Cô cũng cút cho tôi (7)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 10:11:04
Nữ thư ký nhìn theo bóng lưng của hắn, cất bước đi theo: “Lục tổng?”
Lục Bán Thành đang chìm đắm trong thế giới của mình, không có phản ứng gì.
“Lục tổng, café của anh đã nguội rồi, tôi đi pha cho anh tách khác.” Nữ thư ký đến bên cạnh hắn đợi một lúc, lại lên tiếng, sau đó nhẹ nhàng lấy tách café trên tay hắn.
Đầu ngón tay của cô còn chưa đụng đến đầu ngón tay của hắn, hắn đã giật mình như thật sự rất kinh hãi, đột nhiên lui nhanh hai bước.
Di chuyển nhanh như vậy làm café bắn ra khỏi tách, khiến tay áo trắng của hắn có một vết bẩn.
“A!” Nữ thư ký khẽ kêu lên, lấm lét nhìn trái nhìn phải, thấy trên khay trà có khăn giấy, liền đi qua.
Rất nhanh, nữ thư ký liền quay lại trước mặt Lục Bán Thành, cầm giấy ăn, lau café trên tay áo Lục Bán Thành: “Lục tổng, tôi giúp anh lau sơ một chút, đợi lát nữa anh thay áo này ra, tôi sẽ giúp anh giặt sạch…”
Nữ thư ký lải nhải gì đó rất nhiều nhưng một chữ Lục Bán Thành cũng không nghe thấy, sắc mặt hoảng hốt nhìn về phía cửa sổ.
Đêm tối, đèn đuốc rã rời, cô vừa uống say vừa không khỏe, còn đi ra ngoài giờ này, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
“Lục tổng, lau không sạch, anh cởi ra được không?” nữ thư ký thấy Lục Bán Thành nhìn chằm chằm bóng đêm ngoài cửa sổ, một lúc lâu cũng không phản ứng liền lắc lắc cánh tay của hắn.
Lục Bán Thành run rẩy từ từ quay đầu, nhìn về phía nữ thư ký.
“Lục tổng, tôi giúp anh cầm tách café, anh cởi áo ra……..”
Nữ thư ký còn chưa nói hết, liền bị Lục Bán Thành rút tay ra khỏi tay cô ta, chỉ về phía cửa: “Đi!”
“Lục tổng?” nữ thư ký chu chu môi, không chịu.
“Cô cũng cút cho tôi!” Lục Bán Thành đã hoàn toàn mất hết tính nhẫn nại với cô ta, cầm tách café dữ dằn ném ra ngoài.
Tiếng giòn giã của tách café rơi xuống vỡ vụn vang lên.
Nữ thư ký lui về phía sau hai bước, nhìn Lục Bán Thành, không dám mở miệng nói gì.
Lục Bán Thành nhìn thấy cô đứng yên một chỗ không đi, lại rống lên: “Cút!”
Nữ thư ký không có chút do dự nào nữa, vội vàng lấy túi, chạy ra khỏi nhà của Lục Bán Thành.
Sau khi cửa phòng bị đóng lại, trong căn nhà to lớn chỉ còn lại mình hắn.
Hắn đứng yên tại chỗ một lúc, sau đó giơ tay lên cởi quần áo, đi đến phòng ngủ chính.
Đẩy cửa phòng tắm ra, đứng dưới vòi sen, chuẩn bị tắm nước nóng đi ngủ, kết quả càng buồn bực, càng mất tập trung, cuối cùng hắn còn chưa tắm xong đột nhiên tắt nước, lấy khăn tắm lau người lung tung vài cái, tóc cũng không lau, liền mặc một bộ đồ vào, cầm chìa khóa xe, rời khỏi nhà.
-
Tần Chỉ Ái gả cho Cố Dư Sinh xong cũng không quay lại nhà lúc trước cô đã thuê ở với Hứa Ôn Noãn.
Hứa Ôn Noãn dọn đến nhà Lục Bán Thành ở xong cũng không nghĩ đến chuyện quay lại thuê để tiết kiệm tiền.
Bây giờ đêm hôm khuya khoắt, cô say khướt về nhà, chỉ làm cho cha mẹ thêm lo lắng.
Hứa Ôn Noãn từ thang máy đi ra, đứng ven đường một chút, liền chặn một chiếc taxi, đến công ty.
Lúc này đã là 12 giờ khuya, trong công ty ngoại trừ chú bảo vệ gác cổng ở phía trước cũng chẳng có một bóng người.
Hứa Ôn Noãn ngồi trước bàn làm việc, đối mặt với sự yên tĩnh đáng sợ xung quanh, cũng không biết phải làm sao, trong mắt lại bỗng nhiên có chút đau mỏi.
Lục Bán Thành đang chìm đắm trong thế giới của mình, không có phản ứng gì.
“Lục tổng, café của anh đã nguội rồi, tôi đi pha cho anh tách khác.” Nữ thư ký đến bên cạnh hắn đợi một lúc, lại lên tiếng, sau đó nhẹ nhàng lấy tách café trên tay hắn.
Đầu ngón tay của cô còn chưa đụng đến đầu ngón tay của hắn, hắn đã giật mình như thật sự rất kinh hãi, đột nhiên lui nhanh hai bước.
Di chuyển nhanh như vậy làm café bắn ra khỏi tách, khiến tay áo trắng của hắn có một vết bẩn.
“A!” Nữ thư ký khẽ kêu lên, lấm lét nhìn trái nhìn phải, thấy trên khay trà có khăn giấy, liền đi qua.
Rất nhanh, nữ thư ký liền quay lại trước mặt Lục Bán Thành, cầm giấy ăn, lau café trên tay áo Lục Bán Thành: “Lục tổng, tôi giúp anh lau sơ một chút, đợi lát nữa anh thay áo này ra, tôi sẽ giúp anh giặt sạch…”
Nữ thư ký lải nhải gì đó rất nhiều nhưng một chữ Lục Bán Thành cũng không nghe thấy, sắc mặt hoảng hốt nhìn về phía cửa sổ.
Đêm tối, đèn đuốc rã rời, cô vừa uống say vừa không khỏe, còn đi ra ngoài giờ này, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
“Lục tổng, lau không sạch, anh cởi ra được không?” nữ thư ký thấy Lục Bán Thành nhìn chằm chằm bóng đêm ngoài cửa sổ, một lúc lâu cũng không phản ứng liền lắc lắc cánh tay của hắn.
Lục Bán Thành run rẩy từ từ quay đầu, nhìn về phía nữ thư ký.
“Lục tổng, tôi giúp anh cầm tách café, anh cởi áo ra……..”
Nữ thư ký còn chưa nói hết, liền bị Lục Bán Thành rút tay ra khỏi tay cô ta, chỉ về phía cửa: “Đi!”
“Lục tổng?” nữ thư ký chu chu môi, không chịu.
“Cô cũng cút cho tôi!” Lục Bán Thành đã hoàn toàn mất hết tính nhẫn nại với cô ta, cầm tách café dữ dằn ném ra ngoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiếng giòn giã của tách café rơi xuống vỡ vụn vang lên.
Nữ thư ký lui về phía sau hai bước, nhìn Lục Bán Thành, không dám mở miệng nói gì.
Lục Bán Thành nhìn thấy cô đứng yên một chỗ không đi, lại rống lên: “Cút!”
Nữ thư ký không có chút do dự nào nữa, vội vàng lấy túi, chạy ra khỏi nhà của Lục Bán Thành.
Sau khi cửa phòng bị đóng lại, trong căn nhà to lớn chỉ còn lại mình hắn.
Hắn đứng yên tại chỗ một lúc, sau đó giơ tay lên cởi quần áo, đi đến phòng ngủ chính.
Đẩy cửa phòng tắm ra, đứng dưới vòi sen, chuẩn bị tắm nước nóng đi ngủ, kết quả càng buồn bực, càng mất tập trung, cuối cùng hắn còn chưa tắm xong đột nhiên tắt nước, lấy khăn tắm lau người lung tung vài cái, tóc cũng không lau, liền mặc một bộ đồ vào, cầm chìa khóa xe, rời khỏi nhà.
-
Tần Chỉ Ái gả cho Cố Dư Sinh xong cũng không quay lại nhà lúc trước cô đã thuê ở với Hứa Ôn Noãn.
Hứa Ôn Noãn dọn đến nhà Lục Bán Thành ở xong cũng không nghĩ đến chuyện quay lại thuê để tiết kiệm tiền.
Bây giờ đêm hôm khuya khoắt, cô say khướt về nhà, chỉ làm cho cha mẹ thêm lo lắng.
Hứa Ôn Noãn từ thang máy đi ra, đứng ven đường một chút, liền chặn một chiếc taxi, đến công ty.
Lúc này đã là 12 giờ khuya, trong công ty ngoại trừ chú bảo vệ gác cổng ở phía trước cũng chẳng có một bóng người.
Hứa Ôn Noãn ngồi trước bàn làm việc, đối mặt với sự yên tĩnh đáng sợ xung quanh, cũng không biết phải làm sao, trong mắt lại bỗng nhiên có chút đau mỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro