Tình cảm chân thành đơm hoa kết trái (8)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 10:11:04
Chẳng lẽ Ngô Hạo lại đưa cô về nhà? Nhưng mà cô nhớ rõ ràng nhà Ngô Hạo đâu phải như vầy?
Hứa Ôn Noãn nhíu mày xuống giường, đi chân đất ra khỏi phòng ngủ.
Trong mắt cô là phòng khách xa hoa được trang hoàng gọn gàng sạch sẽ, không một hạt bụi.
Hứa Ôn Noãn cẩn thận từng li từng tý đi quan sát quanh phòng khách một vòng, sau đó liền có người trong phòng ăn cất bước ra ngoài phòng khách.
Cô còn chưa đến cửa phòng ăn, người trong phòng đã đi ra đến nơi rồi.
Lục Bán Thành mặc quần áo ở nhà, nhìn thấy cô liền dừng bước: “Tỉnh rồi sao?”
Hứa Ôn Noãn sững sờ gật gật đầu, sao cô lại đi gọi điện thoại cho Lục Bán Thành chứ?
Lục Bán Thành nghiêng người nhường đường cho cô vào phòng ăn: “Đúng lúc bữa trưa đã được chuẩn bị xong, vào ăn một chút đi.”
Hứa Ôn Noãn lại không xoay chuyển kịp, ngơ ngác “A” một tiếng, sau đó mới bước chân vào.
Lục Bán Thành lúc này mới để ý cô đang đi chân trần, liền đưa tay kéo cánh tay của cô, cởi dép của mình đưa cho cô mang, sau đó mới đi chân trần đến cửa, lấy một đôi dép khác mang vào.
Lúc ngồi trước bàn ăn, Lục Bán Thành múc cho Hứa Ôn Noãn thêm một chén cháo, sau đó đưa muỗng cho cô.
Hứa Ôn Noãn còn chưa kịp phản ứng, nhận muỗng xong, nói cảm ơn, lại hỏi: “Anh Bán Thành, tối qua em đã gọi nhầm điện thoại cho anh sao?”
Gọi nhầm điện thoại… lúc hắn nghe máy liền biết rồi, không phải sao?
Lục Bán Thành rũ mi mắt, trên mặt không có biểu hiện gì, yên lặng trong chốc lát, lại ngẩng đầu lên nói với Hứa Ôn Noãn: “Không sao, mau ăn cháo đi.”
Hứa Ôn Noãn “Vâng” một tiếng, cúi đầu cầm muỗng húp cháo.
Say rượu khiến dạ dày của Hứa Ôn Noãn không thoải mái, cô ăn nửa chén cháo thì để muỗng xuống, sau đó vừa định chào tạm biệt Lục Bán Thành mà rời đi thì điện thoại di động của cô đặt trên bàn lại vang lên.
Lục Bán Thành nghe tiếng, theo bản năng nhìn qua, là chữ “Mẹ” hiện lên màn hình.
Hứa Ôn Noãn nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, như là đang do dự, một lúc lâu sau mới bắt máy: “Mẹ.”
Mẹ Hứa nói chuyện khá lớn, thậm chí là Lục Bán Thành cũng có thể nghe được bà đang nói gì trong điện thoại:
“Ôn Noãn, con thật sự không muốn kết hôn với Ngô Hạo sao? Cho dù là Ngô Hạo thật sự có lỗi với con nhưng con không thể một gậy đánh gãy mối quan hệ này được, con nói xem lúc trước chúng ta đã gặp mặt ba mẹ của Ngô Hạo rồi, hôm qua mẹ của cậu ấy lại gọi điện thoại đến cho mẹ, muốn mẹ khuyên con… Ôn Noãn, con muốn kết hôn ba mẹ liền cho con kết hôn, lúc trước ba mẹ Ngô Hạo đến đã đưa sính lễ cả triệu đó… Ba con lấy tiền đó chơi cổ phiếu thua lỗ hết rồi, bây giờ con lại đòi từ hôn,… ba mẹ lấy đâu ra số tiền lớn như vậy để trả lại cho người ta đây chứ…”
Lúc trước cô và Ngô Hạo vui vẻ như vậy, cô còn có cảm giác như Ngô Hạo và mình là người một nhà, còn chuyện sính lễ gì đó, cô hoàn toàn không quá để ý.
Một triệu… Hứa Ôn Noãn bất giác cắn môi, trước mặt Lục Bán Thành, cô không muốn nói những chuyện này nhiều, chỉ trả lời vài câu: “Chờ sau khi con về nhà rồi tính đi.” Sau đó liền cúp máy.
Lúc để điện thoại di động xuống, Hứa Ôn Noãn ngẩng đầu nhìn Lục Bán Thành: “Anh Bán Thành, tối qua cảm ơn anh đã giúp em, em sẽ không quấy rầy anh như vậy nữa, em đi trước.”
“Ừ, được.” Lục Bán Thành gật đầu, sau đó để đũa xuống: “Anh tiễn em về.”
Hứa Ôn Noãn giật giật khóe môi, không nói gì.
Đợi đến khi cô đứng dậy, Lục Bán Thành cũng đi theo phía sau.
Đi tới cửa, Lục Bán Thành giúp Hứa Ôn Noãn mở cửa.
“Tạm biệt anh Bán Thành.” Hứa Ôn Noãn thay giày xong, liền lắc tay với Lục Bán Thành.
“Tạm biệt.”
Hứa Ôn Noãn cười cười với Lục Bán Thành, sau đó cất bước ra khỏi nhà.
Lục Bán Thành nắm tay cầm cửa, không nhúc nhích.
Cửa thang máy mở ra, Hứa Ôn Noãn định bước vào thang máy nhưng còn chưa kịp nhấc chân lên, hắn đã gọi tên của cô: “Ôn Noãn.”
Hứa Ôn Noãn nhíu mày xuống giường, đi chân đất ra khỏi phòng ngủ.
Trong mắt cô là phòng khách xa hoa được trang hoàng gọn gàng sạch sẽ, không một hạt bụi.
Hứa Ôn Noãn cẩn thận từng li từng tý đi quan sát quanh phòng khách một vòng, sau đó liền có người trong phòng ăn cất bước ra ngoài phòng khách.
Cô còn chưa đến cửa phòng ăn, người trong phòng đã đi ra đến nơi rồi.
Lục Bán Thành mặc quần áo ở nhà, nhìn thấy cô liền dừng bước: “Tỉnh rồi sao?”
Hứa Ôn Noãn sững sờ gật gật đầu, sao cô lại đi gọi điện thoại cho Lục Bán Thành chứ?
Lục Bán Thành nghiêng người nhường đường cho cô vào phòng ăn: “Đúng lúc bữa trưa đã được chuẩn bị xong, vào ăn một chút đi.”
Hứa Ôn Noãn lại không xoay chuyển kịp, ngơ ngác “A” một tiếng, sau đó mới bước chân vào.
Lục Bán Thành lúc này mới để ý cô đang đi chân trần, liền đưa tay kéo cánh tay của cô, cởi dép của mình đưa cho cô mang, sau đó mới đi chân trần đến cửa, lấy một đôi dép khác mang vào.
Lúc ngồi trước bàn ăn, Lục Bán Thành múc cho Hứa Ôn Noãn thêm một chén cháo, sau đó đưa muỗng cho cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa Ôn Noãn còn chưa kịp phản ứng, nhận muỗng xong, nói cảm ơn, lại hỏi: “Anh Bán Thành, tối qua em đã gọi nhầm điện thoại cho anh sao?”
Gọi nhầm điện thoại… lúc hắn nghe máy liền biết rồi, không phải sao?
Lục Bán Thành rũ mi mắt, trên mặt không có biểu hiện gì, yên lặng trong chốc lát, lại ngẩng đầu lên nói với Hứa Ôn Noãn: “Không sao, mau ăn cháo đi.”
Hứa Ôn Noãn “Vâng” một tiếng, cúi đầu cầm muỗng húp cháo.
Say rượu khiến dạ dày của Hứa Ôn Noãn không thoải mái, cô ăn nửa chén cháo thì để muỗng xuống, sau đó vừa định chào tạm biệt Lục Bán Thành mà rời đi thì điện thoại di động của cô đặt trên bàn lại vang lên.
Lục Bán Thành nghe tiếng, theo bản năng nhìn qua, là chữ “Mẹ” hiện lên màn hình.
Hứa Ôn Noãn nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, như là đang do dự, một lúc lâu sau mới bắt máy: “Mẹ.”
Mẹ Hứa nói chuyện khá lớn, thậm chí là Lục Bán Thành cũng có thể nghe được bà đang nói gì trong điện thoại:
“Ôn Noãn, con thật sự không muốn kết hôn với Ngô Hạo sao? Cho dù là Ngô Hạo thật sự có lỗi với con nhưng con không thể một gậy đánh gãy mối quan hệ này được, con nói xem lúc trước chúng ta đã gặp mặt ba mẹ của Ngô Hạo rồi, hôm qua mẹ của cậu ấy lại gọi điện thoại đến cho mẹ, muốn mẹ khuyên con… Ôn Noãn, con muốn kết hôn ba mẹ liền cho con kết hôn, lúc trước ba mẹ Ngô Hạo đến đã đưa sính lễ cả triệu đó… Ba con lấy tiền đó chơi cổ phiếu thua lỗ hết rồi, bây giờ con lại đòi từ hôn,… ba mẹ lấy đâu ra số tiền lớn như vậy để trả lại cho người ta đây chứ…”
Lúc trước cô và Ngô Hạo vui vẻ như vậy, cô còn có cảm giác như Ngô Hạo và mình là người một nhà, còn chuyện sính lễ gì đó, cô hoàn toàn không quá để ý.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một triệu… Hứa Ôn Noãn bất giác cắn môi, trước mặt Lục Bán Thành, cô không muốn nói những chuyện này nhiều, chỉ trả lời vài câu: “Chờ sau khi con về nhà rồi tính đi.” Sau đó liền cúp máy.
Lúc để điện thoại di động xuống, Hứa Ôn Noãn ngẩng đầu nhìn Lục Bán Thành: “Anh Bán Thành, tối qua cảm ơn anh đã giúp em, em sẽ không quấy rầy anh như vậy nữa, em đi trước.”
“Ừ, được.” Lục Bán Thành gật đầu, sau đó để đũa xuống: “Anh tiễn em về.”
Hứa Ôn Noãn giật giật khóe môi, không nói gì.
Đợi đến khi cô đứng dậy, Lục Bán Thành cũng đi theo phía sau.
Đi tới cửa, Lục Bán Thành giúp Hứa Ôn Noãn mở cửa.
“Tạm biệt anh Bán Thành.” Hứa Ôn Noãn thay giày xong, liền lắc tay với Lục Bán Thành.
“Tạm biệt.”
Hứa Ôn Noãn cười cười với Lục Bán Thành, sau đó cất bước ra khỏi nhà.
Lục Bán Thành nắm tay cầm cửa, không nhúc nhích.
Cửa thang máy mở ra, Hứa Ôn Noãn định bước vào thang máy nhưng còn chưa kịp nhấc chân lên, hắn đã gọi tên của cô: “Ôn Noãn.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro