Vợ của anh không phải là vợ của anh (9)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 10:11:04
Cách Bắc Kinh ngàn dặm.
Tần Chỉ Ái đi qua công ty của Cố Dư Sinh, đi lên thang máy.
Trước đây lúc Lương Đậu Khấu đến công ty, sẽ bị các nhân viên ngăn cản, nhưng lần gần đây nhất khi cô đến công ty thì đại BOSS lại để cô lên tầng cao nhất, nhưng lần này lại không nhận được thông báo gì, nhân viên tiếp tân có chút do dự, không dám để Tần Chỉ Ái lên lầu: “Lương tiểu thư, hôm nay Cố tổng không đến công ty.”
“Không đến?” Tần Chỉ Ái tiếc nuối hỏi: “Vậy anh ấy đang ở đâu cô có biết không?”
“Hình như là đi công tác, nhưng là công tác đột xuất nên chúng tôi cũng không biết địa điểm cụ thễ.”
“À.” Tần Chỉ Ái trả lời xong, dừng lại mấy giây cảm ơn nhân viên tiếp tân liền quay người rời đi.
Cô trở lại xe, Tần Chỉ Ái mất tập trung đạp chân ga, tốc độ lái xe rất chậm.
Cô đi dọc theo con đường tầm mắt lại liếc nhìn điện thoại di động đặt trên ghế phụ lái.
Đến giao lộ thứ hai, Tần Chỉ Ái bỗng nhiên dừng xe ven đường.
Cô cầm tay lái nhìn thẳng con đường phía trước, do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn cầm điện thoại di động lên, tìm số điện thoại của Cố Dư Sinh, hít sâu một hơi, gọi một cuộc.
Điện thoại vang lên vài tiếng chuông mới có người nhận máy, không có ai nói chuyện, điện thoại chỉ nghe tiếng sột soạt, hình như là người đầu dây bên kia đang đeo tai nghe Bluetooth.
Sau khi Tần Chỉ Ái nghe thấy tiếng đầu dây bên kia yên tĩnh lại, mới nuốt một ngụm nước bọt hỏi: “Anh… đi công tác sao?”
Cố Dư Sinh so với người hôm qua lại chẳng giống hôm nay, không phải cứ trầm mặc, mà nhẹ giọng “Ừ” một tiếng.
Hắn trả lời cô, có phải hắn đã bớt giận rồi không?
Trước khi gọi điện thoại Tần Chỉ Ái có chút thấp thỏm bất an nhưng bình tĩnh một chút, cô lại chủ động mở miệng hỏi: “Anh đi công tác ở đâu?”
“Thượng Hải.” Âm thanh của Cố Dư Sinh vẫn rất nhu hòa, giống như cách hắn vẫn nói chuyện với cô hằng ngày, ngày hôm qua hắn cũng đâu có dễ chịu như vậy.
“À.” Tần Chỉ Ái đáp một tiếng, muốn hỏi một câu: “Khi nào thì anh về?” nhưng ngày mai cô phải đi rồi, cũng không dám hỏi nhiều, cô dùng sức cầm chặt điện thoại, sau đó lại nói với Cố Dư Sinh: “Chờ em một chút.” sau đó lấy điện thoại xuống, kết nối wifi, lên mạng tra một chút, nhìn thấy chiều nay ba giờ có một chuyến bay đến Thượng Hải, liền không chút do dự đặt vé, sau đó trả tiền xong, cô lại đưa điện thoại lên bên tai.
Lúc cô nói ba chữ Cố Dư Sinh, trong điện thoại Cố Dư Sinh cũng đúng lúc thốt lên ba chữ “Tiểu Phiền Toái…”
Hai người nghe thấy đối phương gọi mình, lại im lặng cùng một lúc.
Sau một lát, Tần Chỉ Ái lại hỏi: “Sao…”
Như có thần giao cách cảm vậy, lúc cô nói chữ này Cố Dư Sinh lại dịu dàng “Hả?” một tiếng.
Hắn có rất nhiều điều muốn hỏi cô, cũng có rất nhiều chuyện muốn nói với cô.
Tần Chỉ Ái đi qua công ty của Cố Dư Sinh, đi lên thang máy.
Trước đây lúc Lương Đậu Khấu đến công ty, sẽ bị các nhân viên ngăn cản, nhưng lần gần đây nhất khi cô đến công ty thì đại BOSS lại để cô lên tầng cao nhất, nhưng lần này lại không nhận được thông báo gì, nhân viên tiếp tân có chút do dự, không dám để Tần Chỉ Ái lên lầu: “Lương tiểu thư, hôm nay Cố tổng không đến công ty.”
“Không đến?” Tần Chỉ Ái tiếc nuối hỏi: “Vậy anh ấy đang ở đâu cô có biết không?”
“Hình như là đi công tác, nhưng là công tác đột xuất nên chúng tôi cũng không biết địa điểm cụ thễ.”
“À.” Tần Chỉ Ái trả lời xong, dừng lại mấy giây cảm ơn nhân viên tiếp tân liền quay người rời đi.
Cô trở lại xe, Tần Chỉ Ái mất tập trung đạp chân ga, tốc độ lái xe rất chậm.
Cô đi dọc theo con đường tầm mắt lại liếc nhìn điện thoại di động đặt trên ghế phụ lái.
Đến giao lộ thứ hai, Tần Chỉ Ái bỗng nhiên dừng xe ven đường.
Cô cầm tay lái nhìn thẳng con đường phía trước, do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn cầm điện thoại di động lên, tìm số điện thoại của Cố Dư Sinh, hít sâu một hơi, gọi một cuộc.
Điện thoại vang lên vài tiếng chuông mới có người nhận máy, không có ai nói chuyện, điện thoại chỉ nghe tiếng sột soạt, hình như là người đầu dây bên kia đang đeo tai nghe Bluetooth.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi Tần Chỉ Ái nghe thấy tiếng đầu dây bên kia yên tĩnh lại, mới nuốt một ngụm nước bọt hỏi: “Anh… đi công tác sao?”
Cố Dư Sinh so với người hôm qua lại chẳng giống hôm nay, không phải cứ trầm mặc, mà nhẹ giọng “Ừ” một tiếng.
Hắn trả lời cô, có phải hắn đã bớt giận rồi không?
Trước khi gọi điện thoại Tần Chỉ Ái có chút thấp thỏm bất an nhưng bình tĩnh một chút, cô lại chủ động mở miệng hỏi: “Anh đi công tác ở đâu?”
“Thượng Hải.” Âm thanh của Cố Dư Sinh vẫn rất nhu hòa, giống như cách hắn vẫn nói chuyện với cô hằng ngày, ngày hôm qua hắn cũng đâu có dễ chịu như vậy.
“À.” Tần Chỉ Ái đáp một tiếng, muốn hỏi một câu: “Khi nào thì anh về?” nhưng ngày mai cô phải đi rồi, cũng không dám hỏi nhiều, cô dùng sức cầm chặt điện thoại, sau đó lại nói với Cố Dư Sinh: “Chờ em một chút.” sau đó lấy điện thoại xuống, kết nối wifi, lên mạng tra một chút, nhìn thấy chiều nay ba giờ có một chuyến bay đến Thượng Hải, liền không chút do dự đặt vé, sau đó trả tiền xong, cô lại đưa điện thoại lên bên tai.
Lúc cô nói ba chữ Cố Dư Sinh, trong điện thoại Cố Dư Sinh cũng đúng lúc thốt lên ba chữ “Tiểu Phiền Toái…”
Hai người nghe thấy đối phương gọi mình, lại im lặng cùng một lúc.
Sau một lát, Tần Chỉ Ái lại hỏi: “Sao…”
Như có thần giao cách cảm vậy, lúc cô nói chữ này Cố Dư Sinh lại dịu dàng “Hả?” một tiếng.
Hắn có rất nhiều điều muốn hỏi cô, cũng có rất nhiều chuyện muốn nói với cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro