Mặc dù không đẹp nhất, nhưng là duy nhất (10)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 10:11:04
Chương 270 Mặc dù không đẹp nhất, nhưng là duy nhất (10)
Tần Chỉ Ái bị hắn gọi "Cục cưng" liên tục đến ngay cả dưới cổ cũng đã ửng đỏ, cô tức giận ngẩng đầu hung hăng trừng mắt nhìn Cố Dư Sinh một cái, rồi giãy ra khỏi tay hắn, xoay người, vịn tay cầm cầu thang, đùng đùng chạy lên lầu.
Ở trong ấn tượng của Cố Dư Sinh, trừ bỏ dáng vẻ im lặng ôn nhu như những ngày thường ở trước mặt hắn, thì chính là dáng vẻ cẩn thận hay khiếp sợ, cô chưa từng có vẻ mặt tức giận trừng mắt hắn phong phú như vừa rồi.
Hắn thật sự bị đôi mắt nhỏ đầy linh khí không hề có lực công kích của cô đánh bại rồi, tràn đầy nhu tình, nhìn chằm chằm bóng lưng nàng chạy lên lầu, khoé môi không nhịn được mà nở một nụ cười.
. . . . . .
Đợi đến khi cửa phòng ngủ "Rầm" một tiếng bị Tần Chỉ Ái dùng sức đóng lại, Cố Dư Sinh mới gọi về phía phòng bếp "Quản gia", đợi sau khi quản gia đi tới, Cố Dư Sinh mới mở miệng nói: "Trước lấy chút đồ ăn, đưa lên cho cô ấy đi."
Quản gia nói "Vâng" một tiếng, rồi đi vào phòng bếp, bưng ra một chén canh trứng, đi về phía cầu thang.
Đợi bóng dáng quản gia biến mất sau khi vòng qua trên lầu, Cố Dư Sinh mới xoay người, từ từ bước đến trước sô pha, nói với tổng giám đốc thị trường đang ngồi trên sô pha, không có ý xin lỗi nói một câu: "Thật ngại, để anh phải đợi lâu." Sau đó cũng từ từ ngồi xuống.
Cố Dư Sinh cầm lấy văn kiện mới thuận tay đặt trên bàn trà, còn chưa kịp mở ra, thì tổng giám đốc thị trường mở miệng: "Vị vừa rồi chính là bà chủ Cố sao?"
Tiểu Vương đứng ở bên cạnh Cố Dư Sinh nghe thế, lập tức lặng lẽ đổ mồ hôi thay tổng giám đốc thị trường một hồi.
Cố tiên sinh không muốn người khác gọi Lương tiểu thư là bà chủ Cố. . . . . .
Tiểu Vương theo bản năng thở gấp, vốn tưởng rằng Cố Dư Sinh sẽ tức giận, ai ngờ người đàn ông đó vừa mở văn kiện ra một bên, vừa ở một bên thản nhiên "Ừ" một tiếng.
Không lầm chứ? Vậy mà Cố tiên sinh lại không tức giận?
Con mắt Tiểu Vương suýt tí rơi ra ngoài.
Tổng giám đốc thị trường nhìn thấy cảm xúc Cố Dư Sinh rất tốt, bên miệng, muốn nói thêm vài câu: "Bà chủ Cố rất dễ thương."
Cố Dư Sinh "Ừ" một tiếng, khách sáo nói: "Cám ơn."
Tiểu Vương đứng ở một bên, tròng mắt đã hoàn toàn muốn rớt ra ngoài.
Người khen rõ ràng không phải là Cố tiên sinh, làm sao mà biểu tình của Cố tiên sinh lại giống như chính hắn được khen?
Tiểu Vương còn chưa hồi thần từ trong cơn chấn động, thì Cố Dư Sinh đang lật xem văn kiện, bỗng nhiên lại mở miệng, nói một câu: "Là rất dễ thương."
Là, rất, dễ, thương? Đây chính là từ để hình dung Lương tiểu thư sao?
Tiểu Vương cảm thấy hai tròng mắt mình đã trừng thật lớn!
. . . . . .
Sau một lúc, Cố Dư Sinh đã nói chuyện xong với tổng giám đốc thị trường.
Tiểu Vương tiễn tổng giám đốc thị trường rời khỏi, sau khi quay lại, Tiểu Vương đưa cho Cố Dư Sinh một tập văn kiện, mấy giấy tờ, và một phong thư.
"Cố tiên sinh, văn kiện này cần dùng vào buổi họp ngày mai, và các giấy tờ này là hoá đơn đã thanh toán của ngân hàng dưới danh nghĩa ngài, còn có phong thư kia nữa."
Cố Dư Sinh nhìn lướt qua phong thư trước, là thư gửi cho hắn được chuyển từ bên bộ đội, lập tức hắn đã biết đó chính là thư hồi âm của tiểu A.
Hắn cầm lấy thư lên trước, rồi mới cầm văn kiện, sau đó nhận lấy giấy tờ từ ngân hàng, ngồi ở trên sô pha, đọc sơ qua một lần.
Hắn vốn không để ý nhiều đến mấy giấy tờ này, chỉ là lúc lướt qua hai tờ giấy nằm đảo ngược, mới phát hiện số chi tiêu trên là: 0.
0? Hắn thế nhưng lại có tình huống chi phiếu còn số 0 sao?
Cố Dư Sinh bất ngờ gặp tình huống như thế cẩn thận để ý, mới hậu tri hậu giác biết được, đây chính là chi phiếu hắn đưa cho phiền toái nhỏ!
Tần Chỉ Ái bị hắn gọi "Cục cưng" liên tục đến ngay cả dưới cổ cũng đã ửng đỏ, cô tức giận ngẩng đầu hung hăng trừng mắt nhìn Cố Dư Sinh một cái, rồi giãy ra khỏi tay hắn, xoay người, vịn tay cầm cầu thang, đùng đùng chạy lên lầu.
Ở trong ấn tượng của Cố Dư Sinh, trừ bỏ dáng vẻ im lặng ôn nhu như những ngày thường ở trước mặt hắn, thì chính là dáng vẻ cẩn thận hay khiếp sợ, cô chưa từng có vẻ mặt tức giận trừng mắt hắn phong phú như vừa rồi.
Hắn thật sự bị đôi mắt nhỏ đầy linh khí không hề có lực công kích của cô đánh bại rồi, tràn đầy nhu tình, nhìn chằm chằm bóng lưng nàng chạy lên lầu, khoé môi không nhịn được mà nở một nụ cười.
. . . . . .
Đợi đến khi cửa phòng ngủ "Rầm" một tiếng bị Tần Chỉ Ái dùng sức đóng lại, Cố Dư Sinh mới gọi về phía phòng bếp "Quản gia", đợi sau khi quản gia đi tới, Cố Dư Sinh mới mở miệng nói: "Trước lấy chút đồ ăn, đưa lên cho cô ấy đi."
Quản gia nói "Vâng" một tiếng, rồi đi vào phòng bếp, bưng ra một chén canh trứng, đi về phía cầu thang.
Đợi bóng dáng quản gia biến mất sau khi vòng qua trên lầu, Cố Dư Sinh mới xoay người, từ từ bước đến trước sô pha, nói với tổng giám đốc thị trường đang ngồi trên sô pha, không có ý xin lỗi nói một câu: "Thật ngại, để anh phải đợi lâu." Sau đó cũng từ từ ngồi xuống.
Cố Dư Sinh cầm lấy văn kiện mới thuận tay đặt trên bàn trà, còn chưa kịp mở ra, thì tổng giám đốc thị trường mở miệng: "Vị vừa rồi chính là bà chủ Cố sao?"
Tiểu Vương đứng ở bên cạnh Cố Dư Sinh nghe thế, lập tức lặng lẽ đổ mồ hôi thay tổng giám đốc thị trường một hồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố tiên sinh không muốn người khác gọi Lương tiểu thư là bà chủ Cố. . . . . .
Tiểu Vương theo bản năng thở gấp, vốn tưởng rằng Cố Dư Sinh sẽ tức giận, ai ngờ người đàn ông đó vừa mở văn kiện ra một bên, vừa ở một bên thản nhiên "Ừ" một tiếng.
Không lầm chứ? Vậy mà Cố tiên sinh lại không tức giận?
Con mắt Tiểu Vương suýt tí rơi ra ngoài.
Tổng giám đốc thị trường nhìn thấy cảm xúc Cố Dư Sinh rất tốt, bên miệng, muốn nói thêm vài câu: "Bà chủ Cố rất dễ thương."
Cố Dư Sinh "Ừ" một tiếng, khách sáo nói: "Cám ơn."
Tiểu Vương đứng ở một bên, tròng mắt đã hoàn toàn muốn rớt ra ngoài.
Người khen rõ ràng không phải là Cố tiên sinh, làm sao mà biểu tình của Cố tiên sinh lại giống như chính hắn được khen?
Tiểu Vương còn chưa hồi thần từ trong cơn chấn động, thì Cố Dư Sinh đang lật xem văn kiện, bỗng nhiên lại mở miệng, nói một câu: "Là rất dễ thương."
Là, rất, dễ, thương? Đây chính là từ để hình dung Lương tiểu thư sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiểu Vương cảm thấy hai tròng mắt mình đã trừng thật lớn!
. . . . . .
Sau một lúc, Cố Dư Sinh đã nói chuyện xong với tổng giám đốc thị trường.
Tiểu Vương tiễn tổng giám đốc thị trường rời khỏi, sau khi quay lại, Tiểu Vương đưa cho Cố Dư Sinh một tập văn kiện, mấy giấy tờ, và một phong thư.
"Cố tiên sinh, văn kiện này cần dùng vào buổi họp ngày mai, và các giấy tờ này là hoá đơn đã thanh toán của ngân hàng dưới danh nghĩa ngài, còn có phong thư kia nữa."
Cố Dư Sinh nhìn lướt qua phong thư trước, là thư gửi cho hắn được chuyển từ bên bộ đội, lập tức hắn đã biết đó chính là thư hồi âm của tiểu A.
Hắn cầm lấy thư lên trước, rồi mới cầm văn kiện, sau đó nhận lấy giấy tờ từ ngân hàng, ngồi ở trên sô pha, đọc sơ qua một lần.
Hắn vốn không để ý nhiều đến mấy giấy tờ này, chỉ là lúc lướt qua hai tờ giấy nằm đảo ngược, mới phát hiện số chi tiêu trên là: 0.
0? Hắn thế nhưng lại có tình huống chi phiếu còn số 0 sao?
Cố Dư Sinh bất ngờ gặp tình huống như thế cẩn thận để ý, mới hậu tri hậu giác biết được, đây chính là chi phiếu hắn đưa cho phiền toái nhỏ!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro