây chướng mắt không đánh cả mày bây giờ!”
Lý Cảnh Thiên híp mắt lại khinh bỉ nói: “Chó ngoan thì không cản đường.”
Lời vừa thốt ra làm đám người kia càng thêm tức giận. “Đánh nó!”
Vậy là bọn chúng bao vây cả Lý Cảnh Thiên. Sau khi học được võ công rất ít khi gặp cảnh đang đi đường bị người ta đánh. Đặc biệt sau khi nhận Y Bát của lão đầu trở thành Thiên Y, lại càng không có người dám tìm hắn gây sự.
Lần đánh nhau duy nhất trong mấy năm nay chính là lúc dạy cho Cao Đông Kiệt một bài học. Nhưng Lý Cảnh Thiên phải giả ngốc cho nên chỉ có thể âm thầm ra tay, lần này thì hay rồi, cuối cùng cũng được đánh một trận ra trò.
Lý Cảnh Thiên trừng mắt quan sát tình hình xung quanh, khí thế quanh thân cũng dâng lên làm cho những kẻ đang vây quanh anh không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Trong lúc mấy kẻ kia ngỡ ngàng giảm lực đấm Lý Cảnh Thiên lập tức chớp thời cơ quét chân một cái, cả đám người ngã nhào xuống đất. Tất cả chỉ diễn ra trong 3 giây.
Thật vô vị.
Lý Cảnh Thiên phủi bụi trên người lúc quay đầu định bỏ đi thì phát hiện người đàn ông bị đánh lúc nãy hơi thở thoi thóp, hình như sắp chết.
Lý Cảnh Thiên chán ghét trợn mắt mất kiên nhẫn nói: “Phiền thật!”
Nói xong thì khiêng người đàn ông kia dậy.
……
Khu dân cư Hạch Tâm.
“Sư huynh, người này là sao vậy? Chết rồi hả? Cứu ở đâu về?”
Quả Nhi nhìn thấy một người đàn ông mặt mũi bầm tím nằm trên sofa thì tò mò hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nhặt được trên đường, em chăm hắn hộ anh, nếu mà không ổn thì dùng một viên hồi hồn đan.” Lý Cảnh Thiên đi tắm xong cảm thấy cơ thể thoải mái, “Thứ anh cần đã chuẩn bị xong chưa?”
“Tất nhiên xong rồi!” Quả Nhi lập tức nhảy chân sáo tới trước mặt Lý Cảnh Thiên, “Em làm việc hiệu quả như vậy, sư huynh thưởng gì cho em.”
Lý Cảnh Thiên nghiêng người hôn chụt một tiếng, vốn chỉ định hôn phớt một cái nhưng môi Quả Nhi như có ma lực, đã chạm vào là không thể tách ra.
“Ừm.” Quả Nhi bị hôn tới không thở được, lúc tách ra mới quay đầu nhìn người đang nằm trên sofa, sau đó quay qua hưng phấn nhìn Lý Cảnh Thiên.
“Sư huynh, em còn muốn……”
Lý Cảnh Thiên đưa tay xoa đầu cô. “Ngoan, anh phải làm việc chính trước, tối nay sẽ là của em.”
Quả Nhi nghe thấy vậy tự nhiên toàn thân căng thẳng, mặt bỗng chốc đỏ ửng.
……
Lý Cảnh Thiên trước khi đi ra ngoài đã dặn Quả Nhi làm thông tất cả các phòng trên tầng 3, để tạo thành một phòng luyện công rộng lớn.
Năm đại gia tộc cùng nhau huỷ hôn, muốn dựa vào con gái mình để giải quyết vấn đề Sơ Thức Chân Nguyên là chuyện không thể. May mà lão đầu để lại cho Lý Cảnh Thiên mật phát chân khí luyện thể. Chỉ cần chăm chỉ tu luyện từng bước tiến bộ, đợi khi đột phá cảnh giới Quỷ Vương sẽ không cần phải e ngại chuyện gì.
Lý Cảnh Thiên mở cửa phòng luyện công nhìn tình hình bên trong nở nụ cười. Bên trong giống lời Quả Nhi nói, tất cả mọi thứ được sắp xếp thoả đáng.
Ở giữa phòng có một chiếc lò luyện đan cực lớn, cách đó không xa là một gian chứa dược liệu nhỏ, trong lúc luyện đan cần lấy gì cũng rất thuận tiện.
Cách chỗ để lò luyện đan tầm năm sáu mét còn đặt mấy lư hương và đệm ngồi. Vách tường bốn phía đều được trang bị thêm vật liệu cách âm, dù bên ngoài có phát sinh chuyện gì cũng không ảnh hưởng quá trình tu luyện của anh. Đương nhiên những thứ này vô cùng quan trọng, giúp ích rất nhiều trong lúc bế quan.
Lý Cảnh Thiên ngồi xếp bằng trên thảm, bắt đầu hấp thu linh khí chuẩn bị tu luyện. Linh khí trong khu dân cư Hạch Tâm này vô cùng dồi dào, chỉ trong vòng 10 phút Lý Cảnh Thiên đã có thể cảm nhận được sự biến hoá của cơ thể.
Bình thường khi tu luyện trên núi, dù tu luyện trong lúc linh khí mạnh nhất cũng khó phát hiện được chân khí đang chạy trong cơ thể. Nhưng bây giờ Lý Cảnh Thiên có thể cảm nhận được cả tiếng xương cốt trong cơ thể.
Đó là dấu hiệu cho thấy chân khí đang không ngừng đột phá giới hạn của bản thân, mặc dù đã được lão đầu truyền cho Y Bát trở thành Thiên Y, võ công cũng có thể nói vô dịch, y thuật ngày càng xuất thần. Nhưng Sơ Thức Chân Nguyên lại bị phong bế nên dòng năng lượng trong cơ thể không được liên kết, không có cách nào vận dụng hết sức mạnh.
Lúc này Lý Cảnh Thiên đang tập trung hấp thụ linh khí trong trời đất, cảm nhận được chân nguyên trong cơ thể không ngừng tăng lên, cả cơ thể như muốn nổ tung.
Sắp đột phá?
Lý Cảnh Thiên không dám lơ là, vội vã tập trung tinh thần tích lũy năng lượng cho cơ thể. Tuy nhiên chân khí trong cơ thể dần dần đình trệ, cảm giác chuẩn bị đột phá lúc nãy cũng tan biến.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Cảnh Thiên cũng không mở mắt ra vẫn nhắm mắt điều hoà hơi thở.
……
Ở dưới phòng khách Quả Nhi lật mí mắt người đàn ông kia lên, không tình nguyện mở chiếc túi đeo bên người móc ra một viên đan dược nhỏ xíu màu đen xì, sau đó nhét thẳng vào miệng người kia.
“Người này kiếp trước không biết tu được phước gì mà sư huynh lại nhặt về đây. Hoàn hồn đan này đánh giá cả một gia tài đó, mấy đại gia quyền cao có quỳ nát đầu gối cũng không có được một viên, đúng là chiếm lợi!”
Chưa đến hai phút sau người kia từ từ tỉnh lại, nhìn thấy khung cảnh xung quanh và cả mỹ nhân trước mắt thì ngơ ngác một lúc.
Quả Nhi phiền chán vỗ vào đầu người này mấy cái. “Này, người ta có ý tốt cứu anh, anh lại dương mắt nhìn người ta chằm chằm! Mặc dù tôi xinh đẹp thật nhưng nhìn như thế là bất lịch sự lắm đấy!”
Người đàn ông đỏ mặt cúi đầu xuống. “Cô ơi, cảm ơn cô đã cứu tôi.”
Quả Nhi cau mày: “Gọi ai là cô?”
Người đàn ông sững lại, nhất thời không biết nói gì, chả nhẽ bây giờ lại gọi em gái ơi. Bỗng có một tiếng nổ lớn, từ bên cửa sổ vỡ tan xuất hiện một người thân hình đẫm máu.
“Alice cô làm sao vậy?”
Quả Nhi vội vã chạy lại đỡ, Alice được gọi là “thiết huyết hoa hồng”, là người làm khiến cho nhiều lão đại giới quyền quý phải sợ hãi khi nghe tên. Vậy sao hôm nay lại bị thương thế này?
Toàn thân Alice đều là vết thương, mái tóc vàng óng ả bây giờ cũng bị nhuộm thành màu đỏ. Nhìn có vẻ vừa trải qua một trận huyết chiến. Alice dùng chút sức lực cuối cùng run rẩy giơ tay ra.
“Cứu……Thiên Y đại nhân……Cứu mạng……Tiền……Tôi đều……đều……”
Còn chưa nói xong Alice đã hôn mê bất tỉnh.
“Này! Đừng có chết chứ!” Quả Nhi vội vã bắt mạch cho cô ta, phát hiện ra không sờ thấy mạch đập nữa.
Xem ra lần này phải gọi sư huynh ra tay mới ổn.
Quả Nhi lấy ra một viên hồi hồn đan cho Alice dùng sau đó quay lại nói với người đàn ông đang ngồi trên sofa: “Nhìn cô ấy, cô ấy mà chết tôi hỏi tội anh!”
Sau đó vội vã chạy lên lầu gọi Lý Cảnh Thiên. Lúc lên tới lầu 3, Quả Nhi phát hiện từ trong phòng luyện công bay ra từng làn khói trắng. Chả nhẽ sư huynh cũng xảy ra chuyện rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro