Nhẫn trong bụi cỏ (8)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 10:11:04
Trong xe yên tĩnh, đường đêm hết sức thông thoáng, chưa đến nửa giờ đã đến sân bay quốc tế.
Check in, đăng ký, máy bay cất cánh, đáp xuống sân bay Hồng Kiều ở Thượng Hải, đã là một giờ sáng.
Người ở phân bộ Thượng Hải đã sớm nhận được thông báo từ lâu đã chờ ở sân bay đón hai người họ.
Vừa mới lên xe, điện thoại mới mua của Cố Dư Sinh đã vang lên tiếng chuông báo, trên màn hình lại hiện lên ba chữ Tiểu Phiền Toái, hắn bỗng dưng khựng lại.
Tiểu Vương ngời ở ghế tài xế nhìn điện thoại của Cố Dư Sinh vẫn vang lên không ngừng, cho là hắn không nghe thấy, lại lên tiếng nhắc nhở: “Cố tổng, anh có điện thoại.”
Cố Dư Sinh không có phản ứng.
Tiểu Vương buồn bực quay đầu nhìn Cố Dư Sinh, người đàn ông nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động nhưng không biết tại sao lại bất động, ngay lúc Tiểu Vương cho là hắn sẽ không nhận cú điện thoại này, đầu ngón tay hắn lại trượt màn hình giơ điện thoại đến bên tai.
Cố Dư Sinh vẫn không nói gì, cũng không biết người trong điện thoại nói gì, nhưng hắn lại bỗng nhiên cúp máy, ném điện thoại qua một bên, nhắm hai mắt lại.
Trên mặt hắn có chút ảm đạm, từng chút từng chút trở nên khó chịu, bầu không khí trong xe bỗng nhiên bị đè nén theo.
Thì ra tài xế Tiểu Vương đôi khi cũng có thể cảm thấy đây là lúc cần ngoan ngoãn im lặng.
Bên trong xe trở nên cực kỳ yên tĩnh, Tiểu Vương nhìn qua kính chiếu hậu, không ngừng nhìn Cố Dư Sinh, không biết có phải là do bóng đêm hay không, hắn có cảm giác ngột ngạt, Cố Dư Sinh vốn lạnh lùng lúc này, trên mặt lại có một chút bi thương và bất đắc dĩ.
Hắn vẫn luôn nhắm mắt, nhưng ngón tay lại tìm điện thoại vừa mới bị ném qua một bên, hắn giống như đang dùng dằn đấu tranh nội tâm, sức cầm điện thoại càng lúc càng lớn, đến cuối cùng, hắn lại cười tự giễu, cầm điện thoại di động giơ lên trước mặt, bấm mấy lần, gọi một cú điện thoại, qua khoảng mười mấy giây, hắn đưa điện thoại đến bên tai: “Bà đang ở Bắc Kinh sao? ………….Bây giờ về nhà một chuyến………….. Hình như cô ấy không được khỏe…”
Sau khi cúp máy, Cố Dư Sinh nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ lại thất thần.
Lần này Tiểu Vương không nhìn lầm, trên người Cố tổng thật sự có cảm giác khổ sở đến lạc lỏng.
Đến khách sạn, làm thủ tục check in xong, đã là hai giờ sáng.
Cố Dư Sinh không hề buồn ngủ chút nào, trở về phòng, mở máy vi tính ra, liền lao đầu vào làm việc.
Đến lúc hắn xử lý sự vụ xong cũng đã là bảy giờ sáng ngày thứ hai.
Lúc hắn cầm điện thoại xem thời gian, theo bản năng liền bấm số điện thoại bàn ở nhà, nhưng đến khi suýt nữa gọi đi, hắn lại vội vã dừng lại cử động của mình, ném điện thoại lên giường, đi vào nhà vệ sinh, tắm rửa thay quần áo, sau đó liền theo Tiểu Vương đến chi nhánh của Thượng Hải.
Chuyện giống như Tiểu Vương nói vậy, bên này cũng không có chuyện gì quá to tát, chưa đến nửa giờ đã có thể giải quyết xong rồi.
Cố Dư Sinh làm việc cả đêm, Cố Dư Sinh muốn quay trở lại khách sạn muốn ngủ bù nhưng lăn qua lộn lại mãi cũng không ngủ được, cuối cùng hắn cầm điện thoại di động lên, bấm mấy lần, mới phát hiện trong lúc hắn vô tri vô giác lại bấm soạn một tin nhắn chuẩn bị gửi đến số điện thoại của cô: “Khỏe hơn chưa?”
Cố Dư Sinh không bấm gửi, chỉ nhìn chằm chằm màn hình một lúc lâu, hắn xuống giường, cầm một điếu thuốc, đi đến cửa sổ hút.
Check in, đăng ký, máy bay cất cánh, đáp xuống sân bay Hồng Kiều ở Thượng Hải, đã là một giờ sáng.
Người ở phân bộ Thượng Hải đã sớm nhận được thông báo từ lâu đã chờ ở sân bay đón hai người họ.
Vừa mới lên xe, điện thoại mới mua của Cố Dư Sinh đã vang lên tiếng chuông báo, trên màn hình lại hiện lên ba chữ Tiểu Phiền Toái, hắn bỗng dưng khựng lại.
Tiểu Vương ngời ở ghế tài xế nhìn điện thoại của Cố Dư Sinh vẫn vang lên không ngừng, cho là hắn không nghe thấy, lại lên tiếng nhắc nhở: “Cố tổng, anh có điện thoại.”
Cố Dư Sinh không có phản ứng.
Tiểu Vương buồn bực quay đầu nhìn Cố Dư Sinh, người đàn ông nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động nhưng không biết tại sao lại bất động, ngay lúc Tiểu Vương cho là hắn sẽ không nhận cú điện thoại này, đầu ngón tay hắn lại trượt màn hình giơ điện thoại đến bên tai.
Cố Dư Sinh vẫn không nói gì, cũng không biết người trong điện thoại nói gì, nhưng hắn lại bỗng nhiên cúp máy, ném điện thoại qua một bên, nhắm hai mắt lại.
Trên mặt hắn có chút ảm đạm, từng chút từng chút trở nên khó chịu, bầu không khí trong xe bỗng nhiên bị đè nén theo.
Thì ra tài xế Tiểu Vương đôi khi cũng có thể cảm thấy đây là lúc cần ngoan ngoãn im lặng.
Bên trong xe trở nên cực kỳ yên tĩnh, Tiểu Vương nhìn qua kính chiếu hậu, không ngừng nhìn Cố Dư Sinh, không biết có phải là do bóng đêm hay không, hắn có cảm giác ngột ngạt, Cố Dư Sinh vốn lạnh lùng lúc này, trên mặt lại có một chút bi thương và bất đắc dĩ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn vẫn luôn nhắm mắt, nhưng ngón tay lại tìm điện thoại vừa mới bị ném qua một bên, hắn giống như đang dùng dằn đấu tranh nội tâm, sức cầm điện thoại càng lúc càng lớn, đến cuối cùng, hắn lại cười tự giễu, cầm điện thoại di động giơ lên trước mặt, bấm mấy lần, gọi một cú điện thoại, qua khoảng mười mấy giây, hắn đưa điện thoại đến bên tai: “Bà đang ở Bắc Kinh sao? ………….Bây giờ về nhà một chuyến………….. Hình như cô ấy không được khỏe…”
Sau khi cúp máy, Cố Dư Sinh nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ lại thất thần.
Lần này Tiểu Vương không nhìn lầm, trên người Cố tổng thật sự có cảm giác khổ sở đến lạc lỏng.
Đến khách sạn, làm thủ tục check in xong, đã là hai giờ sáng.
Cố Dư Sinh không hề buồn ngủ chút nào, trở về phòng, mở máy vi tính ra, liền lao đầu vào làm việc.
Đến lúc hắn xử lý sự vụ xong cũng đã là bảy giờ sáng ngày thứ hai.
Lúc hắn cầm điện thoại xem thời gian, theo bản năng liền bấm số điện thoại bàn ở nhà, nhưng đến khi suýt nữa gọi đi, hắn lại vội vã dừng lại cử động của mình, ném điện thoại lên giường, đi vào nhà vệ sinh, tắm rửa thay quần áo, sau đó liền theo Tiểu Vương đến chi nhánh của Thượng Hải.
Chuyện giống như Tiểu Vương nói vậy, bên này cũng không có chuyện gì quá to tát, chưa đến nửa giờ đã có thể giải quyết xong rồi.
Cố Dư Sinh làm việc cả đêm, Cố Dư Sinh muốn quay trở lại khách sạn muốn ngủ bù nhưng lăn qua lộn lại mãi cũng không ngủ được, cuối cùng hắn cầm điện thoại di động lên, bấm mấy lần, mới phát hiện trong lúc hắn vô tri vô giác lại bấm soạn một tin nhắn chuẩn bị gửi đến số điện thoại của cô: “Khỏe hơn chưa?”
Cố Dư Sinh không bấm gửi, chỉ nhìn chằm chằm màn hình một lúc lâu, hắn xuống giường, cầm một điếu thuốc, đi đến cửa sổ hút.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro