Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày

Không phải là thích, mà là yêu sâu đậm (8)

Diệp Phi Dạ

2024-07-24 10:11:04

Một giờ lại hai giờ tìm kiếm.

Vẫn không có kết quả gì.

Tất cả mọi người đều thấy Cố Dư Sinh không còn hy vọng, nhưng Tần Chỉ Ái lại không muốn đối mặt với sự thật, cố chấp ở lại bờ sông, không chịu đi.

Cảnh sát thấy cô không đi, cũng không dám đi, chỉ có thể ngồi đó cùng cô.

Viên cảnh sát đi theo cô thấy chân cô đã ngang dọc những vết thương, bởi vì đêm khuya lạnh, môi cô đông tím lại, anh ta không đành lòng, liền dặn một cảnh sát thực tập đến siêu thị tiện lợi một chuyến.

Cảnh sát thực tập kia mua một đôi giày, một ổ bánh mì và nước.

Viên cảnh sát trung niên kia đưa giày và thức ăn cho Tần Chỉ Ái, cô đã mệt mỏi ngồi co quắp trên bờ sông, nhìn chằm chằm dòng nước kia, nhìn thấy giày, cô cũng chỉ nhẹ giọng nói “Cảm ơn” rồi mang vào, lại ngồi bất động.

Mọi người tăng ca lâu như vậy, đói muốn chết, mọi người đều ăn như hùm như cọp để lấp đầy bao tử trống rỗng.

Viên cảnh sát trung niên nhìn Tần Chỉ Ái từ đầu đến cuối vẫn không có phản ứng gì, cầm một chai nước và một ổ bánh mì đi về phía cô, sau khi ngồi xuống mới nói: “Ăn một chút đi.”

Tần Chỉ Ái lắc đầu, giống như câm không nói gì.

Cô nhìn chằm chằm mặt nước, nghe tiếng nước chảy xiết cuồn cuộn, bỗng nhiên trong đầu lại nghĩ đến lúc chiều hắn nhận điện thoại của cô.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Em vừa mới đặt vé máy bay đến Thượng Hải.”

“Tới tìm anh sao?”

“Phải, em đi tìm anh.”

“Đến thì báo cho anh biết, anh đến sân bay rước em.”

“Tiểu Phiền Toái, em khỏe hơn chưa?”

“Tiểu Phiền Toái, xin lỗi.”

“Tiểu Phiền Toái, chú ý an toàn.”

“Tiểu Phiền Toái…”

“Lát nữa gặp.”

Rõ ràng hắn đã nói hắn sẽ chờ cô, nhưng sao bây giờ hắn còn chưa tới gặp cô chứ?

Đáy mắt cô lại đầy nước, giống như một chuỗi trân châu bị đứt, từng viên từng viên rơi xuống.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vị cảnh sát kia muốn khuyên cô vài câu, nhưng nhìn thấy cô lại khóc, nhất thời cũng không biết nên nói gì.

Bên bờ sông rất yên tĩnh, sau khi đội tìm kiếm ăn no xong, ai cũng không dám rời đi, chỉ bó tay nhìn Tần Chỉ Ái khóc.

Gió càng lúc càng lớn, khí trời ngày một lạnh, không chỉ có toàn thân Tần Chỉ Ái run mà mọi người trong nhóm tìm kiếm đều lạnh đến nỗi răng đập vào nhau.

Mắt thấy trời sắp sáng, bọn họ tốn thời gian ở bờ sông cả một đêm cũng không nhịn được nói: “Chúng tôi đã tìm mấy chục lần rồi cũng không thấy người, chín phần là không còn sống rồi.”

Người đó vừa mở miệng, những người còn lại cũng nói theo.

“Cái thác kia nhỏ nên sức nước xoáy rất lớn, thuyền rơi vào còn không chịu nổi nói chi là người.”

“Đó là chỗ nguy hiểm nhất của sông, hàng năm đều có mấy người chết.”

“Mò kim đáy biển, tìm khó khăn lắm, chỉ có thể chờ xác trôi đến thượng nguồn rồi không chừng sẽ có người phát hiện báo án.”

“Sếp, chúng ta rút lui đi, chúng ta đã tìm ở đây 12 tiếng đồng hồ rồi.”

Viên cảnh sát trung ngồi bên cạnh Tần Chỉ Ái ho khan một tiếng, nói với Tần Chỉ Ái: “Không phải chúng tôi không cố hết sức nhưng chúng tôi thật sự đã cố gắng hết sức rồi, vẫn không thể tìm được, còn tốn thời gian nữa cũng không phải là cách.”

Dừng một chút, viên cảnh sát kia lại mở miệng: “Cô cũng thấy đó, chúng tôi đã tốn thời gian cả đêm rồi, có một số việc, chúng ta cần phải đối mặt với thực tế.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày

Số ký tự: 0