Chân tướng của tai nạn xe (3)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 10:11:04
Có điều chỉ trong vòng mười mấy giây ngắn ngủi, trên mặt trắng nõn của Cố Dư Sinh đã có năm ngón tay rõ ràng.
Hắn cao hơn so với Cố lão gia một chút, nhìn thấy Cố lão gia cúi đầu, hai ông cháu cũng không biết đã đứng bao lâu, Cố Dư Sinh cuối cùng cũng nói chuyện, vẫn là ngữ khí dọa người như cũ: “Đủ chưa?”
Cố lão gia không lên tiếng, Cố Dư Sinh cũng như vậy, một giây sau lại bắt lấy tay ông, tàn nhẫn quất lên mặt mình.
Lần này, hắn liền hỏi: “Đủ chưa?” lại bình tĩnh nhìn Cố lão gia mấy giây, thấy ông không trả lời, lại lần thứ ba quật bàn tay ông lên mặt mình.
Thời khắc bàn tay sắp rơi xuống, Cố lão gia rốt cuộc hiểu đã xảy ra chuyện gì, liền dùng sức giữ tay mình lại, lùi về phía sau một bước: “Cố Dư Sinh, ngươi làm gì vậy?”
Cố Dư Sinh thấy vậy cũng không có chút nao núng nào, vẫn nhàn nhạt trả lời: “Ông, con là cháu trai của ông, ông muốn đánh con, mắng con, con cũng không có chút oán hận.”
“Nhưng Tiểu Ái thì không được, cô ấy chính là người mà con yêu nhất, muốn sống cùng suốt đời, dù ông có tức giận, có không thích đi chăng nữa, ông cũng không thể đánh cô ấy.”
“Trên thế giới này, chỉ cần con còn sống một ngày, con nhất định sẽ không để cô ấy bị ai làm tổn thương, kể cả ông cũng không ngoại lệ.”
Một năm qua, Cố lão gia và Cố Dư Sinh đã từng cãi nhau rất nhiều lần vì chuyện của Lương Đậu Khấu, nhưng đây chính là lần đầu tiên ông không dám nhìn thẳng vào mắt của Cố Dư Sinh.
Cuộc hôn nhân của cha mẹ Dư Sinh không hạnh phúc đã ảnh hưởng rất lớn đối với hắn, ông mới muốn để Cố Dư Sinh có thể lấy một người con gái mà hắn yêu.
Chỉ có thật tâm yêu mới có thể khiến hắn toàn tâm toàn ý đối xử tốt với một người.
Lương Đậu Khấu là đứa trẻ ông đã tận mắt nhìn thấy con bé lớn lên, mặc dù bản tính không tốt nhưng tình cảm đối với Cố Dư Sinh là thật, thậm chì vì ông là ông nội của Cố Dư Sinh mà cứu mạng của ông. . .
Ông thật sự mong hắn hạnh phúc nên từ trước đến nay mới làm nhiều chuyện như vậy, cho đến nay ông chưa từng nghĩ bản thân mình đã làm sai điều gì, nhưng lúc này ông lại có một chút do dự.
Rất nhanh, Cố lão gia liền quay về phía khay trà, lấy những bức ảnh quăng vào ngực Cố Dư Sinh: “Tự cháu xem đi, cháu đã cưới một người phụ nữ như thế nào!”
Đầu ngón tay Tần Chỉ Ái run run, nắm lấy vạt áo.
Cố Dư Sinh rũ mi mắt, nhìn những hình ảnh kia, lật vài lần, sau đó nghiêng đầu, nhìn về phía Tần Chỉ Ái.
Trong nháy mắt, ánh mắt của hai người gặp nhau, hô hấp của cả hai đồng loạt dừng lại, trong mắt Tần Chỉ Ái nhìn Cố Dư Sinh cũng có một chút lo lắng bất an.
Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái lẳng lặng nhìn nhau vài lần, sau đó hắn cúi đầu, cầm những tấm hình kia xé thành từng mảnh, ném vào thùng rác: “Ông, người phụ nữ mà cháu yêu, cháu tin tưởng cô ấy tuyệt đối.”
Hắn cao hơn so với Cố lão gia một chút, nhìn thấy Cố lão gia cúi đầu, hai ông cháu cũng không biết đã đứng bao lâu, Cố Dư Sinh cuối cùng cũng nói chuyện, vẫn là ngữ khí dọa người như cũ: “Đủ chưa?”
Cố lão gia không lên tiếng, Cố Dư Sinh cũng như vậy, một giây sau lại bắt lấy tay ông, tàn nhẫn quất lên mặt mình.
Lần này, hắn liền hỏi: “Đủ chưa?” lại bình tĩnh nhìn Cố lão gia mấy giây, thấy ông không trả lời, lại lần thứ ba quật bàn tay ông lên mặt mình.
Thời khắc bàn tay sắp rơi xuống, Cố lão gia rốt cuộc hiểu đã xảy ra chuyện gì, liền dùng sức giữ tay mình lại, lùi về phía sau một bước: “Cố Dư Sinh, ngươi làm gì vậy?”
Cố Dư Sinh thấy vậy cũng không có chút nao núng nào, vẫn nhàn nhạt trả lời: “Ông, con là cháu trai của ông, ông muốn đánh con, mắng con, con cũng không có chút oán hận.”
“Nhưng Tiểu Ái thì không được, cô ấy chính là người mà con yêu nhất, muốn sống cùng suốt đời, dù ông có tức giận, có không thích đi chăng nữa, ông cũng không thể đánh cô ấy.”
“Trên thế giới này, chỉ cần con còn sống một ngày, con nhất định sẽ không để cô ấy bị ai làm tổn thương, kể cả ông cũng không ngoại lệ.”
Một năm qua, Cố lão gia và Cố Dư Sinh đã từng cãi nhau rất nhiều lần vì chuyện của Lương Đậu Khấu, nhưng đây chính là lần đầu tiên ông không dám nhìn thẳng vào mắt của Cố Dư Sinh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cuộc hôn nhân của cha mẹ Dư Sinh không hạnh phúc đã ảnh hưởng rất lớn đối với hắn, ông mới muốn để Cố Dư Sinh có thể lấy một người con gái mà hắn yêu.
Chỉ có thật tâm yêu mới có thể khiến hắn toàn tâm toàn ý đối xử tốt với một người.
Lương Đậu Khấu là đứa trẻ ông đã tận mắt nhìn thấy con bé lớn lên, mặc dù bản tính không tốt nhưng tình cảm đối với Cố Dư Sinh là thật, thậm chì vì ông là ông nội của Cố Dư Sinh mà cứu mạng của ông. . .
Ông thật sự mong hắn hạnh phúc nên từ trước đến nay mới làm nhiều chuyện như vậy, cho đến nay ông chưa từng nghĩ bản thân mình đã làm sai điều gì, nhưng lúc này ông lại có một chút do dự.
Rất nhanh, Cố lão gia liền quay về phía khay trà, lấy những bức ảnh quăng vào ngực Cố Dư Sinh: “Tự cháu xem đi, cháu đã cưới một người phụ nữ như thế nào!”
Đầu ngón tay Tần Chỉ Ái run run, nắm lấy vạt áo.
Cố Dư Sinh rũ mi mắt, nhìn những hình ảnh kia, lật vài lần, sau đó nghiêng đầu, nhìn về phía Tần Chỉ Ái.
Trong nháy mắt, ánh mắt của hai người gặp nhau, hô hấp của cả hai đồng loạt dừng lại, trong mắt Tần Chỉ Ái nhìn Cố Dư Sinh cũng có một chút lo lắng bất an.
Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái lẳng lặng nhìn nhau vài lần, sau đó hắn cúi đầu, cầm những tấm hình kia xé thành từng mảnh, ném vào thùng rác: “Ông, người phụ nữ mà cháu yêu, cháu tin tưởng cô ấy tuyệt đối.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro