Hắn vì uống nhầm một ánh mắt, yêu cô suốt cuộc đời (8)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 10:11:04
Cô dừng hẳn xe, ngồi trong xe một lát rồi mới cầm chìa khóa xuống xe, lấy hành lý từ cốp sau đi vào thang máy, đi đến phòng Chu Tịnh nói.
Phòng 201 ở lầu hai, phòng cuối cùng.
Trong hành lang rất yên tĩnh, nhân viên phục vụ cũng không có, chỉ có cô và hành lý trong tay, bánh xe ma sát với nền gạch tạo nên tiếng vang.
Còn chưa đi tới cửa, Tần Chỉ Ái đã nghe thấy tiếng Chu Tịnh cười.
Cô không có ý định quan tâm xem bọn họ đang cười cái gì, rũ mi mắt sưng đỏ, đi tới cửa, giơ tay lên, vừa mới chuẩn bị đẩy cửa đã nghe thấy giọng nói của Chu Tịnh: “Tiểu Khấu, cậu cũng đừng để ý nhiều, con bé nghèo này không uy hiếp được cậu đâu, Cố Dư Sinh chỉ là vui đùa một chút mà thôi…”
Động tác đẩy cửa của Tần Chỉ Ái còn chưa xong, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng của Lương Đậu Khấu: “Làm sao cậu biết được Dư Sinh chỉ chơi đùa một chút? Có khi anh ấy yêu con bé ấy thật rồi đó.”
“Không đâu, lúc trước tớ đến khách sạn Bốn mùa, lúc gặp được Cố Dư Sinh và Lục Bán Thành đang tán gẫu, tớ đã vô tình nghe thấy họ nói gì rồi…” Chu Tịnh vừa nói vừa làm như đang nhớ lại nội dung, kể: “... À, mình có ghi âm, mình mở cho cậu nghe…”
Tiếng nói của Chu Tịnh kết thúc, Tần Chỉ Ái nghe thấy có tiếng sha sha sha sau đó là tiếng của Lục Bán Thành: “Anh Sinh, anh thích chị dâu rồi sao?”
ChuTịnh sợ Lương Đậu Khấu không hiểu, dừng lại giải thích với Lương Đậu Khấu: “Chị dâu là nói cậu đó.”
ChuTịnh vừa nói xong, trong điện thoại của cô lại có tiếng “xì xì” của Cố Dư Sinh cười khẽ một tiếng: “Lục Bán Thành, cậu đùa gì vậy chứ, sao tôi có thể thích cô ấy?”
“Anh chạm qua chị ấy rồi chứ? Hay nói đúng hơn là từ trước đây rất lâu anh đã chạm tới rồi? Tối thiểu là ngày anh đi đón cô ấy về khách sạn Bốn mùa phải không? Anh không thích chị ấy sao lại chạm vào chị ấy?”
Trong đoạn ghi âm lại dừng mấy giây, mới truyền đến âm thanh nhàn nhạt của Cố Dư Sinh: “Cậu đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ có cảm giác hứng thú với cơ thể của cô ấy mà thôi, cảm giác cũng không tệ lắm, ngoài ra cũng không có bất kỳ ý nghĩ nào khác.”
Hình như đoạn ghi âm đã hết, Chu Tịnh lại mở miệng: “Vì vậy, cậu không cần coi chuyện của con bé kia là chuyện đáng lo, Cố Dư Sinh chỉ có hứng thú với cơ thể của cô ấy mà thôi, lại nói, đàn ông trêu hoa ghẹo nguyệt là chuyện rất bình thường, huống chi Cố Dư Sinh lại là đàn ông của đàn ông, chẳng lẽ cậu còn trông cậy hắn một đời một kiếp yêu một người phụ nữ?”
“Vậy cũng tốt, Dư Sinh ở bên ngoài thế nào tớ cũng không dám quản.
Lương Đậu Khấu nghe xong đoạn băng ghi âm, giọng nói từ lo lắng giờ đã chuyển sang thư thả hơn rất nhiều.
“Không phải Cố Dư Sinh ngủ với cô ấy rồi sao, dù sao trong lúc cậu đi hắn cũng không ra ngoài tìm người phụ nữ khác, vậy cũng đủ sạch sẽ rồi! Có điều con bé nghèo khổ kia chắc cũng không biết bản thân chỉ là công cụ để Cố Dư Sinh chơi, nói không chừng hắn đối xử dịu dàng với cô ấy một chút, che chở cho cô ta, nói vài câu êm tai, cô còn đần độn đến nỗi tin Cố Dư Sinh yêu mình đó chứ…” Chu Tịnh nói tới đây lại cười khinh bỉ.
Lương Đậu Khấu nghe thấy Chu Tịnh cười cũng cười theo hai tiếng, xoay chuyển câu chuyện: “Được rồi, đừng nói những chuyện này nữa, đã 4h30 rồi, cô ấy cũng sắp đến đó, lát nữa cô ấy nghe được thì không tốt.”
Phòng 201 ở lầu hai, phòng cuối cùng.
Trong hành lang rất yên tĩnh, nhân viên phục vụ cũng không có, chỉ có cô và hành lý trong tay, bánh xe ma sát với nền gạch tạo nên tiếng vang.
Còn chưa đi tới cửa, Tần Chỉ Ái đã nghe thấy tiếng Chu Tịnh cười.
Cô không có ý định quan tâm xem bọn họ đang cười cái gì, rũ mi mắt sưng đỏ, đi tới cửa, giơ tay lên, vừa mới chuẩn bị đẩy cửa đã nghe thấy giọng nói của Chu Tịnh: “Tiểu Khấu, cậu cũng đừng để ý nhiều, con bé nghèo này không uy hiếp được cậu đâu, Cố Dư Sinh chỉ là vui đùa một chút mà thôi…”
Động tác đẩy cửa của Tần Chỉ Ái còn chưa xong, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng của Lương Đậu Khấu: “Làm sao cậu biết được Dư Sinh chỉ chơi đùa một chút? Có khi anh ấy yêu con bé ấy thật rồi đó.”
“Không đâu, lúc trước tớ đến khách sạn Bốn mùa, lúc gặp được Cố Dư Sinh và Lục Bán Thành đang tán gẫu, tớ đã vô tình nghe thấy họ nói gì rồi…” Chu Tịnh vừa nói vừa làm như đang nhớ lại nội dung, kể: “... À, mình có ghi âm, mình mở cho cậu nghe…”
Tiếng nói của Chu Tịnh kết thúc, Tần Chỉ Ái nghe thấy có tiếng sha sha sha sau đó là tiếng của Lục Bán Thành: “Anh Sinh, anh thích chị dâu rồi sao?”
ChuTịnh sợ Lương Đậu Khấu không hiểu, dừng lại giải thích với Lương Đậu Khấu: “Chị dâu là nói cậu đó.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
ChuTịnh vừa nói xong, trong điện thoại của cô lại có tiếng “xì xì” của Cố Dư Sinh cười khẽ một tiếng: “Lục Bán Thành, cậu đùa gì vậy chứ, sao tôi có thể thích cô ấy?”
“Anh chạm qua chị ấy rồi chứ? Hay nói đúng hơn là từ trước đây rất lâu anh đã chạm tới rồi? Tối thiểu là ngày anh đi đón cô ấy về khách sạn Bốn mùa phải không? Anh không thích chị ấy sao lại chạm vào chị ấy?”
Trong đoạn ghi âm lại dừng mấy giây, mới truyền đến âm thanh nhàn nhạt của Cố Dư Sinh: “Cậu đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ có cảm giác hứng thú với cơ thể của cô ấy mà thôi, cảm giác cũng không tệ lắm, ngoài ra cũng không có bất kỳ ý nghĩ nào khác.”
Hình như đoạn ghi âm đã hết, Chu Tịnh lại mở miệng: “Vì vậy, cậu không cần coi chuyện của con bé kia là chuyện đáng lo, Cố Dư Sinh chỉ có hứng thú với cơ thể của cô ấy mà thôi, lại nói, đàn ông trêu hoa ghẹo nguyệt là chuyện rất bình thường, huống chi Cố Dư Sinh lại là đàn ông của đàn ông, chẳng lẽ cậu còn trông cậy hắn một đời một kiếp yêu một người phụ nữ?”
“Vậy cũng tốt, Dư Sinh ở bên ngoài thế nào tớ cũng không dám quản.
Lương Đậu Khấu nghe xong đoạn băng ghi âm, giọng nói từ lo lắng giờ đã chuyển sang thư thả hơn rất nhiều.
“Không phải Cố Dư Sinh ngủ với cô ấy rồi sao, dù sao trong lúc cậu đi hắn cũng không ra ngoài tìm người phụ nữ khác, vậy cũng đủ sạch sẽ rồi! Có điều con bé nghèo khổ kia chắc cũng không biết bản thân chỉ là công cụ để Cố Dư Sinh chơi, nói không chừng hắn đối xử dịu dàng với cô ấy một chút, che chở cho cô ta, nói vài câu êm tai, cô còn đần độn đến nỗi tin Cố Dư Sinh yêu mình đó chứ…” Chu Tịnh nói tới đây lại cười khinh bỉ.
Lương Đậu Khấu nghe thấy Chu Tịnh cười cũng cười theo hai tiếng, xoay chuyển câu chuyện: “Được rồi, đừng nói những chuyện này nữa, đã 4h30 rồi, cô ấy cũng sắp đến đó, lát nữa cô ấy nghe được thì không tốt.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro