Để lại đồng hồ đeo tay (4)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 10:11:04
Tốc độ của chiếc xe đó cực kỳ nhanh, như sợ Lục Bán Thành đuổi kịp mà tiếp tục tăng tốc.
Buổi tối đường sá khá thông thoáng, có điều chỉ trong vòng 20 phút Lục Bán Thành liền thấy chiếc xe kia ra khỏi thành phố, đi về phía nam.
Càng ra khỏi vùng ngoại ô, xung quanh càng ít đèn đóm, tốc độ xe cũng ngày một nhanh.
Ngoài cửa xe đóng chặt có tiếng gió thét gào, không ngừng lùa vào tai.
Hai chiếc xe một trước một sau vẫn duy trì khoảng cách, đi chừng nửa tiếng đồng hồ, chiếc xe trắng đó lại dừng ven đường.
Lục Bán Thành sợ bứt dây động rừng, cách xe còn một khoảng khá xa liền dừng xe lại.
Dựa vào ánh đèn mờ nhạt trên đường, Lục Bán Thành nhìn thấy có ba người đàn ông nhảy xuống xe, cuối cùng là cong người vác người phụ nữ kia trên vai, sau đó liền đi vào một con đường quanh co một cách nhẹ nhàng.
Lục Bán Thành thấy tất cả bọn họ đều đi bộ, cũng bỏ lại xe đi theo vào con đường nhỏ kia.
Lục Bán Thành theo đuôi ba người đàn ông kia chừng mười mấy phút, nhìn thấy họ quẹo vào một cái xưởng bỏ hoang bên cạnh một dòng sông.
Đợi đến khi họ vào khoảng một phút, Lục Bán Thành mới rón rén tới gần, vùng ngoại ô ban đêm cực kỳ yên tĩnh, hắn vừa mới đứng trước cửa nhà xưởng liền nghe thấy trong phòng có tiếng mở đèn, nghe thấy mấy người đàn ông đó nói chuyện với nhau.
Cách một khoảng nên Lục Bán Thành nghe cũng không rõ lắm, chỉ nghe được vài chữ: “Chụp vài tấm hình, gửi đi…”
Trong nhà xưởng có rất nhiều sắt thép bỏ hoang và một số linh kiện, Lục Bán Thành sợ mình không cẩn thận đạp phải lại gây ra tiếng động rất lớn cho nên mỗi bước đi đều rất cẩn thận, mãi đến khi đi đến khu vực sáng đèn, hắn nhìn vào cửa sổ, lại thấy một người phụ nữ bị vứt bỏ trên mặt đất
Trong phòng rất sáng, so với bên ngoài này sáng hơn rất nhiều, chỉ cần nhìn một mắt Lục Bán Thành cũng có thể dễ dàng nhận ra người phụ nữ kia không chỉ mặc quần áo giống Hứa Ôn Noãn mà đó đúng là Hứa Ôn Noãn.
Sau đó Lục Bán Thành liền nhìn mặt Hứa Ôn Noãn, cô đang nhắm nghiền mắt lại, còn những người đàn ông xung quanh thì đang chụp hình cô, Hứa Ôn Noãn không có chút phản ứng nào, bộ dạng kia chắc chắn là đã bị người khác chụp thuốc mê rồi!
Bọn họ….. bọn họ lại dám xuống tay với cô.
“Chụp xong rồi phải không?” bên trong lại có người hỏi.
Lục Bán Thành nén giận, vểnh tai nghe bọn họ nói chuyện.
“Được rồi.”
“Gửi ảnh đi, nói cho hắn biết trong vòng một tiếng đồng hồ phải chạy đến, nếu không đừng trách chúng ta không hạ thủ lưu tình.”
Nói cho hắn biết. . . . . hắn là ai?
Trong lúc Lục Bán Thành đang không hiểu gì thì trong phòng lại có tiếng dô đô,có người bắt máy, điện thoại được để ở chế độ rảnh tay, trong điện thoại có tiếng buồn ngủ của Ngô Hạo, Lục Bán Thành có thể nghe thấy rất rõ ràng: “Alo?”
Vì vậy, hắn ở đây chính là Ngô Hạo sao?
Như vậy đúng như Lục Bán Thành suy đoán, một người trong số ba người đàn ông kia lại nói chuyện điện thoại với Ngô Hạo: “Ngô tổng, tôi gửi hình đến cho ngài, ngài xem rồi chứ?”
Buổi tối đường sá khá thông thoáng, có điều chỉ trong vòng 20 phút Lục Bán Thành liền thấy chiếc xe kia ra khỏi thành phố, đi về phía nam.
Càng ra khỏi vùng ngoại ô, xung quanh càng ít đèn đóm, tốc độ xe cũng ngày một nhanh.
Ngoài cửa xe đóng chặt có tiếng gió thét gào, không ngừng lùa vào tai.
Hai chiếc xe một trước một sau vẫn duy trì khoảng cách, đi chừng nửa tiếng đồng hồ, chiếc xe trắng đó lại dừng ven đường.
Lục Bán Thành sợ bứt dây động rừng, cách xe còn một khoảng khá xa liền dừng xe lại.
Dựa vào ánh đèn mờ nhạt trên đường, Lục Bán Thành nhìn thấy có ba người đàn ông nhảy xuống xe, cuối cùng là cong người vác người phụ nữ kia trên vai, sau đó liền đi vào một con đường quanh co một cách nhẹ nhàng.
Lục Bán Thành thấy tất cả bọn họ đều đi bộ, cũng bỏ lại xe đi theo vào con đường nhỏ kia.
Lục Bán Thành theo đuôi ba người đàn ông kia chừng mười mấy phút, nhìn thấy họ quẹo vào một cái xưởng bỏ hoang bên cạnh một dòng sông.
Đợi đến khi họ vào khoảng một phút, Lục Bán Thành mới rón rén tới gần, vùng ngoại ô ban đêm cực kỳ yên tĩnh, hắn vừa mới đứng trước cửa nhà xưởng liền nghe thấy trong phòng có tiếng mở đèn, nghe thấy mấy người đàn ông đó nói chuyện với nhau.
Cách một khoảng nên Lục Bán Thành nghe cũng không rõ lắm, chỉ nghe được vài chữ: “Chụp vài tấm hình, gửi đi…”
Trong nhà xưởng có rất nhiều sắt thép bỏ hoang và một số linh kiện, Lục Bán Thành sợ mình không cẩn thận đạp phải lại gây ra tiếng động rất lớn cho nên mỗi bước đi đều rất cẩn thận, mãi đến khi đi đến khu vực sáng đèn, hắn nhìn vào cửa sổ, lại thấy một người phụ nữ bị vứt bỏ trên mặt đất
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong phòng rất sáng, so với bên ngoài này sáng hơn rất nhiều, chỉ cần nhìn một mắt Lục Bán Thành cũng có thể dễ dàng nhận ra người phụ nữ kia không chỉ mặc quần áo giống Hứa Ôn Noãn mà đó đúng là Hứa Ôn Noãn.
Sau đó Lục Bán Thành liền nhìn mặt Hứa Ôn Noãn, cô đang nhắm nghiền mắt lại, còn những người đàn ông xung quanh thì đang chụp hình cô, Hứa Ôn Noãn không có chút phản ứng nào, bộ dạng kia chắc chắn là đã bị người khác chụp thuốc mê rồi!
Bọn họ….. bọn họ lại dám xuống tay với cô.
“Chụp xong rồi phải không?” bên trong lại có người hỏi.
Lục Bán Thành nén giận, vểnh tai nghe bọn họ nói chuyện.
“Được rồi.”
“Gửi ảnh đi, nói cho hắn biết trong vòng một tiếng đồng hồ phải chạy đến, nếu không đừng trách chúng ta không hạ thủ lưu tình.”
Nói cho hắn biết. . . . . hắn là ai?
Trong lúc Lục Bán Thành đang không hiểu gì thì trong phòng lại có tiếng dô đô,có người bắt máy, điện thoại được để ở chế độ rảnh tay, trong điện thoại có tiếng buồn ngủ của Ngô Hạo, Lục Bán Thành có thể nghe thấy rất rõ ràng: “Alo?”
Vì vậy, hắn ở đây chính là Ngô Hạo sao?
Như vậy đúng như Lục Bán Thành suy đoán, một người trong số ba người đàn ông kia lại nói chuyện điện thoại với Ngô Hạo: “Ngô tổng, tôi gửi hình đến cho ngài, ngài xem rồi chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro