Tiểu Phiền Toái, chúng ta sinh em bé đi (10)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 10:11:04
Chương 330: Tiểu Phiền Toái, chúng ta sinh em bé đi (10)
“Hả?” Cố Dư Sinh hỏi quá đột ngột, Tần Chỉ Ái sửng sốt một chút, mới hiểu được ý của hắn, cô còn chưa kịp trả lời, hắn đã nhận ra hình như câu hỏi của mình quá khó hiểu, lại hỏi: “Em thích vị gì?”
Tần Chỉ Ái liếc mắt nhìn một hàng còn rất nhiều khách đang đứng chờ trước cửa, lắc lắc đầu, vừa mới nói hai chữ “Thôi khỏi”, Cố Dư Sinh đã mở miệng lần nữa: “Hay là mỗi loại anh đều mua một ly cho em chọn?”
Nói xong, Cố Dư Sinh đột nhiên cảm thấy ý tưởng này là được rồi, quay người định thực hiện.
Tần Chỉ Ái sợ mỗi loại hắn đều mua một ly, liền vội vàng đuổi theo lôi vạt áo hắn nhỏ giọng nói: “Đậu đỏ ạ.”
. . . . . .
Lúc Cố Dư Sinh xếp hàng, có một cô bé chừng ba tuổi cầm chong chóng giơ trước mặt chạy ngang qua Tần Chỉ Ái, không cần thận té bò trên mặt đất, sau đó oa oa khóc.
Người lớn đi theo bé còn ở phía sau cách đó rất xa, còn chưa chạy tới, Tần Chỉ Ái liền không do dự khom người đỡ bé dậy, ngồi xổm trước mặt bé, phủi bụi đất trên người bé.
Có thể là bé té quá đau, Tần Chỉ Ái dỗ một chút cũng không nín, nghĩ trong túi của mình có một que kẹo, vội vàng lấy ra, mở vỏ rồi đưa cho bé gái.
Bé gái nhìn thấy lập tức dừng khóc, sau đó mới duỗi cánh tay mủm mỉm lấy kẹo liếm một hồi, sau đó mặt vẫn còn nước mắt nhưng lại cười khanh khách với Tần Chỉ Ái.
Tần Chỉ Ái thấy bé cười cũng cười theo đầy ấm áp, sau đó lấy khăn giấy lau khô nước mắt trên mặt bé, sửa lại tóc tai một hồi, lúc này cô mới đứng dậy kéo bé vào ven đường.
Mẹ của bé đã chạy tới, bé gái bi bô gọi mẹ, liền nhào tới.
Mẹ bé gái ôm bé xong, liền cảm ơn Tần Chỉ Ái.
Tần Chỉ Ái sợ người khác nhận ra nên chỉ cúi đầu trả lời một câu: “Không có gì” đợi sau khi hai mẹ con cô bé đó đi mới ngẩng đầu nhìn Cố Dư Sinh.
Người đàn ông cầm một ly trà sữa đứng dưới ánh đèn cách đó không xa, không biết đang suy nghĩ gì, hay là do ánh đèn mờ nhạt làm cho khuôn mặt của hắn có vẻ dịu dàng, khóe môi còn như có như không mỉm cười.
Tần Chỉ Ái rất ít khi thấy Cố Dư Sinh như vậy, cô sững sờ tại chỗ, đến khi Cố Dư Sinh bưng trà sữa đến, cô mới hoàn hồn nói cảm ơn, sau khi nhận trà sữa xong, lại uống một ngụm, mới tiếp tục đi theo Cố Dư Sinh.
Lúc này đã là mười hai giờ đêm, đường dành riêng cho người đi bộ đã không còn đông như lúc nãy nữa, hai người họ cũng đi từ từ.
Mãi đến khi Tần Chỉ Ái uống trà sữa xong, Cố Dư Sinh giúp cô bỏ rác vào thùng, hắn lại gặp cô bé vừa đụng Tần Chỉ Ái lúc nãy.
Bé gái đó trong tay vẫn còn cầm cây kẹo mút lúc nãy Tần Chỉ Ái cho, ngủ trên vai mẹ.
Cố Dư Sinh lại nhớ lúc đó, mình vừa mới mua trà sữa xong, quay người liền nhìn thấy Tần Chỉ Ái đang ngồi xổm trước mặt cô bé đó.
Hình ảnh tốt đẹp như vậy khiến hắn say mê.
“Cố Dư Sinh?” Tần Chỉ Ái đứng bên cạnh thấy Cố Dư Sinh đứng cạnh thùng rác mà ngây người nghĩ gì đó, không nhịn được gọi họ tên hắn.
Cố Dư Sinh hoàn hồn, lôi tay Tần Chỉ Ái đi về phía trước, chỉ là đi chưa được bao xa, hắn bỗng nhiên nhẹ giọng nói: “Tiểu Phiền Toái, chúng ta sinh em bé đi.”
“Hả?” Cố Dư Sinh hỏi quá đột ngột, Tần Chỉ Ái sửng sốt một chút, mới hiểu được ý của hắn, cô còn chưa kịp trả lời, hắn đã nhận ra hình như câu hỏi của mình quá khó hiểu, lại hỏi: “Em thích vị gì?”
Tần Chỉ Ái liếc mắt nhìn một hàng còn rất nhiều khách đang đứng chờ trước cửa, lắc lắc đầu, vừa mới nói hai chữ “Thôi khỏi”, Cố Dư Sinh đã mở miệng lần nữa: “Hay là mỗi loại anh đều mua một ly cho em chọn?”
Nói xong, Cố Dư Sinh đột nhiên cảm thấy ý tưởng này là được rồi, quay người định thực hiện.
Tần Chỉ Ái sợ mỗi loại hắn đều mua một ly, liền vội vàng đuổi theo lôi vạt áo hắn nhỏ giọng nói: “Đậu đỏ ạ.”
. . . . . .
Lúc Cố Dư Sinh xếp hàng, có một cô bé chừng ba tuổi cầm chong chóng giơ trước mặt chạy ngang qua Tần Chỉ Ái, không cần thận té bò trên mặt đất, sau đó oa oa khóc.
Người lớn đi theo bé còn ở phía sau cách đó rất xa, còn chưa chạy tới, Tần Chỉ Ái liền không do dự khom người đỡ bé dậy, ngồi xổm trước mặt bé, phủi bụi đất trên người bé.
Có thể là bé té quá đau, Tần Chỉ Ái dỗ một chút cũng không nín, nghĩ trong túi của mình có một que kẹo, vội vàng lấy ra, mở vỏ rồi đưa cho bé gái.
Bé gái nhìn thấy lập tức dừng khóc, sau đó mới duỗi cánh tay mủm mỉm lấy kẹo liếm một hồi, sau đó mặt vẫn còn nước mắt nhưng lại cười khanh khách với Tần Chỉ Ái.
Tần Chỉ Ái thấy bé cười cũng cười theo đầy ấm áp, sau đó lấy khăn giấy lau khô nước mắt trên mặt bé, sửa lại tóc tai một hồi, lúc này cô mới đứng dậy kéo bé vào ven đường.
Mẹ của bé đã chạy tới, bé gái bi bô gọi mẹ, liền nhào tới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mẹ bé gái ôm bé xong, liền cảm ơn Tần Chỉ Ái.
Tần Chỉ Ái sợ người khác nhận ra nên chỉ cúi đầu trả lời một câu: “Không có gì” đợi sau khi hai mẹ con cô bé đó đi mới ngẩng đầu nhìn Cố Dư Sinh.
Người đàn ông cầm một ly trà sữa đứng dưới ánh đèn cách đó không xa, không biết đang suy nghĩ gì, hay là do ánh đèn mờ nhạt làm cho khuôn mặt của hắn có vẻ dịu dàng, khóe môi còn như có như không mỉm cười.
Tần Chỉ Ái rất ít khi thấy Cố Dư Sinh như vậy, cô sững sờ tại chỗ, đến khi Cố Dư Sinh bưng trà sữa đến, cô mới hoàn hồn nói cảm ơn, sau khi nhận trà sữa xong, lại uống một ngụm, mới tiếp tục đi theo Cố Dư Sinh.
Lúc này đã là mười hai giờ đêm, đường dành riêng cho người đi bộ đã không còn đông như lúc nãy nữa, hai người họ cũng đi từ từ.
Mãi đến khi Tần Chỉ Ái uống trà sữa xong, Cố Dư Sinh giúp cô bỏ rác vào thùng, hắn lại gặp cô bé vừa đụng Tần Chỉ Ái lúc nãy.
Bé gái đó trong tay vẫn còn cầm cây kẹo mút lúc nãy Tần Chỉ Ái cho, ngủ trên vai mẹ.
Cố Dư Sinh lại nhớ lúc đó, mình vừa mới mua trà sữa xong, quay người liền nhìn thấy Tần Chỉ Ái đang ngồi xổm trước mặt cô bé đó.
Hình ảnh tốt đẹp như vậy khiến hắn say mê.
“Cố Dư Sinh?” Tần Chỉ Ái đứng bên cạnh thấy Cố Dư Sinh đứng cạnh thùng rác mà ngây người nghĩ gì đó, không nhịn được gọi họ tên hắn.
Cố Dư Sinh hoàn hồn, lôi tay Tần Chỉ Ái đi về phía trước, chỉ là đi chưa được bao xa, hắn bỗng nhiên nhẹ giọng nói: “Tiểu Phiền Toái, chúng ta sinh em bé đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro