Chân tướng của tai nạn xe (6)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 10:11:04
Ngoại trừ không ngừng thất bại chuyện ở nhà cũ, lúc khám thai, cũng có một chuyện nguy hiểm đã xảy ra.
. . . . .
Ngày thứ ba hôm đó Cố Dư Sinh bỏ ra ba tiếng đồng hồ xử lý hết những chuyện của ngày hôm sau.
Sáng sớm ngày hẹn khám thai, hắn làm tùy tùng cùng Tần Chỉ Ái ăn sáng xong mới đưa cô đến bệnh viện.
Làm xong một loạt tất cả các kiểm tra cần thiết đã là hai giờ sau.
“Bảo Bảo rất khỏe mạnh, tim thai bình thường, phát triển cũng rất tốt, trạng thái cũng duy trì rất tốt. . .” bác sĩ nhìn vào kết quả kiểm tra của Tần Chỉ Ái xong, lại chỉ vào một bức hình siêu âm rất nhỏ, chỉ một chỗ mấy lần nói: “Đây là mũi, đây là mắt, đây là miệng, còn đây là cánh tay và bàn chân nhỏ xíu…”
Hình ảnh rất nhợt nhạt, Tần Chỉ Ái và Cố Dư Sinh nhìn nhưng không hiểu, vẫn rất chăm chỉ nghe như hai học sinh tiểu học, rất chăm chú.
Hôm nay có rất nhiều người đến khám thai, sau khi Tần Chỉ Ái và Cố Dư Sinh ra khỏi phòng bác sĩ còn nhìn thấy một hàng dài ở phía sau, còn có không ít đàn ông đến dẫn vợ đi khám thai.
Lúc đó đi ngang qua nhà vệ sinh, Tần Chỉ Ái ngừng lại: “Em đi vệ sinh một chút, anh ở đây chờ em nha.”
Cố Dư Sinh nhìn thấy trên sàn trong nhà vệ sinh có rất nhiều nước, sợ Tần Chỉ Ái trượt chân nên đỡ cô cẩn thận từng li từng tí vào nhà vệ sinh, lúc đi vào bên trong có những ánh mắt cổ quái nhìn hắn, Cố Dư Sinh mới miễn cưỡng buông lỏng tay Tần Chỉ Ái ra, cứ dặn cô phải cẩn thận dưới chân, đợi đến khi không nhìn thấy cô nữa hắn mới bất đắc dĩ bước ra nhường chỗ.
Trong nhà vệ sinh đang có hai người, Tần Chỉ Ái phải chờ một lúc mới đến lượt mình.
Sau khi ra ngoài, cô đứng ở bồn rửa tay nhìn qua gương, thấy một bóng người quen thuộc liền quay người theo bản năng.
Tưởng Tiêm Tiêm mang kính, tóc xoăn dài đến áo khoác, mặc một cái quần bông rộng, đang bấm điện thoại đi ngang qua cô.
Đây là khoa sản, sao Tưởng Tiêm Tiêm lại đến đây?
Tim Tần Chỉ Ái đập thình thịch, không thể không nhìn Tưởng Tiêm Tiêm cho kỹ.
Tưởng Tiêm Tiêm nhận ra có người nhìn mình nên cũng quay đầu lại, nhìn liếc Tần Chỉ Ái một cái, cô và người bạn từ thời cấp ba này đã không gặp nhau, trừ lúc Tần Chỉ Ái đóng vai Lương Đậu Khấu thì cô ta không biết, Tưởng Tiêm Tiêm đã quên Tần Chỉ Ái là ai, chỉ cười lễ phép với cô một cái thật nhẹ, liền cất bước đi vào nhà vệ sinh.
Lúc Tần Chỉ Ái thu lại tầm mắt, nhìn trong gương cũng có thể thấy Tưởng Tiêm Tiêm đang mang một đôi giày đế bằng màu trắng.
Từ trong nhà vệ sinh đi ra, dọc theo bệnh viện, Tần Chỉ Ái có chút mất tập trung.
Cố Dư Sinh đang rất vui vẻ, cầm tấm hình siêu âm mà nhìn chăm chú, vừa đi vừa nghiên cứu, thỉnh thoảng còn không quên hỏi Tần Chỉ Ái một câu: “Tiểu Ái, đây là mắt của Đậu Phộng Nhỏ, đây là mũi, còn đây là miệng đúng không?”
. . . . .
Ngày thứ ba hôm đó Cố Dư Sinh bỏ ra ba tiếng đồng hồ xử lý hết những chuyện của ngày hôm sau.
Sáng sớm ngày hẹn khám thai, hắn làm tùy tùng cùng Tần Chỉ Ái ăn sáng xong mới đưa cô đến bệnh viện.
Làm xong một loạt tất cả các kiểm tra cần thiết đã là hai giờ sau.
“Bảo Bảo rất khỏe mạnh, tim thai bình thường, phát triển cũng rất tốt, trạng thái cũng duy trì rất tốt. . .” bác sĩ nhìn vào kết quả kiểm tra của Tần Chỉ Ái xong, lại chỉ vào một bức hình siêu âm rất nhỏ, chỉ một chỗ mấy lần nói: “Đây là mũi, đây là mắt, đây là miệng, còn đây là cánh tay và bàn chân nhỏ xíu…”
Hình ảnh rất nhợt nhạt, Tần Chỉ Ái và Cố Dư Sinh nhìn nhưng không hiểu, vẫn rất chăm chỉ nghe như hai học sinh tiểu học, rất chăm chú.
Hôm nay có rất nhiều người đến khám thai, sau khi Tần Chỉ Ái và Cố Dư Sinh ra khỏi phòng bác sĩ còn nhìn thấy một hàng dài ở phía sau, còn có không ít đàn ông đến dẫn vợ đi khám thai.
Lúc đó đi ngang qua nhà vệ sinh, Tần Chỉ Ái ngừng lại: “Em đi vệ sinh một chút, anh ở đây chờ em nha.”
Cố Dư Sinh nhìn thấy trên sàn trong nhà vệ sinh có rất nhiều nước, sợ Tần Chỉ Ái trượt chân nên đỡ cô cẩn thận từng li từng tí vào nhà vệ sinh, lúc đi vào bên trong có những ánh mắt cổ quái nhìn hắn, Cố Dư Sinh mới miễn cưỡng buông lỏng tay Tần Chỉ Ái ra, cứ dặn cô phải cẩn thận dưới chân, đợi đến khi không nhìn thấy cô nữa hắn mới bất đắc dĩ bước ra nhường chỗ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong nhà vệ sinh đang có hai người, Tần Chỉ Ái phải chờ một lúc mới đến lượt mình.
Sau khi ra ngoài, cô đứng ở bồn rửa tay nhìn qua gương, thấy một bóng người quen thuộc liền quay người theo bản năng.
Tưởng Tiêm Tiêm mang kính, tóc xoăn dài đến áo khoác, mặc một cái quần bông rộng, đang bấm điện thoại đi ngang qua cô.
Đây là khoa sản, sao Tưởng Tiêm Tiêm lại đến đây?
Tim Tần Chỉ Ái đập thình thịch, không thể không nhìn Tưởng Tiêm Tiêm cho kỹ.
Tưởng Tiêm Tiêm nhận ra có người nhìn mình nên cũng quay đầu lại, nhìn liếc Tần Chỉ Ái một cái, cô và người bạn từ thời cấp ba này đã không gặp nhau, trừ lúc Tần Chỉ Ái đóng vai Lương Đậu Khấu thì cô ta không biết, Tưởng Tiêm Tiêm đã quên Tần Chỉ Ái là ai, chỉ cười lễ phép với cô một cái thật nhẹ, liền cất bước đi vào nhà vệ sinh.
Lúc Tần Chỉ Ái thu lại tầm mắt, nhìn trong gương cũng có thể thấy Tưởng Tiêm Tiêm đang mang một đôi giày đế bằng màu trắng.
Từ trong nhà vệ sinh đi ra, dọc theo bệnh viện, Tần Chỉ Ái có chút mất tập trung.
Cố Dư Sinh đang rất vui vẻ, cầm tấm hình siêu âm mà nhìn chăm chú, vừa đi vừa nghiên cứu, thỉnh thoảng còn không quên hỏi Tần Chỉ Ái một câu: “Tiểu Ái, đây là mắt của Đậu Phộng Nhỏ, đây là mũi, còn đây là miệng đúng không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro