Vách ngăn có nam thần
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 10:11:04
Chương 4: Vách ngăn có nam thần
Hơn mười lần, Tần Chỉ Ái thấy mình vẫn gửi tin nhắn không được, vì thế lại gọi một cuộc điện thoại cho Cố Dư Sinh, vẫn là tình hình đường dây bận.
Tần Chỉ Ái mơ hồ như đã hiểu được chuyện gì, chuyển sang số điện thoại riêng tư, gọi cho Cố Dư Sinh.
Điện thoại dễ dàng gọi thông.
Thì ra, thật sự như dự đoán của cô, vào lần đầu tiên gọi đến điện thoại của hắn dù hắn không nghe, nhưng cũng bị hắn thuận tay đưa vào sổ đen.
Ánh mắt Tần Chỉ Ái có chút hơi ảm đạm, đang lúc chuẩn bị ngắt điện thoại, để cho quản gia liên hệ cho Cố Dư Sinh, thì điện thoại bỗng nhiên được kết nối, Cố Dư Sinh như đoán được đây là số điện thoại của cô, giọng điệu mở miệng không kiên nhẫn: “Rốt cuộc cô có yên hay không? Không phải là đã nói với cô rồi sao, nếu cô không có việc gì thì đừng đến làm phiền tôi?”
“Ông nội gọi điện tới……” Tần Chỉ Ái sợ giây tiếp theo Cố Dư Sinh sẽ cắt đứt điện thoại, cô vội vàng mở miệng nói trọng tâm: “…… Ông nội nói sáng hôm nay ông đã đến Bắc Kinh, bảo chúng ta sang chỗ ông ăn cơm tối.”
Bên kia điện thoại Cố Dư Sinh quả nhiên không nói gì nữa.
Tần Chỉ Ái đợi trong chốc lát, đoán chừng Cố Dư Sinh không có phản ứng, cô tiếp tục mở miệng: “Vẫn giống với lần trước, ở tại chỗ đó chờ anh sao?”
Lần trước là ngày cô ở lại nhà hắn, ông nội bảo hắn dẫn cô về nhà ăn cơm, hắn không muốn lái xe tới đón cô, để tự cho cô một mình đi qua, chờ hắn ở trước hẻm nhỏ bên cạnh tiểu khu mà ông nội ở.
Cô tưởng, lần này hẳn là hắn vẫn không muốn tới đón cô? nguồn thich .com
Tần Chỉ Ái đè ép xuống mất mát ở trong lòng, cố gắng để cho giọng điệu bình thường như không có chuyện gì, lại mở miệng hỏi: “Vậy ngày mai mấy giờ em đi đến chờ anh?”
Cố Dư Sinh đối mặt với câu hỏi của cô, vẫn không nói gì.
“Vẫn là buổi chiều……” Lần này Tần Chỉ Ái vừa mới nói bốn chữ, bên kia điện thoại đột nhiên truyền đến tiếng nói rõ ràng của Cố Dư Sinh, ngữ điệu lạnh lùng: “Mỗi lần đều lấy ông nội làm cớ muốn dây dưa với tôi, cô không chán sao?”
Tần Chỉ Ái nắm chặt điện thoại, sức lực càng ngày càng mạnh, cô cảm giác như cổ mình bị người dùng lực giữ chặt lại, vẫn nói tiếp “Sáu giờ sao?” Ba chữ này như nghẹn ở trong cổ họng, lở dở, khó chịu khó nhịn.
Trong nháy mắt hai đầu điện thoại im lặng đến đáng sợ.
Nhưng qua hai giây, điện thoại lại bị Cố Dư Sinh ngắt máy.
Tần Chỉ Ái vẫn duy trì động tác cầm điện thoại, đứng cứng ngắc một hồi lâu, mới chậm rãi phục hồi lại tinh thần, cô thả ống nghe từ từ xuống điện thoại bàn, không nhanh không chậm nằm ngửa lên giường, kéo chăn che lại, nhắm mắt, dáng vẻ bình tĩnh như đã ngủ. Nhưng trên khóe mắt cô, lại lóe lên một chút ánh nước, mà tay cầm chăn, lại run đến lợi hại.
–
Cuộc điện thoại vào rạng sáng, Tần Chỉ Ái và Cố Dư Sinh chưa lên hẹn giờ đi đến nhà ông Cố, trước khi ngắt điện thoại Cố Dư Sinh lại còn nói những lời khó nghe như vậy, làm sao Tần Chỉ Ái còn có thể tự rước lấy nhục mà gọi điện thoại cho hắn hỏi thời gian lần nữa.
Tuy Tần Chỉ Ái không biết rốt cuột Cố Dư Sinh sẽ đi đến nhà ông Cố mấy giờ, nhưng cô vẫn biết giờ hắn tan tầm chính là năm giờ.
Cho nên, buổi chiều chưa đến năm giờ, Tần Chỉ Ái đã đứng chờ ở con hẻm nhỏ bên cạnh tiểu khu nhà ông Cố.
Mãi cho đến gần năm giờ, ở ngã tư đường cách đó không xa truyền đến một tràn tiếng còi xe chói tai, Tần Chỉ Ái nghiêng đầu, nhìn thấy xe của Cố Dư Sinh dừng ở ven đường đối diện.
Đi đến trước xe, Tần Chỉ Ái mới phát hiện, người lái xe hôm nay chính là Cố Dư Sinh, không phải tài xế của hắn.
Hơn mười lần, Tần Chỉ Ái thấy mình vẫn gửi tin nhắn không được, vì thế lại gọi một cuộc điện thoại cho Cố Dư Sinh, vẫn là tình hình đường dây bận.
Tần Chỉ Ái mơ hồ như đã hiểu được chuyện gì, chuyển sang số điện thoại riêng tư, gọi cho Cố Dư Sinh.
Điện thoại dễ dàng gọi thông.
Thì ra, thật sự như dự đoán của cô, vào lần đầu tiên gọi đến điện thoại của hắn dù hắn không nghe, nhưng cũng bị hắn thuận tay đưa vào sổ đen.
Ánh mắt Tần Chỉ Ái có chút hơi ảm đạm, đang lúc chuẩn bị ngắt điện thoại, để cho quản gia liên hệ cho Cố Dư Sinh, thì điện thoại bỗng nhiên được kết nối, Cố Dư Sinh như đoán được đây là số điện thoại của cô, giọng điệu mở miệng không kiên nhẫn: “Rốt cuộc cô có yên hay không? Không phải là đã nói với cô rồi sao, nếu cô không có việc gì thì đừng đến làm phiền tôi?”
“Ông nội gọi điện tới……” Tần Chỉ Ái sợ giây tiếp theo Cố Dư Sinh sẽ cắt đứt điện thoại, cô vội vàng mở miệng nói trọng tâm: “…… Ông nội nói sáng hôm nay ông đã đến Bắc Kinh, bảo chúng ta sang chỗ ông ăn cơm tối.”
Bên kia điện thoại Cố Dư Sinh quả nhiên không nói gì nữa.
Tần Chỉ Ái đợi trong chốc lát, đoán chừng Cố Dư Sinh không có phản ứng, cô tiếp tục mở miệng: “Vẫn giống với lần trước, ở tại chỗ đó chờ anh sao?”
Lần trước là ngày cô ở lại nhà hắn, ông nội bảo hắn dẫn cô về nhà ăn cơm, hắn không muốn lái xe tới đón cô, để tự cho cô một mình đi qua, chờ hắn ở trước hẻm nhỏ bên cạnh tiểu khu mà ông nội ở.
Cô tưởng, lần này hẳn là hắn vẫn không muốn tới đón cô? nguồn thich .com
Tần Chỉ Ái đè ép xuống mất mát ở trong lòng, cố gắng để cho giọng điệu bình thường như không có chuyện gì, lại mở miệng hỏi: “Vậy ngày mai mấy giờ em đi đến chờ anh?”
Cố Dư Sinh đối mặt với câu hỏi của cô, vẫn không nói gì.
“Vẫn là buổi chiều……” Lần này Tần Chỉ Ái vừa mới nói bốn chữ, bên kia điện thoại đột nhiên truyền đến tiếng nói rõ ràng của Cố Dư Sinh, ngữ điệu lạnh lùng: “Mỗi lần đều lấy ông nội làm cớ muốn dây dưa với tôi, cô không chán sao?”
Tần Chỉ Ái nắm chặt điện thoại, sức lực càng ngày càng mạnh, cô cảm giác như cổ mình bị người dùng lực giữ chặt lại, vẫn nói tiếp “Sáu giờ sao?” Ba chữ này như nghẹn ở trong cổ họng, lở dở, khó chịu khó nhịn.
Trong nháy mắt hai đầu điện thoại im lặng đến đáng sợ.
Nhưng qua hai giây, điện thoại lại bị Cố Dư Sinh ngắt máy.
Tần Chỉ Ái vẫn duy trì động tác cầm điện thoại, đứng cứng ngắc một hồi lâu, mới chậm rãi phục hồi lại tinh thần, cô thả ống nghe từ từ xuống điện thoại bàn, không nhanh không chậm nằm ngửa lên giường, kéo chăn che lại, nhắm mắt, dáng vẻ bình tĩnh như đã ngủ. Nhưng trên khóe mắt cô, lại lóe lên một chút ánh nước, mà tay cầm chăn, lại run đến lợi hại.
–
Cuộc điện thoại vào rạng sáng, Tần Chỉ Ái và Cố Dư Sinh chưa lên hẹn giờ đi đến nhà ông Cố, trước khi ngắt điện thoại Cố Dư Sinh lại còn nói những lời khó nghe như vậy, làm sao Tần Chỉ Ái còn có thể tự rước lấy nhục mà gọi điện thoại cho hắn hỏi thời gian lần nữa.
Tuy Tần Chỉ Ái không biết rốt cuột Cố Dư Sinh sẽ đi đến nhà ông Cố mấy giờ, nhưng cô vẫn biết giờ hắn tan tầm chính là năm giờ.
Cho nên, buổi chiều chưa đến năm giờ, Tần Chỉ Ái đã đứng chờ ở con hẻm nhỏ bên cạnh tiểu khu nhà ông Cố.
Mãi cho đến gần năm giờ, ở ngã tư đường cách đó không xa truyền đến một tràn tiếng còi xe chói tai, Tần Chỉ Ái nghiêng đầu, nhìn thấy xe của Cố Dư Sinh dừng ở ven đường đối diện.
Đi đến trước xe, Tần Chỉ Ái mới phát hiện, người lái xe hôm nay chính là Cố Dư Sinh, không phải tài xế của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro