Tình cảm chân thành đơm hoa kết trái (5)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 10:11:04
“… hơn nữa ông nội con lại mong có chắt như vậy, đứa bé trong bụng
Tiểu Ái chính là bảo bối quan trọng nhất của ông, ông còn mong mỗi ngày
có thể ở bên cạnh chăm sóc cho Tiểu Ái, sao có thể để cô ấy về Hàng Châu một mình, sau đó mọi chuyện phải hoãn cho đến khi con xuất ngũ trở về…”
Những gì cần giải thích cũng đã giải thích rồi, tìm người chịu tội thay cũng đã tìm rồi, bây giờ cũng nên nhận sai.
Có điều, cho dù có thừa nhận sai lầm, cũng phải để cho mẹ Tần biết hắn vẫn luôn bảo vệ cho Tiểu Ái, như vậy, mới có thể thuyết phục được bà.
“Mẹ vợ, chuyện này là con thiếu mẹ một lời thông báo, con thật sự yêu Tiểu Ái, thêm việc ông nội con cũng yêu mến cô ấy, nên con liền có chút hồ đồ… Mẹ muốn trách thì cứ trách con, chứ đừng trách Tiểu Ái…”
Làm cha mẹ, không phải luôn mong con cái của mình được hạnh phúc sao?
Mẹ Tần thật sự cảm thấy chuyện con gái không báo với mình một tiếng lại sinh một đứa con, việc này quá mức khó chấp nhận.
Nhưng bà không hồ đồ, chuyện đã đến nước này rồi, một câu làm chẳng nên non, con rể lại che chở cho con gái bà như vậy, không phải đây chính là mong đợi lớn nhất của bà sao?
Sau khi kết hôn hai người có con hay là có con trước rồi mới kết hôn thì cũng vậy thôi, tuy rằng chuyện này khiến bà thật sự giật mình nhưng trong lòng bà cũng cảm thấy đây có thể tính là song hỷ lâm môn.
Nhìn thấy bà không tức giận như lúc mới nghe chuyện nữa, lúc này mới nói tiếp: “Đúng rồi, mẹ à, ngày mai chúng con trở về Bắc Kinh, Đậu Phộng Nhỏ có thể gặp được bà ngoại rồi.”
Vừa nãy còn là mẹ vợ, bây giờ đã thành mẹ ngọt xớt rồi, đúng là càng nói càng khiến Tiểu Vương đỏ mặt, ngay cả mẹ Tần cũng sửng sốt nở nụ cười.
. . . . .
Bắc Kinh.
Nhà cũ Cố gia.
Cố lão gia ở trước nôi của trẻ con, cầm món đồ chơi, cười không ngậm được mồm chơi với Đậu Phộng Nhỏ, đùa đùa một hồi, ông đột nhiên nặng nề hắt hơi một cái.
Cố lão gia xoa xoa mũi, còn cho rằng mình bị cảm, sợ lây bệnh cho bé con nên không dám đến gần Đậu Phộng Nhỏ, liền đứng lên cách chắt của mình một chút.
Ra khỏi phòng của Đậu Phộng Nhỏ, ông lại hắt hơi, lần này lại là liên tục ba cái.
. . . . . . . .
Ngày Cố Dư Sinh đến hỏi cưới cô là ngày 8 tháng 12.
Ngày này đối với nhiều người mà nói đều không đáng nhắc tới nhưng đối với Hứa Ôn Noãn mà nói, lại là một trong những ngày đáng giá trong sinh mệnh của cô.
một năm trước, ngày 8 tháng 12 là ngày Bắc Kinh đón trận tuyết lớn nhất đầu mùa.
Buổi chiều ngày hôm đó, Ngô Hạo nghỉ việc, dẫn cô đến cầu Hổ Phương ăn món thịt nướng nóng hổi mà cô thích ăn nhất.
Ăn cơm tối xong, vừa đúng 7 giờ, thời gian còn sớm, cô vốn muốn định đề nghị Ngô Hạo cùng đi xem phim nhưng Ngô Hạo lại tỏ ra vô cùng thần bí dẫn cô đến một chỗ.
Chính là trong sân thể dục của trường học A.
Vào ngày đó lại đúng lúc là ngày chủ nhật, trong trường học không có một bóng người.
Dựa vào ánh đèn mờ tỏ, cô và Ngô Hạo nắm tay nhau đi trong tuyết quanh một vòng sân thể dục, lúc đó cô thật sự lạnh đến nỗi không thể chịu đựng được, vừa chuẩn bị đi về, Ngô Hạo lại bỗng gọi tên của cô: “Ôn Noãn.”
Cho dù đã qua một năm nhưng Hứa Ôn Noãn vẫn nhớ như in ngày đó, tiếng gọi “Ôn Noãn” này khiến cô cảm thấy tràn ngập ấm áp và nhu tình.
Cho dù hắn và co có yêu nhau mười năm, nhưng thời khác đó, cô lại giống như trẻ con vậy, tim lại đập thình thịch cực kỳ mạnh.
Cô vừa mới quay đầu về phía Ngô Hạo, chữ hả trong miệng còn chưa kịp phát ra, Ngô Hạo liền buông tay cô, đứng trước mặt cô nhưng lại từ từ quỳ một gối trên nền tuyết trắng xóa.
Những gì cần giải thích cũng đã giải thích rồi, tìm người chịu tội thay cũng đã tìm rồi, bây giờ cũng nên nhận sai.
Có điều, cho dù có thừa nhận sai lầm, cũng phải để cho mẹ Tần biết hắn vẫn luôn bảo vệ cho Tiểu Ái, như vậy, mới có thể thuyết phục được bà.
“Mẹ vợ, chuyện này là con thiếu mẹ một lời thông báo, con thật sự yêu Tiểu Ái, thêm việc ông nội con cũng yêu mến cô ấy, nên con liền có chút hồ đồ… Mẹ muốn trách thì cứ trách con, chứ đừng trách Tiểu Ái…”
Làm cha mẹ, không phải luôn mong con cái của mình được hạnh phúc sao?
Mẹ Tần thật sự cảm thấy chuyện con gái không báo với mình một tiếng lại sinh một đứa con, việc này quá mức khó chấp nhận.
Nhưng bà không hồ đồ, chuyện đã đến nước này rồi, một câu làm chẳng nên non, con rể lại che chở cho con gái bà như vậy, không phải đây chính là mong đợi lớn nhất của bà sao?
Sau khi kết hôn hai người có con hay là có con trước rồi mới kết hôn thì cũng vậy thôi, tuy rằng chuyện này khiến bà thật sự giật mình nhưng trong lòng bà cũng cảm thấy đây có thể tính là song hỷ lâm môn.
Nhìn thấy bà không tức giận như lúc mới nghe chuyện nữa, lúc này mới nói tiếp: “Đúng rồi, mẹ à, ngày mai chúng con trở về Bắc Kinh, Đậu Phộng Nhỏ có thể gặp được bà ngoại rồi.”
Vừa nãy còn là mẹ vợ, bây giờ đã thành mẹ ngọt xớt rồi, đúng là càng nói càng khiến Tiểu Vương đỏ mặt, ngay cả mẹ Tần cũng sửng sốt nở nụ cười.
. . . . .
Bắc Kinh.
Nhà cũ Cố gia.
Cố lão gia ở trước nôi của trẻ con, cầm món đồ chơi, cười không ngậm được mồm chơi với Đậu Phộng Nhỏ, đùa đùa một hồi, ông đột nhiên nặng nề hắt hơi một cái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố lão gia xoa xoa mũi, còn cho rằng mình bị cảm, sợ lây bệnh cho bé con nên không dám đến gần Đậu Phộng Nhỏ, liền đứng lên cách chắt của mình một chút.
Ra khỏi phòng của Đậu Phộng Nhỏ, ông lại hắt hơi, lần này lại là liên tục ba cái.
. . . . . . . .
Ngày Cố Dư Sinh đến hỏi cưới cô là ngày 8 tháng 12.
Ngày này đối với nhiều người mà nói đều không đáng nhắc tới nhưng đối với Hứa Ôn Noãn mà nói, lại là một trong những ngày đáng giá trong sinh mệnh của cô.
một năm trước, ngày 8 tháng 12 là ngày Bắc Kinh đón trận tuyết lớn nhất đầu mùa.
Buổi chiều ngày hôm đó, Ngô Hạo nghỉ việc, dẫn cô đến cầu Hổ Phương ăn món thịt nướng nóng hổi mà cô thích ăn nhất.
Ăn cơm tối xong, vừa đúng 7 giờ, thời gian còn sớm, cô vốn muốn định đề nghị Ngô Hạo cùng đi xem phim nhưng Ngô Hạo lại tỏ ra vô cùng thần bí dẫn cô đến một chỗ.
Chính là trong sân thể dục của trường học A.
Vào ngày đó lại đúng lúc là ngày chủ nhật, trong trường học không có một bóng người.
Dựa vào ánh đèn mờ tỏ, cô và Ngô Hạo nắm tay nhau đi trong tuyết quanh một vòng sân thể dục, lúc đó cô thật sự lạnh đến nỗi không thể chịu đựng được, vừa chuẩn bị đi về, Ngô Hạo lại bỗng gọi tên của cô: “Ôn Noãn.”
Cho dù đã qua một năm nhưng Hứa Ôn Noãn vẫn nhớ như in ngày đó, tiếng gọi “Ôn Noãn” này khiến cô cảm thấy tràn ngập ấm áp và nhu tình.
Cho dù hắn và co có yêu nhau mười năm, nhưng thời khác đó, cô lại giống như trẻ con vậy, tim lại đập thình thịch cực kỳ mạnh.
Cô vừa mới quay đầu về phía Ngô Hạo, chữ hả trong miệng còn chưa kịp phát ra, Ngô Hạo liền buông tay cô, đứng trước mặt cô nhưng lại từ từ quỳ một gối trên nền tuyết trắng xóa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro