Chuyện cuối cùng làm vì em (4)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 10:11:04
Quả Quả làm theo.
Lục Bán Thành cầm điện thoại, nhìn chằm chằm Hứa Ôn Noãn dưới lầu, nhìn một lúc lâu, sau đó mới mở khóa màn hình, mở danh bạ ra, cuối cùng tìm thấy số của Ngô Hạo, hắn mới dừng lại.
Từ sau khi chân của hắn không đi lại được, hắn hầu như đã cắt đứt liên lạc với tất cả những bạn bè trước đây, đặc biệt là những người có liên quan đến Hứa Ôn Noãn, vì hắn không muốn cho cô biết, chân của hắn bây giờ đã tàn phế.
Nếu không phải chiều nay vô tình gặp cô, hắn nghĩ cả đời này hắn cũng sẽ không muốn liên lạc gì với Ngô Hạo.
Lục Bán Thành khẽ thở dài một hơi, nhanh chóng gửi một tin nhắn qua cho Ngô Hạo: “Chân của cô ấy bị thương, không lái xe được, cậu mau đến rước cô ấy đi, địa chỉ là...”
Soạn xong tin nhắn, Lục Bán Thành bấm gửi đi, lại sợ Ngô Hạo không tin, liền chụp một tấm hình Hứa Ôn Noãn ngồi dưới lầu gửi cho hắn.
Đợi đến khi gửi tin nhắn thành công, Lục Bán Thành liền thoát ra khỏi tin nhắn, hắn như biết Ngô Hạo sẽ gọi điện thoại đến cho mình vậy, liền bấm nút tắt máy, kết quả còn chưa thật sự tắt nguồn, Ngô Hạo đã gọi điện thoại tới.
Lục Bán Thành không bắt máy, liền tắt máy, sau đó ném điện thoại qua một bên.
Quả Quả đẩy xe lăn tới cho hắn, dưới sự giúp đỡ của Quả Quả, hắn ngồi trên xe lăn, nhưng chưa nhanh chóng quay lại phòng khách mà vẫn nhìn chằm chằm Hứa Ôn Noãn ngồi dưới lầu.
Ngô Hạo đến nhanh hơn so với sự tưởng tượng của hắn rất nhiều, hắn đứng trước mặt Hứa Ôn Noãn, ngồi xổm xuống, sau đó không biết nói gì với cô, liền ôm lấy cô.
Lục Bán Thành nhìn thấy cảnh này, tay lại dùng sức nắm chặt thành quyền, hắn nhìn chằm chằm Hứa Ôn Noãn bị Ngô Hạo ôm đi không chớp mắt, mãi đến khi không còn nhìn thấy hai người họ nữa, hắn vẫn hơi kinh ngạc nhìn con đường mà họ đã đi qua.
Đời này của hắn chưa từng ước ao biến thành bất cứ ai, nhưng nếu nhất định phải chọn một người, chắn chắn hắn sẽ chọn Ngô Hạo.
Lúc bọn họ ở cùng nhau, hắn ước ao mình có thể là một Ngô Hạo danh chính ngôn thuận ở bên cạnh cô.
Lúc bọn họ chia tay, hắn ước ao hắn chính là Ngô Hạo có 10 năm tình cảm và hồi ức đẹp với cô.
Hiện nay, hắn vẫn không ngừng ước sao, hắn có thể trở thành một Ngô Hạo khỏe mạnh để có thể chăm sóc cô, mà hắn bây giờ tàn phế như vậy, chẳng làm được gì.
“Anh Bán Thành, uống thuốc đi.” Quả Quả vừa cầm ly nước vừa cầm thuốc đi đến bên cạnh hắn.
Lục Bán Thành hồi phục lại tinh thần, cười yếu ớt với Quả Quả một cái, nhận thuốc, nhét vào miệng, sau đó mới bưng ly nước, uống ực một hớp thật mạnh.
Tốc độ uống thuốc của hắn khá nhanh khiến hắn bị sặc, sau đó liền ho khù khụ.
“Anh Bán Thành, anh không sao chứ?” Quả Quả vội vàng đưa tay ra vỗ vỡ lưng Lục Bán Thành.
Lục Bán Thành vẫn ho nên không thể nào trả lời cô được, chỉ lắc tay với với Quả Quả ý nói hắn không sao.
Ho xong, Lục Bán Thành lại uống hai ngụm nước, sau đó mới đưa ly nước cho Quả Quả.
Quả Quả cầm ly nước quay lại phòng ăn, rửa ly xong liền để lại chỗ cũ, từ phòng ăn ra ngoài, cô vốn muốn đẩy Lục Bán Thành về phòng ngủ nghỉ ngơi, nhưng vừa đi đến chỗ hắn, liền dừng lại.
Lục Bán Thành ngồi trên xe lăn đang rũ mắt nhìn chằm chằm cái chân bị thương kia.
Cô thấy rõ một giọt nước mắt từ khóe mắt hắn rơi xuống, rớt trúng vết sẹo trên đùi hắn.
Lục Bán Thành cầm điện thoại, nhìn chằm chằm Hứa Ôn Noãn dưới lầu, nhìn một lúc lâu, sau đó mới mở khóa màn hình, mở danh bạ ra, cuối cùng tìm thấy số của Ngô Hạo, hắn mới dừng lại.
Từ sau khi chân của hắn không đi lại được, hắn hầu như đã cắt đứt liên lạc với tất cả những bạn bè trước đây, đặc biệt là những người có liên quan đến Hứa Ôn Noãn, vì hắn không muốn cho cô biết, chân của hắn bây giờ đã tàn phế.
Nếu không phải chiều nay vô tình gặp cô, hắn nghĩ cả đời này hắn cũng sẽ không muốn liên lạc gì với Ngô Hạo.
Lục Bán Thành khẽ thở dài một hơi, nhanh chóng gửi một tin nhắn qua cho Ngô Hạo: “Chân của cô ấy bị thương, không lái xe được, cậu mau đến rước cô ấy đi, địa chỉ là...”
Soạn xong tin nhắn, Lục Bán Thành bấm gửi đi, lại sợ Ngô Hạo không tin, liền chụp một tấm hình Hứa Ôn Noãn ngồi dưới lầu gửi cho hắn.
Đợi đến khi gửi tin nhắn thành công, Lục Bán Thành liền thoát ra khỏi tin nhắn, hắn như biết Ngô Hạo sẽ gọi điện thoại đến cho mình vậy, liền bấm nút tắt máy, kết quả còn chưa thật sự tắt nguồn, Ngô Hạo đã gọi điện thoại tới.
Lục Bán Thành không bắt máy, liền tắt máy, sau đó ném điện thoại qua một bên.
Quả Quả đẩy xe lăn tới cho hắn, dưới sự giúp đỡ của Quả Quả, hắn ngồi trên xe lăn, nhưng chưa nhanh chóng quay lại phòng khách mà vẫn nhìn chằm chằm Hứa Ôn Noãn ngồi dưới lầu.
Ngô Hạo đến nhanh hơn so với sự tưởng tượng của hắn rất nhiều, hắn đứng trước mặt Hứa Ôn Noãn, ngồi xổm xuống, sau đó không biết nói gì với cô, liền ôm lấy cô.
Lục Bán Thành nhìn thấy cảnh này, tay lại dùng sức nắm chặt thành quyền, hắn nhìn chằm chằm Hứa Ôn Noãn bị Ngô Hạo ôm đi không chớp mắt, mãi đến khi không còn nhìn thấy hai người họ nữa, hắn vẫn hơi kinh ngạc nhìn con đường mà họ đã đi qua.
Đời này của hắn chưa từng ước ao biến thành bất cứ ai, nhưng nếu nhất định phải chọn một người, chắn chắn hắn sẽ chọn Ngô Hạo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc bọn họ ở cùng nhau, hắn ước ao mình có thể là một Ngô Hạo danh chính ngôn thuận ở bên cạnh cô.
Lúc bọn họ chia tay, hắn ước ao hắn chính là Ngô Hạo có 10 năm tình cảm và hồi ức đẹp với cô.
Hiện nay, hắn vẫn không ngừng ước sao, hắn có thể trở thành một Ngô Hạo khỏe mạnh để có thể chăm sóc cô, mà hắn bây giờ tàn phế như vậy, chẳng làm được gì.
“Anh Bán Thành, uống thuốc đi.” Quả Quả vừa cầm ly nước vừa cầm thuốc đi đến bên cạnh hắn.
Lục Bán Thành hồi phục lại tinh thần, cười yếu ớt với Quả Quả một cái, nhận thuốc, nhét vào miệng, sau đó mới bưng ly nước, uống ực một hớp thật mạnh.
Tốc độ uống thuốc của hắn khá nhanh khiến hắn bị sặc, sau đó liền ho khù khụ.
“Anh Bán Thành, anh không sao chứ?” Quả Quả vội vàng đưa tay ra vỗ vỡ lưng Lục Bán Thành.
Lục Bán Thành vẫn ho nên không thể nào trả lời cô được, chỉ lắc tay với với Quả Quả ý nói hắn không sao.
Ho xong, Lục Bán Thành lại uống hai ngụm nước, sau đó mới đưa ly nước cho Quả Quả.
Quả Quả cầm ly nước quay lại phòng ăn, rửa ly xong liền để lại chỗ cũ, từ phòng ăn ra ngoài, cô vốn muốn đẩy Lục Bán Thành về phòng ngủ nghỉ ngơi, nhưng vừa đi đến chỗ hắn, liền dừng lại.
Lục Bán Thành ngồi trên xe lăn đang rũ mắt nhìn chằm chằm cái chân bị thương kia.
Cô thấy rõ một giọt nước mắt từ khóe mắt hắn rơi xuống, rớt trúng vết sẹo trên đùi hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro