Chỉ cần em phủ nhận, anh sẽ tin em (1)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 10:11:04
Tần Chỉ Ái tìm hộp thuốc ở trong phòng quản gia, sau khi trở lên lầu đã là nửa tiếng sau, cửa phòng tắm vừa được mở ra, Cố Dư Sinh mặc đồ cô chọn cho hắn đi ra ngoài.
Tần Chỉ Ái quay đầu nhìn thấy Cố Dư Sinh còn chưa lau tóc, nước còn tí tách nhỏ giọt, liền nhíu mày, nhỏ giọng nói thầm: “Sao không lau khô tóc?”
Sau đó liền đi vào nhà vệ sinh lấy một cái khăn khô, đi đến trước mặt Cố Dư Sinh: “Anh ngồi đi, em lau tóc cho anh, gần đây trời trở lạnh rồi, sẽ cảm đó.”
Cố Dư Sinh vẫn không nói tiếng nào, nghe Tần Chỉ Ái nói xong, liền nhìn cô chằm chằm mấy giây mới đi đến ghế sofa ngồi.
Tần Chỉ Ái đứng phía sau, cầm khăn lau tóc cho hắn, sức mạnh vừa phải lấy đi những giọt nước còn đọng trên tóc hắn, sau đó mới dừng lại sờ sờ tóc hắn, vẫn còn hơi ướt, lại nói: “Em đi lấy máy sấy.”
Cố Dư Sinh chờ cô đi ra vài bước, mới nghiêng đầu nhìn bóng người của cô.
Từ lúc về nhà đến giờ hắn vẫn không có tâm tình gì, nhưng thần thái lúc này lại trở nên hơi phức tạp.
Mãi đến lúc hắn nghe thấy tiếng bước chân của cô từ phòng tắm đi ra, hắn mới mím môi, thu lại tầm mắt, trên mặt lại không cảm xúc.
Tần Chỉ Ái cắm điện trước rồi mới mở máy sấy, đầu ngón tay đan vào những sợi tóc của Cố Dư Sinh.
Hai người không nói gì, ngoài cửa sổ trời đã sáng, chỉ có âm thanh của máy sấy tóc phần phật vang bên tai họ.
Lúc tóc đã hoàn toàn khô, Cố Dư Sinh từ lúc về đến nhà không nói gì lúc này lại lên tiếng, ngữ khí có chút trầm: “Được rồi!”
Tần Chỉ Ái giật mình một cái, tay run run, máy sấy tóc suýt chút nữa rơi xuống.
Cô không hiểu nhìn Cố Dư Sinh, vội vàng tắt máy, rút dây điện.
Dẹp máy sấy tóc xong, lúc Tần Chỉ Ái đi ra, Cố Dư Sinh vẫn ngồi nguyên trên ghế, nhắm mắt lại.
Bởi vì ngữ khí của hắn không tốt nên Tần Chỉ Ái cũng không dám chọc đến hắn.
Cô biết tính tình của hắn từ trước đến nay vẫn không tốt, bây giờ hoặc là cô xem như hắn không tồn tại bò lên giường ngủ một giấc, hoặc là đi chỗ khác trốn hắn.
Nhưng tầm mắt của cô lại vô tình lướt qua tay hắn.
Qua hôm nay, ngày mốt chính là ngày 12, cô và Lương Đậu Khấu phải đổi lại rồi.
Lần từ biệt này, sau này cả đời cô cũng không có cơ hội chăm sóc cho hắn nữa.
Tần Chỉ Ái do dự một lúc lâu, mới dùng dũng khí đi đến trước mặt Cố Dư Sinh, nhẹ giọng mở miệng: “Tay anh bị thương rồi, em giúp anh băng lại nha.”
Cố Dư Sinh không có chút phản ứng nào, không lên tiếng, cũng không mở mắt, cả người giống như đã ngủ thiếp đi.
Tần Chỉ Ái còn chưa biết hắn đồng ý hay không đồng ý, đứng đó một lát, mới cầm hộp thuốc lấy cồn i ốt thấm vào bông tăm, ngồi bên cạnh Cố Dư Sinh, kéo tay hắn, đặt trên đùi mình.
Đầu ngón tay của Cố Dư Sinh lưỡn lự một hồi, cuối cùng cũng không rút ra, chỉ không nhúc nhích.
Tần Chỉ Ái cầm bông tăm rất dịu dàng lau vết thương cho hắn, khử trùng, sau đó mới cẩn thận dán băng keo cá nhân.
Lúc Tần Chỉ Ái xử lý vết thương cuối cùng, Cố Dư Sinh đột nhiên mở mắt, lạnh lẽo nói với cô: “Giả vờ không mệt mỏi sao?”
Tần Chỉ Ái quay đầu nhìn thấy Cố Dư Sinh còn chưa lau tóc, nước còn tí tách nhỏ giọt, liền nhíu mày, nhỏ giọng nói thầm: “Sao không lau khô tóc?”
Sau đó liền đi vào nhà vệ sinh lấy một cái khăn khô, đi đến trước mặt Cố Dư Sinh: “Anh ngồi đi, em lau tóc cho anh, gần đây trời trở lạnh rồi, sẽ cảm đó.”
Cố Dư Sinh vẫn không nói tiếng nào, nghe Tần Chỉ Ái nói xong, liền nhìn cô chằm chằm mấy giây mới đi đến ghế sofa ngồi.
Tần Chỉ Ái đứng phía sau, cầm khăn lau tóc cho hắn, sức mạnh vừa phải lấy đi những giọt nước còn đọng trên tóc hắn, sau đó mới dừng lại sờ sờ tóc hắn, vẫn còn hơi ướt, lại nói: “Em đi lấy máy sấy.”
Cố Dư Sinh chờ cô đi ra vài bước, mới nghiêng đầu nhìn bóng người của cô.
Từ lúc về nhà đến giờ hắn vẫn không có tâm tình gì, nhưng thần thái lúc này lại trở nên hơi phức tạp.
Mãi đến lúc hắn nghe thấy tiếng bước chân của cô từ phòng tắm đi ra, hắn mới mím môi, thu lại tầm mắt, trên mặt lại không cảm xúc.
Tần Chỉ Ái cắm điện trước rồi mới mở máy sấy, đầu ngón tay đan vào những sợi tóc của Cố Dư Sinh.
Hai người không nói gì, ngoài cửa sổ trời đã sáng, chỉ có âm thanh của máy sấy tóc phần phật vang bên tai họ.
Lúc tóc đã hoàn toàn khô, Cố Dư Sinh từ lúc về đến nhà không nói gì lúc này lại lên tiếng, ngữ khí có chút trầm: “Được rồi!”
Tần Chỉ Ái giật mình một cái, tay run run, máy sấy tóc suýt chút nữa rơi xuống.
Cô không hiểu nhìn Cố Dư Sinh, vội vàng tắt máy, rút dây điện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dẹp máy sấy tóc xong, lúc Tần Chỉ Ái đi ra, Cố Dư Sinh vẫn ngồi nguyên trên ghế, nhắm mắt lại.
Bởi vì ngữ khí của hắn không tốt nên Tần Chỉ Ái cũng không dám chọc đến hắn.
Cô biết tính tình của hắn từ trước đến nay vẫn không tốt, bây giờ hoặc là cô xem như hắn không tồn tại bò lên giường ngủ một giấc, hoặc là đi chỗ khác trốn hắn.
Nhưng tầm mắt của cô lại vô tình lướt qua tay hắn.
Qua hôm nay, ngày mốt chính là ngày 12, cô và Lương Đậu Khấu phải đổi lại rồi.
Lần từ biệt này, sau này cả đời cô cũng không có cơ hội chăm sóc cho hắn nữa.
Tần Chỉ Ái do dự một lúc lâu, mới dùng dũng khí đi đến trước mặt Cố Dư Sinh, nhẹ giọng mở miệng: “Tay anh bị thương rồi, em giúp anh băng lại nha.”
Cố Dư Sinh không có chút phản ứng nào, không lên tiếng, cũng không mở mắt, cả người giống như đã ngủ thiếp đi.
Tần Chỉ Ái còn chưa biết hắn đồng ý hay không đồng ý, đứng đó một lát, mới cầm hộp thuốc lấy cồn i ốt thấm vào bông tăm, ngồi bên cạnh Cố Dư Sinh, kéo tay hắn, đặt trên đùi mình.
Đầu ngón tay của Cố Dư Sinh lưỡn lự một hồi, cuối cùng cũng không rút ra, chỉ không nhúc nhích.
Tần Chỉ Ái cầm bông tăm rất dịu dàng lau vết thương cho hắn, khử trùng, sau đó mới cẩn thận dán băng keo cá nhân.
Lúc Tần Chỉ Ái xử lý vết thương cuối cùng, Cố Dư Sinh đột nhiên mở mắt, lạnh lẽo nói với cô: “Giả vờ không mệt mỏi sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro