Vết sẹo trên đùi (7)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 10:11:04
Súc miệng xong, Tần Chỉ Ái giật hai tờ khăn giấy, nhang chóng lau tay, liền vọt ra khỏi nhà vệ sinh: “Cố tống.”
Cố Dư Sinh không để ý đến cô, đi thẳng ra cửa sổ, để cháo đặt lên bàn, mới quay người nhìn qua cô một chút: “Ăn một chút gì đi, sau đó thu dọn hành lý, ba giờ chiều nay bay theo tôi đến HảiNam.”
Khi cô lên lịch đã biết sau khi kết thúc dã ngoại hắn sẽ bay đến HảiNam.
Có lẽ bởi vì Lương Đậu Khấu tới nên thời gian bay phải dời lên trước một ngày.
Bên HảiNamcó một hạng mục, hắn vốn không định mang Tần Chỉ Ái đi theo nhưng sẵn tiện Tiểu Vương đổi vé, liền đặt thêm cho cô một vé, vì hắn nghĩ lúc này thời tiết ở Bắc Kinh đang lạnh, cô ở HảiNamcó thể ấm hơn một chút, liền dứt khoác để Tiểu Vương đặt thêm một vé.
Cố Dư Sinh muốn dẫn cô đi sao? Cô chỉ mới thực tập chưa được hai tuần lễ nữa.
Tần Chỉ Ái nhìn Cố Dư Sinh bằng ánh mắt không-thể-tin-được.
“Bên kia có nhiều chuyện bận, một mình Tiểu Vương đi thì nhân lực không đủ.” Cố Dư Sinh hiểu được ánh mắt đầy nghi hoặc của cô, sau đó giải thích một hồi, mới móc điện thoại không ngừng reo trong túi quần ra, liếc mắt nhìn, lại là ông gọi tới, không nghe, mà lại quay lên nhìn Tần Chỉ Ái hỏi: “Không có vấn đề gì chứ?”
“Không thành vấn đề ạ.” Hắn là người lãnh đạo trực tiếp của cô, hắn sắp xếp cô làm việc, chẳng lẽ cô lại dám phản đối.
“Tôi nói là vấn đề sức khỏe.” Cố Dư Sinh biết trong đầu cô nghĩ gì, lại bổ sung một câu.
Tần Chỉ Ái run lên một lát, mới hiểu được Cố Dư Sinh biết cô bị hành kinh nên lắc lắc đầu, có chút ngượng ngùng cụp mắt trả lời: “Tôi đã khỏe hơn nhiều rồi.”
Tần Chỉ Ái vốn đã nói rất nhiều lời cảm ơn, dừng một chút lại nói: “Cảm ơn Cố tổng.”
Cố Dư Sinh lại không nói gì, cúi đầu nhìn điện thoại ông đang gọi tới, sau đó để điện thoại vào túi, nhàn nhạt nói với Tần Chỉ Ái: “Tôi đi lên lầu một chút, lát nữa đến đại sảnh gặp.”
“Được…”
Âm “được” cô chỉ mới nói được một nửa, Cố Dư Sinh lại mở miệng: “Tầng 17.”
Tần Chỉ Ái kinh ngạc nhìn Cố Dư Sinh, sau đó trả lời “À” một tiếng, vẫn đợi đến khi hắn ra khỏi phỏng mới trở nên hoảng hốt.
Trước khi hắn đi, hắn nói đến tầng 17 kia là có ý gì?
Tầng 17, Cố lão gia ở phòng trên tầng 17, hắn nói cho cô biết, là hắn đến thăm ông nội sao?
Chẳng lẽ hắn sợ cô cho rằng hắn đến tầng 18 sao?
Trong đầu Tần Chỉ Ái bỗng nhiên nghĩ đến câu hắn nói lúc nửa đêm qua: “Tôi sẽ không trở về phòng của mình.”
Lẽ nào hắn thật sự muốn giải thích với cô? Chỉ là cô và hắn không có bất kỳ quan hệ gì, tại sao hắn lại phải giải thích với cô? Cuối cùng hắn có ý gì?
Cô biết rõ năm ngoái cô và Lương Đậu Khấu thay đổi thân phận, cô đã phải bỏ qua bao lâu mới có thể quên đi chua xót từ cuộc tình kia.
Nếu bây giờ cô lại bất cẩn, cô sẽ lại bất cẩn ngã vào trong vòng xoáy đau khổ đó lần nữa.
Tần Chỉ Ái thật sự không muốn suy nghĩ nhiều, nhưng nỗi lòng của cô vẫn hỗn loạn.
. . .. . . . .
Đến HảiNam.
Ngoại trừ ngày thứ nhất, Tần Chỉ Ái cùng ăn ba bữa bên ngoài với Cố Dư Sinh. Ngày thứ hai, thứ ba, thứ tư, hắn và Tiểu Vương đều bận đến nỗi không thấy bóng dáng.
Cố Dư Sinh không để ý đến cô, đi thẳng ra cửa sổ, để cháo đặt lên bàn, mới quay người nhìn qua cô một chút: “Ăn một chút gì đi, sau đó thu dọn hành lý, ba giờ chiều nay bay theo tôi đến HảiNam.”
Khi cô lên lịch đã biết sau khi kết thúc dã ngoại hắn sẽ bay đến HảiNam.
Có lẽ bởi vì Lương Đậu Khấu tới nên thời gian bay phải dời lên trước một ngày.
Bên HảiNamcó một hạng mục, hắn vốn không định mang Tần Chỉ Ái đi theo nhưng sẵn tiện Tiểu Vương đổi vé, liền đặt thêm cho cô một vé, vì hắn nghĩ lúc này thời tiết ở Bắc Kinh đang lạnh, cô ở HảiNamcó thể ấm hơn một chút, liền dứt khoác để Tiểu Vương đặt thêm một vé.
Cố Dư Sinh muốn dẫn cô đi sao? Cô chỉ mới thực tập chưa được hai tuần lễ nữa.
Tần Chỉ Ái nhìn Cố Dư Sinh bằng ánh mắt không-thể-tin-được.
“Bên kia có nhiều chuyện bận, một mình Tiểu Vương đi thì nhân lực không đủ.” Cố Dư Sinh hiểu được ánh mắt đầy nghi hoặc của cô, sau đó giải thích một hồi, mới móc điện thoại không ngừng reo trong túi quần ra, liếc mắt nhìn, lại là ông gọi tới, không nghe, mà lại quay lên nhìn Tần Chỉ Ái hỏi: “Không có vấn đề gì chứ?”
“Không thành vấn đề ạ.” Hắn là người lãnh đạo trực tiếp của cô, hắn sắp xếp cô làm việc, chẳng lẽ cô lại dám phản đối.
“Tôi nói là vấn đề sức khỏe.” Cố Dư Sinh biết trong đầu cô nghĩ gì, lại bổ sung một câu.
Tần Chỉ Ái run lên một lát, mới hiểu được Cố Dư Sinh biết cô bị hành kinh nên lắc lắc đầu, có chút ngượng ngùng cụp mắt trả lời: “Tôi đã khỏe hơn nhiều rồi.”
Tần Chỉ Ái vốn đã nói rất nhiều lời cảm ơn, dừng một chút lại nói: “Cảm ơn Cố tổng.”
Cố Dư Sinh lại không nói gì, cúi đầu nhìn điện thoại ông đang gọi tới, sau đó để điện thoại vào túi, nhàn nhạt nói với Tần Chỉ Ái: “Tôi đi lên lầu một chút, lát nữa đến đại sảnh gặp.”
“Được…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Âm “được” cô chỉ mới nói được một nửa, Cố Dư Sinh lại mở miệng: “Tầng 17.”
Tần Chỉ Ái kinh ngạc nhìn Cố Dư Sinh, sau đó trả lời “À” một tiếng, vẫn đợi đến khi hắn ra khỏi phỏng mới trở nên hoảng hốt.
Trước khi hắn đi, hắn nói đến tầng 17 kia là có ý gì?
Tầng 17, Cố lão gia ở phòng trên tầng 17, hắn nói cho cô biết, là hắn đến thăm ông nội sao?
Chẳng lẽ hắn sợ cô cho rằng hắn đến tầng 18 sao?
Trong đầu Tần Chỉ Ái bỗng nhiên nghĩ đến câu hắn nói lúc nửa đêm qua: “Tôi sẽ không trở về phòng của mình.”
Lẽ nào hắn thật sự muốn giải thích với cô? Chỉ là cô và hắn không có bất kỳ quan hệ gì, tại sao hắn lại phải giải thích với cô? Cuối cùng hắn có ý gì?
Cô biết rõ năm ngoái cô và Lương Đậu Khấu thay đổi thân phận, cô đã phải bỏ qua bao lâu mới có thể quên đi chua xót từ cuộc tình kia.
Nếu bây giờ cô lại bất cẩn, cô sẽ lại bất cẩn ngã vào trong vòng xoáy đau khổ đó lần nữa.
Tần Chỉ Ái thật sự không muốn suy nghĩ nhiều, nhưng nỗi lòng của cô vẫn hỗn loạn.
. . .. . . . .
Đến HảiNam.
Ngoại trừ ngày thứ nhất, Tần Chỉ Ái cùng ăn ba bữa bên ngoài với Cố Dư Sinh. Ngày thứ hai, thứ ba, thứ tư, hắn và Tiểu Vương đều bận đến nỗi không thấy bóng dáng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro