Không phải là thích, mà là yêu sâu đậm (3)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 10:11:04
Lúc đi dọc đường Tần Chỉ Ái đụng phải vài người nhưng cô cũng không có thời gian dừng lại, vừa chen qua họ vừa nói: “Xin lỗi”, hoặc là “Thật ngại quá”, lại xông lên phía trước.
Đến khu chờ taxi, chỉ có rải rác vài người xếp hàng, Tần Chỉ Ái chỉ mới hai ba phút, đầu cô đã đầy mồ hôi.
Đợi được đến khi cô lên xe, cả người cô chưa kịp vào trong xe liền nói cho bác tài biết địa điểm, không chần chừ thúc giục bác tài.
. . . . . . .
Nhiều năm sau, khi Cố Dư Sinh đang tham gia một buổi phỏng vấn, có một phóng viên hỏi hắn một câu: “Cố tiên sinh, xin hỏi anh có bao giờ cảm thấy hối hận chuyện gì không?”
Lúc đó hắn quần áo chỉnh tề hăng hái nghe kỹ câu hỏi xong, đối mặt với vô sô những ánh đènflash đang liên tục chớp trước mắt, hắn lại bỗng nhiên thất thần.
Hắn từng có chuyện gì khiến mình phải hối hận sao?
Thẳng thắn mà nói, cả đời này của hắn chưa từng hối hận nhưng lúc hắn nghe câu hỏi này, tinh thần hắn lại bừng tỉnh, là vì hắn nhớ tới một chuyện khiến bản thân mình tiếc nuối.
Hắn không biết mình như vậy có tính là hối hận hay không, nhưng hắn biết, nếu thời gian thật sự quay lại, có thể làm lại một lần, hắn vẫn sẽ chọn lựa cách giải quyết như vậy.
Bởi vì hắn không phải là một Cố Dư Sinh đơn thuần, hắn không chỉ đơn thuần yêu Tiểu Phiền Toái, nhưng hắn vẫn là một người lính, cho dù hắn đã xuất ngũ, hắn vẫn yêu quý mảnh đất này, thậm chí là mỗi con người sinh sống trên mảnh đất này.
Chuyện cũ khiến hắn tiếc nuối nhất xảy ra vào ngày Tần Chỉ Ái đến Thượng Hải tìm hắn.
Sau khi hắn cúp máy của cô, không nhanh chóng lái xe đến sân bay Phổ Đông mà lại ngồi trong xe, cầm tay lái, nhìn ánh mặt trời long lanh tốt đẹp ngoài cửa sổ, còn mỉm cười.
Thẳng thắn mà nói, hắn thật sự không nghĩ cô sẽ gọi điện thoại tới, còn nói muốn đến Thượng Hải tìm hắn.
Trong lúc hắn nhận điện thoại của cô, tim hắn cứ dập dờn bồng bềnh, chập chùng, khiến hắn không thể chịu đựng nổi.
Trong điện thoại hắn rất muốn hỏi cuối cùng cô là ai? Tại sao lại phải đóng giả làm Lương Đậu Khấu? Sau khi tẩy trang xong, khuôn mặt sẽ như thế nào? Cô tên thật là gì? Nhà ở đâu?
Hắn có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng hắn lại sợ mọi chuyện không đơn giản như trong tưởng tượng của hắn.
Cô ở bên cạnh hắn một thời gian dài như vậy, vẫn luôn che dấu thân phận của mình tốt như thế, hầu như mỗi lần thấy cô, cô đều mặc những bộ quần áo gọn gàng đáng yêu, cho dù là buổi tối cũng luôn trang điểm hoàn mỹ.
Trước kia hắn không thích cô, cũng không để ý gì nhiều, sau khi thích cô, hắn mới hiếu kỳ, đương nhiên cũng hỏi cô, cô lại nói, cô muốn duy trì vẻ đẹp như vậy.
Lý do quá hiếm có, nhưng lúc đó nhìn thấy cô cười vô cùng xinh đẹp, tim của hắn cũng mềm nhũn, tin lời cô.
Đến lúc này hắn mới biết không phải suy nghĩ của cô quá hiếm có mà là do cô sợ hắn phát hiện cô không phải là Lương Đậu Khấu.
Cô đóng thế tốt như vậy, chắc là Lương Đậu Khấu sẽ phải trả một cái giá nào đó.
Hắn sợ khi hắn hỏi xong, cô biết hắn đã khám phá được bí mật mà cô cất giấu bấy lâu nay, sau đó vì bảo vệ những bí mật kia mà cô lại không dám tới Thượng Hải gặp hắn.
Vì vậy hắn nhịn xuống, không dám bứt dây động rừng.
Cố Dư Sinh cầm điện thoại di động, lúc đang chuẩn bị lên ga đi đến sân bay thì điện thoại lại reo một tiếng, là tin nhắn của Tiểu Phiền Toái: “Em lên máy bay rồi.”
Hắn nhìn chằm chằm tin nhắn chỉ có năm chữ đơn giản, tinh thần lại mềm mại mà trở nên tốt hơn một chút, mới trả lời cô: “Lát nữa gặp.”
Đến khu chờ taxi, chỉ có rải rác vài người xếp hàng, Tần Chỉ Ái chỉ mới hai ba phút, đầu cô đã đầy mồ hôi.
Đợi được đến khi cô lên xe, cả người cô chưa kịp vào trong xe liền nói cho bác tài biết địa điểm, không chần chừ thúc giục bác tài.
. . . . . . .
Nhiều năm sau, khi Cố Dư Sinh đang tham gia một buổi phỏng vấn, có một phóng viên hỏi hắn một câu: “Cố tiên sinh, xin hỏi anh có bao giờ cảm thấy hối hận chuyện gì không?”
Lúc đó hắn quần áo chỉnh tề hăng hái nghe kỹ câu hỏi xong, đối mặt với vô sô những ánh đènflash đang liên tục chớp trước mắt, hắn lại bỗng nhiên thất thần.
Hắn từng có chuyện gì khiến mình phải hối hận sao?
Thẳng thắn mà nói, cả đời này của hắn chưa từng hối hận nhưng lúc hắn nghe câu hỏi này, tinh thần hắn lại bừng tỉnh, là vì hắn nhớ tới một chuyện khiến bản thân mình tiếc nuối.
Hắn không biết mình như vậy có tính là hối hận hay không, nhưng hắn biết, nếu thời gian thật sự quay lại, có thể làm lại một lần, hắn vẫn sẽ chọn lựa cách giải quyết như vậy.
Bởi vì hắn không phải là một Cố Dư Sinh đơn thuần, hắn không chỉ đơn thuần yêu Tiểu Phiền Toái, nhưng hắn vẫn là một người lính, cho dù hắn đã xuất ngũ, hắn vẫn yêu quý mảnh đất này, thậm chí là mỗi con người sinh sống trên mảnh đất này.
Chuyện cũ khiến hắn tiếc nuối nhất xảy ra vào ngày Tần Chỉ Ái đến Thượng Hải tìm hắn.
Sau khi hắn cúp máy của cô, không nhanh chóng lái xe đến sân bay Phổ Đông mà lại ngồi trong xe, cầm tay lái, nhìn ánh mặt trời long lanh tốt đẹp ngoài cửa sổ, còn mỉm cười.
Thẳng thắn mà nói, hắn thật sự không nghĩ cô sẽ gọi điện thoại tới, còn nói muốn đến Thượng Hải tìm hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lúc hắn nhận điện thoại của cô, tim hắn cứ dập dờn bồng bềnh, chập chùng, khiến hắn không thể chịu đựng nổi.
Trong điện thoại hắn rất muốn hỏi cuối cùng cô là ai? Tại sao lại phải đóng giả làm Lương Đậu Khấu? Sau khi tẩy trang xong, khuôn mặt sẽ như thế nào? Cô tên thật là gì? Nhà ở đâu?
Hắn có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng hắn lại sợ mọi chuyện không đơn giản như trong tưởng tượng của hắn.
Cô ở bên cạnh hắn một thời gian dài như vậy, vẫn luôn che dấu thân phận của mình tốt như thế, hầu như mỗi lần thấy cô, cô đều mặc những bộ quần áo gọn gàng đáng yêu, cho dù là buổi tối cũng luôn trang điểm hoàn mỹ.
Trước kia hắn không thích cô, cũng không để ý gì nhiều, sau khi thích cô, hắn mới hiếu kỳ, đương nhiên cũng hỏi cô, cô lại nói, cô muốn duy trì vẻ đẹp như vậy.
Lý do quá hiếm có, nhưng lúc đó nhìn thấy cô cười vô cùng xinh đẹp, tim của hắn cũng mềm nhũn, tin lời cô.
Đến lúc này hắn mới biết không phải suy nghĩ của cô quá hiếm có mà là do cô sợ hắn phát hiện cô không phải là Lương Đậu Khấu.
Cô đóng thế tốt như vậy, chắc là Lương Đậu Khấu sẽ phải trả một cái giá nào đó.
Hắn sợ khi hắn hỏi xong, cô biết hắn đã khám phá được bí mật mà cô cất giấu bấy lâu nay, sau đó vì bảo vệ những bí mật kia mà cô lại không dám tới Thượng Hải gặp hắn.
Vì vậy hắn nhịn xuống, không dám bứt dây động rừng.
Cố Dư Sinh cầm điện thoại di động, lúc đang chuẩn bị lên ga đi đến sân bay thì điện thoại lại reo một tiếng, là tin nhắn của Tiểu Phiền Toái: “Em lên máy bay rồi.”
Hắn nhìn chằm chằm tin nhắn chỉ có năm chữ đơn giản, tinh thần lại mềm mại mà trở nên tốt hơn một chút, mới trả lời cô: “Lát nữa gặp.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro