Điều tra cô ấy (9)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 10:11:04
Hút nửa điếu thuốc, Cố Dư Sinh đột nhiên cảm thấy mùi vị lại có chút hỗn độn, hắn dập thuốc, hai tay để lên đầu, nghiêm túc nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu lại nghĩ tới cô.
Lúc yêu Tiểu Phiền Toái, hắn không hiểu tình cảm.
Lúc rời xa Tiểu Phiền Toái, hắn mới ghi lòng tạc dạ thế nào là tình yêu khắc cốt ghi tâm.
Biết rõ cô không thể nghe hắn nói nhưng mỗi đêm hắn đều nói với cô mấy câu.
“Tiểu Phiền Toái, em ở đâu? Em có khỏe không?”
“Tiểu Phiền Toái, hôm nay anh gặp phải một cô bé rất giống em, ánh mắt giống hệt em.”
“Tiểu Phiền Toái, anh thu mua công ty game này không phải vì muốn làm game, mà là vì cô bé kia muốn vào công ty này làm việc.
“Tiểu Phiền Toái, Bán Thành nói đúng, đây không phải là thời điểm thích hợp để thu mua công ty game này, nhưng anh đã chờ quá lâu rồi, anh không muốn chờ thêm nữa, anh muốn tìm em, muốn em về bên anh.”
“Tiểu Phiền Toái, anh không thể bỏ qua bất cứ hy vọng nào, vì vậy anh quyết định trở về Bắc Kinh, có điều em yên tâm, mặc kệ ông gây áp lực như thế nào, anh cũng sẽ không cưới Lương Đậu Khấu đâu.”
“Tiểu Phiền Toái, anh rất nhớ em.”
Nói mấy chữ nhỏ chỉ mình hắn có thể nghe thấy, trên khuôn mặt của hắn lại có mấy vệt thương cảm, trước mắt hắn như nhìn thấy đôi mắt mê hoặc lòng người lúc ẩn lúc hiện của Tần Chỉ Ái trên kính cửa sổ.
Nhìn nhìn, không biết xảy ra chuyện gì, không chỉ thấy đôi mắt mà lại mở rộng hình ảnh đến trán, mũi, bờ môi, đường viền cả khuôn mặt.
Mãi cho đến khi tất cả các hình ảnh đều hiện lên rõ ràng hắn lại nhìn chằm chằm một lúc lâu, mới ý thức được khuôn mặt này chính là khuôn mặt của cô bé nữ sinh hắn gặp lúc chiều.
Thật kỳ lạ… từ nhỏ đến lớn, hình như rất ít người con gái nào có thể làm hắn nhớ rõ cả khuôn mặt.
Ngay cả Tiểu Phiền Toái hắn cũng không nhớ rõ mặt, sao cô lại làm như vậy được?
Cô là người đầu tiên, cũng là người duy nhất.
Cố Dư Sinh tinh tưởng cảm giác được lồng ngực của mình trở nên ấm áp lạ thường, tim hắn đột nhiên tăng nhịp.
Cô bé kia rất dịu dàng, khí chất xinh đẹp giống Tiểu Phiền Toái, dù trừ đôi mắt ra đều không giống, nhưng hắn lại có thể nhớ rõ khuôn mặt của cô ấy.
Môi Cố Dư Sinh mím chặt trong lòng hắn lại hỏi từng chữ: “Tiểu Phiền Toái, đây có phải là khuôn mặt thật của em không? Đây thật sự là em sao?”
. . . . . .
Sáng sớm thứ hai, Tiểu Vương liền chạy đến phòng chờ của khách sạn Bốn mùa, chờ Cố Dư Sinh.
10 giờ bay, tám giờ Cố Dư Sinh đi xuống lầu.
Hoàn tất việc trả phòng, Tiểu Vương lái xe đưa Cố Dư Sinh đến sân bay.
Lúc đi được nửa đường, Cố Dư Sinh nói: “Tôi một mình về Thượng Hải.”
“A?” Tiểu Vương ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn hình ảnh phản chiếu của Cố Dư Sinh qua gương chiếu hậu, không hiểu nhìn hắn.
Cố Dư Sinh không lên tiếng mà đưa một văn bản để ở ghế phụ lái cho Tiểu Vương: “Đây là tài liệu tôi đã chuẩn bị tối qua, các người đọc kỹ một chút, sau đó liên hệ với công ty game này, mặc kệ phải dùng bao nhiêu tiền cũng phải mua lại công ty này cho tôi.”
“A?” Lần này âm điệu của Tiểu Vương lại chuyển thành kinh sợ.
Chuyện lớn như vậy, trước đây hắn lại chưa từng nói với Tiểu Vương, một mình Cố tổng quyết định trong một buổi tối, có phải là năng suất làm việc đã quá cao rồi không?
Ở Thượng Hải, Tiểu Vương cũng đã tiếp xúc với Cố Dư Sinh nhiều rồi nên càng lớn gan hơn, lại dám chọc Cố Dư Sinh: “Cố tổng, hôm nay không phải là ngày Cá tháng tư đâu.”
“Cậu đang khoe đôi mắt đuôi của cậu không biết nhìn lịch đó hả?” Cố Dư Sinh nhìn liếc qua Tiểu Vương nhàn nhạt trả lời.
Lúc yêu Tiểu Phiền Toái, hắn không hiểu tình cảm.
Lúc rời xa Tiểu Phiền Toái, hắn mới ghi lòng tạc dạ thế nào là tình yêu khắc cốt ghi tâm.
Biết rõ cô không thể nghe hắn nói nhưng mỗi đêm hắn đều nói với cô mấy câu.
“Tiểu Phiền Toái, em ở đâu? Em có khỏe không?”
“Tiểu Phiền Toái, hôm nay anh gặp phải một cô bé rất giống em, ánh mắt giống hệt em.”
“Tiểu Phiền Toái, anh thu mua công ty game này không phải vì muốn làm game, mà là vì cô bé kia muốn vào công ty này làm việc.
“Tiểu Phiền Toái, Bán Thành nói đúng, đây không phải là thời điểm thích hợp để thu mua công ty game này, nhưng anh đã chờ quá lâu rồi, anh không muốn chờ thêm nữa, anh muốn tìm em, muốn em về bên anh.”
“Tiểu Phiền Toái, anh không thể bỏ qua bất cứ hy vọng nào, vì vậy anh quyết định trở về Bắc Kinh, có điều em yên tâm, mặc kệ ông gây áp lực như thế nào, anh cũng sẽ không cưới Lương Đậu Khấu đâu.”
“Tiểu Phiền Toái, anh rất nhớ em.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói mấy chữ nhỏ chỉ mình hắn có thể nghe thấy, trên khuôn mặt của hắn lại có mấy vệt thương cảm, trước mắt hắn như nhìn thấy đôi mắt mê hoặc lòng người lúc ẩn lúc hiện của Tần Chỉ Ái trên kính cửa sổ.
Nhìn nhìn, không biết xảy ra chuyện gì, không chỉ thấy đôi mắt mà lại mở rộng hình ảnh đến trán, mũi, bờ môi, đường viền cả khuôn mặt.
Mãi cho đến khi tất cả các hình ảnh đều hiện lên rõ ràng hắn lại nhìn chằm chằm một lúc lâu, mới ý thức được khuôn mặt này chính là khuôn mặt của cô bé nữ sinh hắn gặp lúc chiều.
Thật kỳ lạ… từ nhỏ đến lớn, hình như rất ít người con gái nào có thể làm hắn nhớ rõ cả khuôn mặt.
Ngay cả Tiểu Phiền Toái hắn cũng không nhớ rõ mặt, sao cô lại làm như vậy được?
Cô là người đầu tiên, cũng là người duy nhất.
Cố Dư Sinh tinh tưởng cảm giác được lồng ngực của mình trở nên ấm áp lạ thường, tim hắn đột nhiên tăng nhịp.
Cô bé kia rất dịu dàng, khí chất xinh đẹp giống Tiểu Phiền Toái, dù trừ đôi mắt ra đều không giống, nhưng hắn lại có thể nhớ rõ khuôn mặt của cô ấy.
Môi Cố Dư Sinh mím chặt trong lòng hắn lại hỏi từng chữ: “Tiểu Phiền Toái, đây có phải là khuôn mặt thật của em không? Đây thật sự là em sao?”
. . . . . .
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sáng sớm thứ hai, Tiểu Vương liền chạy đến phòng chờ của khách sạn Bốn mùa, chờ Cố Dư Sinh.
10 giờ bay, tám giờ Cố Dư Sinh đi xuống lầu.
Hoàn tất việc trả phòng, Tiểu Vương lái xe đưa Cố Dư Sinh đến sân bay.
Lúc đi được nửa đường, Cố Dư Sinh nói: “Tôi một mình về Thượng Hải.”
“A?” Tiểu Vương ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn hình ảnh phản chiếu của Cố Dư Sinh qua gương chiếu hậu, không hiểu nhìn hắn.
Cố Dư Sinh không lên tiếng mà đưa một văn bản để ở ghế phụ lái cho Tiểu Vương: “Đây là tài liệu tôi đã chuẩn bị tối qua, các người đọc kỹ một chút, sau đó liên hệ với công ty game này, mặc kệ phải dùng bao nhiêu tiền cũng phải mua lại công ty này cho tôi.”
“A?” Lần này âm điệu của Tiểu Vương lại chuyển thành kinh sợ.
Chuyện lớn như vậy, trước đây hắn lại chưa từng nói với Tiểu Vương, một mình Cố tổng quyết định trong một buổi tối, có phải là năng suất làm việc đã quá cao rồi không?
Ở Thượng Hải, Tiểu Vương cũng đã tiếp xúc với Cố Dư Sinh nhiều rồi nên càng lớn gan hơn, lại dám chọc Cố Dư Sinh: “Cố tổng, hôm nay không phải là ngày Cá tháng tư đâu.”
“Cậu đang khoe đôi mắt đuôi của cậu không biết nhìn lịch đó hả?” Cố Dư Sinh nhìn liếc qua Tiểu Vương nhàn nhạt trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro