Nhẫn trong bụi cỏ (4)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 10:11:04
Lương Đậu Khấu và Tưởng Tiêm Tiêm không phải lúc nào cũng có thể ngồi chung một bàn nói chuyện, trực giác của Tần Chỉ Ái nói cho cô biết, chuyện này không phải chỉ dừng lại ở đây đơn giản như vậy..
Nhưng mà cô lúc này không biết Tưởng Tiêm Tiêm đang có mục đích gì, cũng chỉ có thể ngồi nhìn xem cô ta muốn giở trò gì, cô cầm ly nước lọc lên, không nhanh không chậm uống một hớp, mới nhẹ giọng trả lời Tưởng Tiêm Tiêm: “Cảm ơn.”
“Không cần khách sáo…” Tưởng Tiêm Tiêm nói xong, giống như nghĩ đến chuyện gì đó quan trọng hơn, cô ta đặt ly trà hoa trên bàn, lại lục gì đó trong túi một lúc, móc ra một chiếc hộp tinh xảo: “Chị Khấu, suýt chút nữa thì quên, đây là quà anh hai mua cho chị.”
Vừa nói, Tưởng Tiêm Tiêm vừa mở ra: “Là sợi dây chuyền, thật là đẹp a… vẫn là thiết kế mới nhất của Chanel đây…”
Tưởng Tiêm Tiêm lấy dây chuyền ra, đưa đến trước mắt, nghiêng đầu cười thân thiện với Tần Chỉ Ái: “Chị Khấu, em đeo cho chị…”
“Không cần…” Quà này là thuộc về Lương Đậu Khấu, cô cũng không có phần.
“Không sao đâu mà, mang thử một chút đi…” Tưởng Tiêm Tiêm nhanh chóng đứng lên, chạy đến phía sau Tần Chỉ Ái, vừa lắc lắc vai cô làm nũng vừa chụp dây chuyền vào cổ cô: “Chị Khấu, chị đừng cử động…”
Tưởng Tiêm Tiêm nói xong, liền vén mái tóc dài của cô lên, cô vừa đeo dây chuyền vừa chú ý tai trái của Tần Chỉ Ái.
Bởi vì không tập trung, Tưởng Tiêm Tiêm nhìn một hồi lâu cũng không đeo xong dây chuyền cho Tần Chỉ Ái, khiến cô nhíu mày: “Xong chưa?”
“Sắp rồi…” Tưởng Tiêm Tiêm vừa trả lời vừa cẩn thận nhìn chằm chằm tai trái của Tần Chỉ Ái để xác định chuyện gì, lúc này cô mới móc dây chuyền vào cho xong, lại đi vòng qua tai Tần Chỉ Ái, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, cười sáng lóa với Tần Chỉ Ái: “Chị Khấu, chị đeo sợi dây chuyền này rất đẹp nha…”
Đẹp thật hay đẹp giả, cô cũng không quan tâm chút nào, cô chỉ cười đáp lại Tưởng Tiêm Tiêm một cái, lại nói cảm ơn, mở dây chuyền ra để lại vào hộp, sau đó nhìn thấy Tưởng Tiêm Tiêm nhìn chằm chằm ngay tivi trước mặt, không biết nghĩ gì, ánh mắt có vẻ hưng phấn.
Tần Chỉ Ái cho rằng Tưởng Tiêm Tiêm cũng không có ý đồ gì xấu, kết quả một giây sau Tưởng Tiêm Tiêm liền quay đầu nói với Tần Chỉ Ái một câu ngoài sự dự đoán của cô: “Chị Khấu, em có chút chuyện, đi trước.”
Thật là không giống với Tưởng Tiêm Tiêm của ngày thường nha, Tần Chỉ Ái phòng bị, nhưng sau đó lại nghĩ đến cô sắp phải đi rồi, còn ân oán gì đó vẫn để tự Lương Đậu Khấu giải quyết đi.
Nghĩ tới đây, Tần Chỉ Ái liền không giữ lịch sự, để quản gia tiễn khách.
. . . . . .
Tưởng Tiêm Tiêm vừa rời khỏi biệt thự liền tấp xe vào ven đường.
Bởi vì kích động, cô lấy điện thoại ra đầu ngón tay còn có chút run rẩy, cô tìm WeChat của Ngô Hạo, nhanh chóng gõ vài chữ: “Ngô Hạo, anh có online không?”
Cô còn chưa chờ được tin nhắn hồi âm của Ngô Hạo đã lập tức gửi tiếp một tin nhắn qua: “Chuyện lần trước em tìm anh còn có chuyện em không dám nói cho anh biết, sau đó hai ngày nay em có điều tra một chút, phát hiện mọi chuyện phía sau còn đáng sợ hơn rất nhiều.”
Nhưng mà cô lúc này không biết Tưởng Tiêm Tiêm đang có mục đích gì, cũng chỉ có thể ngồi nhìn xem cô ta muốn giở trò gì, cô cầm ly nước lọc lên, không nhanh không chậm uống một hớp, mới nhẹ giọng trả lời Tưởng Tiêm Tiêm: “Cảm ơn.”
“Không cần khách sáo…” Tưởng Tiêm Tiêm nói xong, giống như nghĩ đến chuyện gì đó quan trọng hơn, cô ta đặt ly trà hoa trên bàn, lại lục gì đó trong túi một lúc, móc ra một chiếc hộp tinh xảo: “Chị Khấu, suýt chút nữa thì quên, đây là quà anh hai mua cho chị.”
Vừa nói, Tưởng Tiêm Tiêm vừa mở ra: “Là sợi dây chuyền, thật là đẹp a… vẫn là thiết kế mới nhất của Chanel đây…”
Tưởng Tiêm Tiêm lấy dây chuyền ra, đưa đến trước mắt, nghiêng đầu cười thân thiện với Tần Chỉ Ái: “Chị Khấu, em đeo cho chị…”
“Không cần…” Quà này là thuộc về Lương Đậu Khấu, cô cũng không có phần.
“Không sao đâu mà, mang thử một chút đi…” Tưởng Tiêm Tiêm nhanh chóng đứng lên, chạy đến phía sau Tần Chỉ Ái, vừa lắc lắc vai cô làm nũng vừa chụp dây chuyền vào cổ cô: “Chị Khấu, chị đừng cử động…”
Tưởng Tiêm Tiêm nói xong, liền vén mái tóc dài của cô lên, cô vừa đeo dây chuyền vừa chú ý tai trái của Tần Chỉ Ái.
Bởi vì không tập trung, Tưởng Tiêm Tiêm nhìn một hồi lâu cũng không đeo xong dây chuyền cho Tần Chỉ Ái, khiến cô nhíu mày: “Xong chưa?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Sắp rồi…” Tưởng Tiêm Tiêm vừa trả lời vừa cẩn thận nhìn chằm chằm tai trái của Tần Chỉ Ái để xác định chuyện gì, lúc này cô mới móc dây chuyền vào cho xong, lại đi vòng qua tai Tần Chỉ Ái, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, cười sáng lóa với Tần Chỉ Ái: “Chị Khấu, chị đeo sợi dây chuyền này rất đẹp nha…”
Đẹp thật hay đẹp giả, cô cũng không quan tâm chút nào, cô chỉ cười đáp lại Tưởng Tiêm Tiêm một cái, lại nói cảm ơn, mở dây chuyền ra để lại vào hộp, sau đó nhìn thấy Tưởng Tiêm Tiêm nhìn chằm chằm ngay tivi trước mặt, không biết nghĩ gì, ánh mắt có vẻ hưng phấn.
Tần Chỉ Ái cho rằng Tưởng Tiêm Tiêm cũng không có ý đồ gì xấu, kết quả một giây sau Tưởng Tiêm Tiêm liền quay đầu nói với Tần Chỉ Ái một câu ngoài sự dự đoán của cô: “Chị Khấu, em có chút chuyện, đi trước.”
Thật là không giống với Tưởng Tiêm Tiêm của ngày thường nha, Tần Chỉ Ái phòng bị, nhưng sau đó lại nghĩ đến cô sắp phải đi rồi, còn ân oán gì đó vẫn để tự Lương Đậu Khấu giải quyết đi.
Nghĩ tới đây, Tần Chỉ Ái liền không giữ lịch sự, để quản gia tiễn khách.
. . . . . .
Tưởng Tiêm Tiêm vừa rời khỏi biệt thự liền tấp xe vào ven đường.
Bởi vì kích động, cô lấy điện thoại ra đầu ngón tay còn có chút run rẩy, cô tìm WeChat của Ngô Hạo, nhanh chóng gõ vài chữ: “Ngô Hạo, anh có online không?”
Cô còn chưa chờ được tin nhắn hồi âm của Ngô Hạo đã lập tức gửi tiếp một tin nhắn qua: “Chuyện lần trước em tìm anh còn có chuyện em không dám nói cho anh biết, sau đó hai ngày nay em có điều tra một chút, phát hiện mọi chuyện phía sau còn đáng sợ hơn rất nhiều.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro