Làm ơn trả tiền lại cho tôi (5)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 10:11:04
Lương Đậu Khấu còn cho là uy hiếp không ly hôn của mình có tác dụng, nhìn Cố Dư Sinh, vừa mới chuẩn bị đàm phán thì Cố Dư Sinh liền cười khẽ một tiếng, đầy trào phúng châm chọc hỏi: “Lương Đậu Khấu, cô thật sự tin là tôi đã đăng ký kết hôn với cô sao?”
Lương Đậu Khấu bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn vào mắt Cố Dư Sinh, bất an hỏi: “Anh nói vậy là có ý gì?”
Cố Dư Sinh nhìn ra sự sợ hãi của cô, nhưng hắn hoàn toàn không thương hoa tiếc ngọc, lẳng lặng nhìn vào đôi mắt của cô, vẻ mặt không hề có một gợn sóng, thẳng thắn mà dứt khoát trả lời: “Chính là ý đó, từ đầu đến cuối tôi, Cố Dư Sinh và cô, Lương Đậu Khấu chưa hề đăng ký kết hôn.”
Ánh đèn màu vàng ấm áp trước cửa nhà chiếu xuống người hắn, khiến hắn giống như đang phát ra ánh hào quang tinh xảo hoàn mỹ.
Mỗi lần hắn nói chuyện, lông mi thật dài khẽ chớp, tỏa ra một vẻ đẹp trêu người, nhưng những lời từ trong miệng của hắn thật là lạnh lẽo vô tình.
“Hoặc là nói cách khác, ngay từ đầu tôi hoàn toàn không muốn kết hôn với cô, chính là tôi ghét cô suốt ngày đi tìm ông hạch sách tôi này nọ, cảm thấy rất phiền, thậm chí vì được yên thân, tôi có thể làm tất cả mọi việc, kể cả làm giả hôn thú, cô hiểu không?”
“Vì vậy cô yên tâm, nếu như thật sự có một ngày tôi tìm được cô ấy, tôi nhất định sẽ cưới cô ấy về làm người vợ hợp pháp của mình, không để cô ấy làm một tiểu tam đâu!”
Lương Đậu Khấu ngơ ngẩn người mở to mắt nhìn Cố Dư Sinh, qua một lúc thật lâu cô mới lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Anh gạt tôi.”
Nói xong, cô liền túm lấy tay Cố Dư Sinh, tâm tình bất ổn vội vàng mở miệng: “Anh gạt tôi thôi có đúng không? Chúng ta kết hôn rồi, tôi chính là Cố phu nhân, là vợ hợp pháp của Cố Dư Sinh!”
Cô vừa nói những lời này, mắt vừa đong đầy nước.
“Tôi lừa cô làm gì?” Cố Dư Sinh không cười nữa kéo cánh tay mình về, không khách khí phủi phủi tay đã bị Lương Đậu Khấu nắm, sau đó mở mắt liếc khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của cô, lại nói: “Lừa gạt cũng cần tình cảm, tôi đối với cô một chút tình cảm cũng không có, tôi cần gì phải gạt cô, nếu thật sự không tin lời tôi nói ngày mai cô có thể cầm hôn thú đến cục dân chính hỏi xem tờ giấy vụn đó là đồ thật hay đồ giả, không phải liền biết sao?”
Lúc Cố Dư Sinh đồng ý kết hôn với cô, Lương Đậu Khấu cũng không phải là không nghi ngờ.
Nhưng cô thật sự vui vì cuối cùng hắn cũng đồng ý cho cô vào nhà hắn ở, cô cũng không nghĩ gì nhiều.
Lúc này hắn nói cho cô biết hôn thú là giả, cô cũng biết rõ những lời hắn nói là sự thật nhưng từ thiên đường lại rơi xuống địa ngục, cô không thể nào chấp nhận được, chênh lệch quá lớn nhứ vậy, cô không muốn chấp nhận!
Cô kinh ngạc nhìn hắn, lắc lắc đầu, lẩm bẩm: “Tôi không tin, tôi không tin, chắc chắn là anh gạt tôi, tôi là vợ của anh, tôi là vợ của anh!!”
Nước mắt của cô cứ như một chuỗi trân châu bị đứt mà rơi xuống, một giọt lại một giọt, những lời nói trong miệng lại càng kích động: “Tôi chính là vợ của anh, anh ghét tôi vì tôi tìm người đóng thế mình nên anh mới giận mà nói như vậy thôi, anh gạt tôi… Tôi chính là vợ của anh, chúng ta đã kết hôn, kết hôn rồi,…”
Đối mặt với những giọt nước mắt và kích động của Lương Đậu Khấu, Cố Dư Sinh chẳng có một chút mềm lòng, thậm chí chẳng buồn trả lời, liền giơ tay đóng cửa đi vào nhà.
Lương Đậu Khấu bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn vào mắt Cố Dư Sinh, bất an hỏi: “Anh nói vậy là có ý gì?”
Cố Dư Sinh nhìn ra sự sợ hãi của cô, nhưng hắn hoàn toàn không thương hoa tiếc ngọc, lẳng lặng nhìn vào đôi mắt của cô, vẻ mặt không hề có một gợn sóng, thẳng thắn mà dứt khoát trả lời: “Chính là ý đó, từ đầu đến cuối tôi, Cố Dư Sinh và cô, Lương Đậu Khấu chưa hề đăng ký kết hôn.”
Ánh đèn màu vàng ấm áp trước cửa nhà chiếu xuống người hắn, khiến hắn giống như đang phát ra ánh hào quang tinh xảo hoàn mỹ.
Mỗi lần hắn nói chuyện, lông mi thật dài khẽ chớp, tỏa ra một vẻ đẹp trêu người, nhưng những lời từ trong miệng của hắn thật là lạnh lẽo vô tình.
“Hoặc là nói cách khác, ngay từ đầu tôi hoàn toàn không muốn kết hôn với cô, chính là tôi ghét cô suốt ngày đi tìm ông hạch sách tôi này nọ, cảm thấy rất phiền, thậm chí vì được yên thân, tôi có thể làm tất cả mọi việc, kể cả làm giả hôn thú, cô hiểu không?”
“Vì vậy cô yên tâm, nếu như thật sự có một ngày tôi tìm được cô ấy, tôi nhất định sẽ cưới cô ấy về làm người vợ hợp pháp của mình, không để cô ấy làm một tiểu tam đâu!”
Lương Đậu Khấu ngơ ngẩn người mở to mắt nhìn Cố Dư Sinh, qua một lúc thật lâu cô mới lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Anh gạt tôi.”
Nói xong, cô liền túm lấy tay Cố Dư Sinh, tâm tình bất ổn vội vàng mở miệng: “Anh gạt tôi thôi có đúng không? Chúng ta kết hôn rồi, tôi chính là Cố phu nhân, là vợ hợp pháp của Cố Dư Sinh!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô vừa nói những lời này, mắt vừa đong đầy nước.
“Tôi lừa cô làm gì?” Cố Dư Sinh không cười nữa kéo cánh tay mình về, không khách khí phủi phủi tay đã bị Lương Đậu Khấu nắm, sau đó mở mắt liếc khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của cô, lại nói: “Lừa gạt cũng cần tình cảm, tôi đối với cô một chút tình cảm cũng không có, tôi cần gì phải gạt cô, nếu thật sự không tin lời tôi nói ngày mai cô có thể cầm hôn thú đến cục dân chính hỏi xem tờ giấy vụn đó là đồ thật hay đồ giả, không phải liền biết sao?”
Lúc Cố Dư Sinh đồng ý kết hôn với cô, Lương Đậu Khấu cũng không phải là không nghi ngờ.
Nhưng cô thật sự vui vì cuối cùng hắn cũng đồng ý cho cô vào nhà hắn ở, cô cũng không nghĩ gì nhiều.
Lúc này hắn nói cho cô biết hôn thú là giả, cô cũng biết rõ những lời hắn nói là sự thật nhưng từ thiên đường lại rơi xuống địa ngục, cô không thể nào chấp nhận được, chênh lệch quá lớn nhứ vậy, cô không muốn chấp nhận!
Cô kinh ngạc nhìn hắn, lắc lắc đầu, lẩm bẩm: “Tôi không tin, tôi không tin, chắc chắn là anh gạt tôi, tôi là vợ của anh, tôi là vợ của anh!!”
Nước mắt của cô cứ như một chuỗi trân châu bị đứt mà rơi xuống, một giọt lại một giọt, những lời nói trong miệng lại càng kích động: “Tôi chính là vợ của anh, anh ghét tôi vì tôi tìm người đóng thế mình nên anh mới giận mà nói như vậy thôi, anh gạt tôi… Tôi chính là vợ của anh, chúng ta đã kết hôn, kết hôn rồi,…”
Đối mặt với những giọt nước mắt và kích động của Lương Đậu Khấu, Cố Dư Sinh chẳng có một chút mềm lòng, thậm chí chẳng buồn trả lời, liền giơ tay đóng cửa đi vào nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro