Tiểu Phiền Toái, anh thích em. (12)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 10:11:04
--“Cái này sao có thể chứ?”
--“Không thử sao biết?”
Không thử làm sao biết được?
Đêm đó cô bị hắn thuyết phục, thử viết một chút.
Chỉ là tờ tiền giấy kia cô không có dùng, mà là dùng tiền của hắn.
Tờ tiền giấy kia đã lưu chuyển, cách một năm sáu tháng sau, lại rơi vào trong tay cô.
Thì ra khi đó hắn đã thích Tiểu Phiền Toái.
Thì ra khi đó hắn có nhiều thay đổi như vây thật sự là vì cô.
Hô hấp của Tần Chỉ Ái trở nên gấp gáp.
Người phụ nữ trung niên đưa loại tiền cô cần qua một cái ô nhỏ trước cửa sổ.
Tần Chỉ Ái cầm tờ tiền giấy kia, ngơ ngác một lúc lâu trước bàn đổi tiền cũng không nhúc nhích.
Người phía sau bắt đầu có chút lo lắng, thúc giục cô, nhưng cô vẫn không hề hay biết.
Người phụ nữ trung niên nhíu mày, đưa tay gõ cửa kính, quay vào nói trong micro: “Tiểu thư, tiền của cô đổi xong rồi, phiền cô tránh qua một chút, còn có người đang chờ phía sau.”
Giọng nói của cô ta có chút cao, khiến Tần Chỉ Ái tỉnh táo lại.
Cô có chút hốt hoảng, nói “Xin lỗi” hai lần rồi mới cầm tiền ra ngoài, hồn vía lên mây đi theo đoàn người vào cửa hải quan.
Trong quá trình xếp hàng, Tần Chỉ Ái có rất nhiều tâm trạng.
Thật vất vả mới có thể qua cửa bảo an, nhưng cô làm mất vé máy bay, phải quay ra tìm một hồi lâu, mới tìm thấy ở cổng kiểm soát.
Cô ngỡ ngàng đến phòng chờ, sau khi ngồi xuống, nhìn cửa sổ, tay cầm tờ tiền có viết câu: “Tiểu Phiền Toái, anh thích em.” Sững sờ, phát ngốc.
Cách giờ bay còn một tiếng hai mươi phút nữa.
Cô đờ đẫn ngồi 40 phút, mới từ từ giật giật con ngươi đông cứng chua xót.
Lát nữa lên máy bay, phải bay 8 tiếng đồng hồ, bây giờ đã bắt đầu lên máy bay, cô sợ trên máy bay sẽ rất buồn chán nên nhân lúc còn nửa tiếng nữa mới đóng cửa cabin, liền đi vào hiệu sách, chọn mấy quyển tạp chí.
Lúc tính tiền, cô không dùng tờ có dòng chữ “Tiểu Phiền Toái anh thích em” móc hết những tờ tiền còn lại ra nhưng vẫn không đủ trả tiền tạp chí.
Cô tìm trong người mình, coi có thể tìm thấy tiền lẻ không.
Cô tìm trong áo khoác hôm qua mặc, bên túi trái có rất nhiều thứ ngổng ngang, có giấy ăn, chìa khóa, còn có hai thẻ nhỏ lúc tối qua đi ngoài đường không mục đích thu được.
Cô nhét lại những thứ đó trong túi, sau đó mò túi bên phải, bên trong có điện thoại di động, còn có vé máy bay và passport và thẻ ngân hàng.
Cô để lại trong túi sau đó lại sờ túi phải phía sau, quả nhiên có rất nhiều tiền lẻ.
20 tệ, 10 tệ, 1 tệ…
Cô trả đủ tiền cho nhân viên xong, trong tay còn có tiền còn sót lại.
Ra nước ngoài cũng không cần phải dùng tiền nhân dân tệ nữa rồi.
Tần Chỉ Ái muốn đếm lại coi mình còn lại bao nhiêu tiền, coi còn có thể mua một chai nước và một ít trái cây không, kết quả nhìn thấy trong một đống tờ một tệ, lại có một tờ màu đỏ mệnh giá 100 tệ.
--“Không thử sao biết?”
Không thử làm sao biết được?
Đêm đó cô bị hắn thuyết phục, thử viết một chút.
Chỉ là tờ tiền giấy kia cô không có dùng, mà là dùng tiền của hắn.
Tờ tiền giấy kia đã lưu chuyển, cách một năm sáu tháng sau, lại rơi vào trong tay cô.
Thì ra khi đó hắn đã thích Tiểu Phiền Toái.
Thì ra khi đó hắn có nhiều thay đổi như vây thật sự là vì cô.
Hô hấp của Tần Chỉ Ái trở nên gấp gáp.
Người phụ nữ trung niên đưa loại tiền cô cần qua một cái ô nhỏ trước cửa sổ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Chỉ Ái cầm tờ tiền giấy kia, ngơ ngác một lúc lâu trước bàn đổi tiền cũng không nhúc nhích.
Người phía sau bắt đầu có chút lo lắng, thúc giục cô, nhưng cô vẫn không hề hay biết.
Người phụ nữ trung niên nhíu mày, đưa tay gõ cửa kính, quay vào nói trong micro: “Tiểu thư, tiền của cô đổi xong rồi, phiền cô tránh qua một chút, còn có người đang chờ phía sau.”
Giọng nói của cô ta có chút cao, khiến Tần Chỉ Ái tỉnh táo lại.
Cô có chút hốt hoảng, nói “Xin lỗi” hai lần rồi mới cầm tiền ra ngoài, hồn vía lên mây đi theo đoàn người vào cửa hải quan.
Trong quá trình xếp hàng, Tần Chỉ Ái có rất nhiều tâm trạng.
Thật vất vả mới có thể qua cửa bảo an, nhưng cô làm mất vé máy bay, phải quay ra tìm một hồi lâu, mới tìm thấy ở cổng kiểm soát.
Cô ngỡ ngàng đến phòng chờ, sau khi ngồi xuống, nhìn cửa sổ, tay cầm tờ tiền có viết câu: “Tiểu Phiền Toái, anh thích em.” Sững sờ, phát ngốc.
Cách giờ bay còn một tiếng hai mươi phút nữa.
Cô đờ đẫn ngồi 40 phút, mới từ từ giật giật con ngươi đông cứng chua xót.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lát nữa lên máy bay, phải bay 8 tiếng đồng hồ, bây giờ đã bắt đầu lên máy bay, cô sợ trên máy bay sẽ rất buồn chán nên nhân lúc còn nửa tiếng nữa mới đóng cửa cabin, liền đi vào hiệu sách, chọn mấy quyển tạp chí.
Lúc tính tiền, cô không dùng tờ có dòng chữ “Tiểu Phiền Toái anh thích em” móc hết những tờ tiền còn lại ra nhưng vẫn không đủ trả tiền tạp chí.
Cô tìm trong người mình, coi có thể tìm thấy tiền lẻ không.
Cô tìm trong áo khoác hôm qua mặc, bên túi trái có rất nhiều thứ ngổng ngang, có giấy ăn, chìa khóa, còn có hai thẻ nhỏ lúc tối qua đi ngoài đường không mục đích thu được.
Cô nhét lại những thứ đó trong túi, sau đó mò túi bên phải, bên trong có điện thoại di động, còn có vé máy bay và passport và thẻ ngân hàng.
Cô để lại trong túi sau đó lại sờ túi phải phía sau, quả nhiên có rất nhiều tiền lẻ.
20 tệ, 10 tệ, 1 tệ…
Cô trả đủ tiền cho nhân viên xong, trong tay còn có tiền còn sót lại.
Ra nước ngoài cũng không cần phải dùng tiền nhân dân tệ nữa rồi.
Tần Chỉ Ái muốn đếm lại coi mình còn lại bao nhiêu tiền, coi còn có thể mua một chai nước và một ít trái cây không, kết quả nhìn thấy trong một đống tờ một tệ, lại có một tờ màu đỏ mệnh giá 100 tệ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro