Ai đúng ai sai có quan trọng không? (9)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 10:11:04
Chương 319: Ai đúng ai sai có quan trọng không? (9)
“Là quản lý của em nói cho anh biết…” Cố Dư Sinh khống chế bánh lái, quẹo rất ngọt, còn nói: “Chính là lúc…”
Ngày ấy cô nói cô và người quản lý đi dạo phố nhưng cuối cùng hắn lại gặp cô ta đang giúp bạn tổ chức một bữa tiệc sinh nhật.
Chuyện kia qua, hắn cũng không muốn vạch trần lời nói dối của cô.
Cố Dư Sinh quay đầu bật thốt lên: “Chủ nhật” đổi thành: “… mấy ngày trước, anh quên mất, đã gặp cô ấy.”
Quản lý của cô là nữ, hắn nói chuyện với người phụ nữ khác, cô có suy nghĩ nhiều hay không ha… Vì thể hiện sự trong sạch của chính mình, Cố Dư Sinh nói thêm một câu: “Chỉ tùy tiện nói với cô ấy hai câu mà thôi.”
Cố Dư Sinh giải thích xong, biểu hiện bỗng trở nên thấp lạnh: “Anh vốn cho rằng cô ấy không dám đụng đến em, không nghĩ tới còn dám…”
Nói xong, Cố Dư Sinh liền bắt đầu cầm điện thoại tìm số…
Tần Chỉ Ái vốn không biết chuyện gì đã xảy ra, không biết ra sao: “Anh đang gọi cho ai vậy?”
Cố Dư Sinh không trả lời cô, trực tiếp bấm màn hình, liền giơ điện thoại lên bên tai, qua mấy giây, người ở đầu dây bên kia bắt máy, Cố Dư Sinh liền gọn gàng dứt khoác nói: “Lần trước tôi đã nói phải cắt bớt phân đoạn diễn của Lâm Ức ít nhất có thể đúng không? Bây giờ tôi đổi ý rồi, cậu trực tiếp thay diễn viên đi.”
Cắt bớt phân đoạn diễn của Lâm Ức? Thay diễn viên khác?
Tần Chỉ Ái như nghe thấy chuyện trong mơ, liền nháy mắt hồi lâu, cô mới có thể hiểu rõ mọi chuyện.
Trước kia Lâm Ức đoạt lấy phân đoạn diễn của cô, chuyện đó đã được giải quyết, nhưng mấy ngày trước cô lại mơ hồ nghe thấy phân đoạn diễn của Lâm Ức đã bị cắt như diễn viên phụ, vốn cho rằng đó chỉ là lời đồn, không ngờ là Cố Dư Sinh làm? Mà bây giờ còn muốn thay hẳn diễn viên luôn…
Chu Tịnh đã lợi dụng hắn, chèn ép Lâm Ức đến thê thảm, nếu bây giờ thay Lâm Ức, không phải lại càng đúng ý của Chu Tịnh sao?
Não Tần Chỉ Ái cũng không còn nghĩ tới đối sách, chỉ sượt qua giật điện thoại của Cố Dư Sinh, liền nhanh chóng cúp máy.
Không còn âm thanh của Cố Dư Sinh, trong xe rất yên tĩnh, Tần Chỉ Ái mới phản ứng lại hình như lúc nãy cô vừa to gan giật lấy điện thoại của hắn, cô nuốt một ngụm nước miếng, len lén quan sát phản ứng của Cố Dư Sinh, nhìn hắn không có dấu hiệu nào của sự nổi giận mới nhỏ giọng nói: “Anh đừng đổi Lâm Ức mà…”
Dừng một chút, Tần Chỉ Ái cố gắng tìm một lý do hợp lý: “Em nghĩ cắt phân đoạn của cô ấy là được rồi, còn thay diễn viên khác, không phải em trở thành một kẻ ích kỷ lắm sao?”
Tần Chỉ Ái vừa nói ra, điện thoại của Cố Dư Sinh liền leng keng báo tin nhắn đến, cô theo bản năng cúi đầu nhìn, là Lục Bán Thành gửi tin nhắn đến hỏi: “Thật sự phải thay Lâm Ức sao?”
Tần Chỉ Ái lập tức lắc đầu như trống lắc.
Dáng dấp của Tần Chỉ Ái đáng yêu như vậy, Cố Dư Sinh cảm thấy như mình được lợi, hắn lại cười cười, rút điện thoại di động từ trong tay Cố Dư Sinh ra, đầu ngón tay nhanh chóng gõ hai chữ trả lời tin nhắn của Lục Bán Thành trước mặt cô: “Không cần”
Nhìn thấy hai chữ này, Tần Chỉ Ái thở phào nhẹ nhõm, ngoẹo cổ cười cười với Cố Dư Sinh.
Đôi mắt của cô đang đón lấy ánh tà dương, đáy mắt lấp la lấp lánh.
Cố Dư Sinh đang lái xe, nhìn thấy, tốc độ tim đập liền tăng vọt, nhìn nét mặt cười tươi như hoa của cô mà hốt hoảng.
“Là quản lý của em nói cho anh biết…” Cố Dư Sinh khống chế bánh lái, quẹo rất ngọt, còn nói: “Chính là lúc…”
Ngày ấy cô nói cô và người quản lý đi dạo phố nhưng cuối cùng hắn lại gặp cô ta đang giúp bạn tổ chức một bữa tiệc sinh nhật.
Chuyện kia qua, hắn cũng không muốn vạch trần lời nói dối của cô.
Cố Dư Sinh quay đầu bật thốt lên: “Chủ nhật” đổi thành: “… mấy ngày trước, anh quên mất, đã gặp cô ấy.”
Quản lý của cô là nữ, hắn nói chuyện với người phụ nữ khác, cô có suy nghĩ nhiều hay không ha… Vì thể hiện sự trong sạch của chính mình, Cố Dư Sinh nói thêm một câu: “Chỉ tùy tiện nói với cô ấy hai câu mà thôi.”
Cố Dư Sinh giải thích xong, biểu hiện bỗng trở nên thấp lạnh: “Anh vốn cho rằng cô ấy không dám đụng đến em, không nghĩ tới còn dám…”
Nói xong, Cố Dư Sinh liền bắt đầu cầm điện thoại tìm số…
Tần Chỉ Ái vốn không biết chuyện gì đã xảy ra, không biết ra sao: “Anh đang gọi cho ai vậy?”
Cố Dư Sinh không trả lời cô, trực tiếp bấm màn hình, liền giơ điện thoại lên bên tai, qua mấy giây, người ở đầu dây bên kia bắt máy, Cố Dư Sinh liền gọn gàng dứt khoác nói: “Lần trước tôi đã nói phải cắt bớt phân đoạn diễn của Lâm Ức ít nhất có thể đúng không? Bây giờ tôi đổi ý rồi, cậu trực tiếp thay diễn viên đi.”
Cắt bớt phân đoạn diễn của Lâm Ức? Thay diễn viên khác?
Tần Chỉ Ái như nghe thấy chuyện trong mơ, liền nháy mắt hồi lâu, cô mới có thể hiểu rõ mọi chuyện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước kia Lâm Ức đoạt lấy phân đoạn diễn của cô, chuyện đó đã được giải quyết, nhưng mấy ngày trước cô lại mơ hồ nghe thấy phân đoạn diễn của Lâm Ức đã bị cắt như diễn viên phụ, vốn cho rằng đó chỉ là lời đồn, không ngờ là Cố Dư Sinh làm? Mà bây giờ còn muốn thay hẳn diễn viên luôn…
Chu Tịnh đã lợi dụng hắn, chèn ép Lâm Ức đến thê thảm, nếu bây giờ thay Lâm Ức, không phải lại càng đúng ý của Chu Tịnh sao?
Não Tần Chỉ Ái cũng không còn nghĩ tới đối sách, chỉ sượt qua giật điện thoại của Cố Dư Sinh, liền nhanh chóng cúp máy.
Không còn âm thanh của Cố Dư Sinh, trong xe rất yên tĩnh, Tần Chỉ Ái mới phản ứng lại hình như lúc nãy cô vừa to gan giật lấy điện thoại của hắn, cô nuốt một ngụm nước miếng, len lén quan sát phản ứng của Cố Dư Sinh, nhìn hắn không có dấu hiệu nào của sự nổi giận mới nhỏ giọng nói: “Anh đừng đổi Lâm Ức mà…”
Dừng một chút, Tần Chỉ Ái cố gắng tìm một lý do hợp lý: “Em nghĩ cắt phân đoạn của cô ấy là được rồi, còn thay diễn viên khác, không phải em trở thành một kẻ ích kỷ lắm sao?”
Tần Chỉ Ái vừa nói ra, điện thoại của Cố Dư Sinh liền leng keng báo tin nhắn đến, cô theo bản năng cúi đầu nhìn, là Lục Bán Thành gửi tin nhắn đến hỏi: “Thật sự phải thay Lâm Ức sao?”
Tần Chỉ Ái lập tức lắc đầu như trống lắc.
Dáng dấp của Tần Chỉ Ái đáng yêu như vậy, Cố Dư Sinh cảm thấy như mình được lợi, hắn lại cười cười, rút điện thoại di động từ trong tay Cố Dư Sinh ra, đầu ngón tay nhanh chóng gõ hai chữ trả lời tin nhắn của Lục Bán Thành trước mặt cô: “Không cần”
Nhìn thấy hai chữ này, Tần Chỉ Ái thở phào nhẹ nhõm, ngoẹo cổ cười cười với Cố Dư Sinh.
Đôi mắt của cô đang đón lấy ánh tà dương, đáy mắt lấp la lấp lánh.
Cố Dư Sinh đang lái xe, nhìn thấy, tốc độ tim đập liền tăng vọt, nhìn nét mặt cười tươi như hoa của cô mà hốt hoảng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro