Em còn yêu anh thật sao? (11)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 10:11:04
Rõ ràng người ôm bao lớn bao hỏ từ ngoài đường vào đến đây là mình,
rõ ràng người đầy mồ hôi cũng là mình, nhưng người cuối cùng được tán
dương tại sao lại là BIG BOSS chứ?
Thật sự quá buồn… Tiểu Vương cảm thấy công việc này cậu thật sự không thể làm nổi nữa rồi!
. . . . . .
Lúc mẹ Tần đi nấu cơm, Tần Chỉ Ái cũng ra giúp bà một tay.
Cố Dư Sinh, Tiểu Vương và Tiểu Vương cùng ngồi ngoài phòng khách.
Tv mở, đang chiếu một bộ phim cổ trang nóng nhất hiện nay, nhưng ba người lại hoàn toàn không tập trung vào bộ phim chút nào.
Lúc Cố Dư Sinh lần đầu tiên gặp Tần Gia Ngôn trong phòng giáo vụ đã cảm thấy hắn nhìn rất quen, nhưng mà nhìn một lúc lâu lại không nhớ đã gặp ở đâu.
Lúc ngồi chung một chỗ, Cố Dư Sinh thỉnh thoảng nhìn Tần Gia Ngôn vài lần, càng nhìn càng có càm giác hình như hắn đã gặp Tần Gia Ngôn ở đâu.
Cố Dư Sinh nhìn Tần Chỉ Ái nhiều đến nỗi Tần Gia Ngôn có thể cảm nhận được tầm mắt của Cố Dư Sinh, nhíu nhíu mày, khó chịu.
Người này sao cứ nhìn cậu hoài, lại còn dùng ánh mắt quỷ dị để nhìn nữa chứ…
Tần Gia Ngôn dần dần có chút đứng ngồi không yên, tìm một cái cớ đi ra ban công, giả vờ nhận điện thoại của bạn học gọi đến.
Trong phòng khách cũng có thể nhìn thấy người đứng ngoài ban công, Cố Dư Sinh đột nhiên nhớ tới khi hắn khôi phục lại trí nhớ, đi đến chỗ Tần Chỉ Ái ở, đã nhìn thấy bóng người đàn ông giống như vậy, là cậu ta sao?
Vì vậy, đêm đó người ngủ lại nhà Tần Chỉ Ái không phải là người yêu của cô… mà là em ruột của cô?
Nói cách khác, đôi vớ mà hắn nhìn thấy trên ghế sofa trong phòng ngủ của Tần Chỉ Ái cũng chính là của cậu ấy để quên?
Cố Dư Sinh vừa nghĩ tới, liền đứng lên, giả bộ đi vệ sinh, nhưng lại lén nhìn vào khe cửa phòng còn chưa đóng của Tần Gia Ngôn, liếc mắt nhìn, trên giường của thiếu niên kia cũng có một đôi vớ có kiểu dáng y như đôi ở nhà của Tần Chỉ Ái.
Quả nhiên, suy đoán của hắn không sai!
Trong nháy mắt, tâm tình của Cố Dư Sinh cực kỳ tốt, hai tay hắn đan sau đầu, quay lại sofa ngồi, không để ý đến ánh mắt như đang hỏi: “Sao tự nhiên vui quá vậy?” của Tiểu Vương, liền ngồi tao nhã trên ghế, lại nhìn về phía ban công, qua khoảng mấy giây, Cố Dư Sinh lại giơ ngón tay lên, đăm chiêu.
Không đúng, hẳn là còn gặp hắn một lần nào nữa… Gặp…
Cố Dư Sinh nhíu lên cả người trầm tĩnh khoảng chừng 10 phút, mới bừng tỉnh chợt nhớ lại lúc Tiểu Phiền Toái đóng vai Lương Đậu Khấu, có một cậu bé đưa dây chuyền cho cô, mà cậu bé kia… cũng chính là Tần Gia Ngôn!
Cuối cùng nghĩ lại tất cả mọi chuyện, khuôn mặt của Cố Dư Sinh bỗng nhiên trở nên vui vẻ như đang cười, thậm chí lúc hắn thấy Tần Gia Ngôn quay trở lại còn híp mắt cười với Tần Gia Ngôn hai cái. bạn nào muốn đọc trước chương liên hệ : [email protected]
Lần này không chỉ có ánh mắt quỷ dị mà nụ cười kia cũng có hàm ý sâu xa gì đó mà Tần Gia Ngôn nhìn thấy cũng phải giật mình, không nhịn được mà rùng mình một cái, chọn chỗ ngồi cách Cố Dư Sinh xa nhất, bởi vì trong quá trình chờ mẹ và chị nấu cơm rất tẻ nhạt nên Tần Gia Ngôn dứt khoác cầm điện thoại di động đánh quái.
Tiếng của điện thoại của Tần Gia Ngôn rất nhỏ, nhưng trong khi cậu chơi game, Cố Dư Sinh vẫn có thể nghe thấy rất rõ ràng.
Thật sự quá buồn… Tiểu Vương cảm thấy công việc này cậu thật sự không thể làm nổi nữa rồi!
. . . . . .
Lúc mẹ Tần đi nấu cơm, Tần Chỉ Ái cũng ra giúp bà một tay.
Cố Dư Sinh, Tiểu Vương và Tiểu Vương cùng ngồi ngoài phòng khách.
Tv mở, đang chiếu một bộ phim cổ trang nóng nhất hiện nay, nhưng ba người lại hoàn toàn không tập trung vào bộ phim chút nào.
Lúc Cố Dư Sinh lần đầu tiên gặp Tần Gia Ngôn trong phòng giáo vụ đã cảm thấy hắn nhìn rất quen, nhưng mà nhìn một lúc lâu lại không nhớ đã gặp ở đâu.
Lúc ngồi chung một chỗ, Cố Dư Sinh thỉnh thoảng nhìn Tần Gia Ngôn vài lần, càng nhìn càng có càm giác hình như hắn đã gặp Tần Gia Ngôn ở đâu.
Cố Dư Sinh nhìn Tần Chỉ Ái nhiều đến nỗi Tần Gia Ngôn có thể cảm nhận được tầm mắt của Cố Dư Sinh, nhíu nhíu mày, khó chịu.
Người này sao cứ nhìn cậu hoài, lại còn dùng ánh mắt quỷ dị để nhìn nữa chứ…
Tần Gia Ngôn dần dần có chút đứng ngồi không yên, tìm một cái cớ đi ra ban công, giả vờ nhận điện thoại của bạn học gọi đến.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong phòng khách cũng có thể nhìn thấy người đứng ngoài ban công, Cố Dư Sinh đột nhiên nhớ tới khi hắn khôi phục lại trí nhớ, đi đến chỗ Tần Chỉ Ái ở, đã nhìn thấy bóng người đàn ông giống như vậy, là cậu ta sao?
Vì vậy, đêm đó người ngủ lại nhà Tần Chỉ Ái không phải là người yêu của cô… mà là em ruột của cô?
Nói cách khác, đôi vớ mà hắn nhìn thấy trên ghế sofa trong phòng ngủ của Tần Chỉ Ái cũng chính là của cậu ấy để quên?
Cố Dư Sinh vừa nghĩ tới, liền đứng lên, giả bộ đi vệ sinh, nhưng lại lén nhìn vào khe cửa phòng còn chưa đóng của Tần Gia Ngôn, liếc mắt nhìn, trên giường của thiếu niên kia cũng có một đôi vớ có kiểu dáng y như đôi ở nhà của Tần Chỉ Ái.
Quả nhiên, suy đoán của hắn không sai!
Trong nháy mắt, tâm tình của Cố Dư Sinh cực kỳ tốt, hai tay hắn đan sau đầu, quay lại sofa ngồi, không để ý đến ánh mắt như đang hỏi: “Sao tự nhiên vui quá vậy?” của Tiểu Vương, liền ngồi tao nhã trên ghế, lại nhìn về phía ban công, qua khoảng mấy giây, Cố Dư Sinh lại giơ ngón tay lên, đăm chiêu.
Không đúng, hẳn là còn gặp hắn một lần nào nữa… Gặp…
Cố Dư Sinh nhíu lên cả người trầm tĩnh khoảng chừng 10 phút, mới bừng tỉnh chợt nhớ lại lúc Tiểu Phiền Toái đóng vai Lương Đậu Khấu, có một cậu bé đưa dây chuyền cho cô, mà cậu bé kia… cũng chính là Tần Gia Ngôn!
Cuối cùng nghĩ lại tất cả mọi chuyện, khuôn mặt của Cố Dư Sinh bỗng nhiên trở nên vui vẻ như đang cười, thậm chí lúc hắn thấy Tần Gia Ngôn quay trở lại còn híp mắt cười với Tần Gia Ngôn hai cái. bạn nào muốn đọc trước chương liên hệ : [email protected]
Lần này không chỉ có ánh mắt quỷ dị mà nụ cười kia cũng có hàm ý sâu xa gì đó mà Tần Gia Ngôn nhìn thấy cũng phải giật mình, không nhịn được mà rùng mình một cái, chọn chỗ ngồi cách Cố Dư Sinh xa nhất, bởi vì trong quá trình chờ mẹ và chị nấu cơm rất tẻ nhạt nên Tần Gia Ngôn dứt khoác cầm điện thoại di động đánh quái.
Tiếng của điện thoại của Tần Gia Ngôn rất nhỏ, nhưng trong khi cậu chơi game, Cố Dư Sinh vẫn có thể nghe thấy rất rõ ràng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro