Vợ Người Ta (7)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 10:11:04
Chương 227: Vợ Người Ta (7)
“Khi nào thì chị mới không cần phải dùng bộ dạng quỷ này nữa?”
Tần Chỉ Ái cười quay đầu nhìn Tần Gia Ngôn: “Chị như vậy không phải vô cùng tốt sao? Sao lại là bộ dạng quỷ?”
“Tốt gì mà tốt, xấu chết đi được!” Tần Gia Ngôn bĩu môi, giống như còn muốn mắng hai câu, cuối cùng lại cúi thấp đầu rầu rĩ không vui nói: “Em không thích nhìn thấy chị như vậy.”
Tần Chỉ Ái nghe được, trong lòng liền cảm thấy khó chịu, lần này đến lượt cô không lên tiếng.
Bên trong xe bỗng trở nên yên tĩnh, mãi cho đến khi đến bãi đậu xe của Khách sạn Bắc Kinh, Tần Chỉ Ái tắt máy xe, Tần Gia Ngôn và Tần Chỉ Ái xuống xe, lúc đi đến thang máy, Tần Gia Ngôn lại đột nhiên mở miệng: “Chị, chờ ngày đại minh tinh kia trở lại, chị trả hết nợ của cha rồi, chị không cần phải làm người đóng thế nữa, chị về trường học, học nghiên cứu sinh cho xong đi…”
Sức khỏe của mẹ không được tốt, em trai còn đang đi học, nếu như cô lại đi học nữa, học phí của hai người làm sao có thể chi nổi, Tần Chỉ Ái níu cánh tay Tần Gia Ngôn, kéo cậu đi đến thang máy: “Chúng ta đi ăn cơm trước, ăn xong rồi nói.”
Tần Gia Ngôn có thể đoán được cô đang nghĩ gì, vừa đi theo cô vừa nói tiếp: “Chị, em biết chị đang lo lắng chuyện gì, nhưng hiện tại em cũng có thể đi dạy kèm kiếm tiền rồi, chuyện học phí em sẽ để dành phụ chị…”
Tuy rằng Tần Chỉ Ái không biết tương lai mình có thể thật sự quay trở lại trường học hay không, nhưng khi nghe Tần Gia Ngôn nói như vậy cô cũng rất cảm động, cô dùng sức ôm cánh tay Tần Gia Ngôn: “Được rồi, chị nghe lời em được chưa.”
Tần Gia Ngôn thấy Tần Chỉ Ái đồng ý mới nở nụ cười đầu tiên với cô, sau đó liền cầm giúp túi của Tần Chỉ Ái, lúc đi vào thang máy còn giúp Tần Chỉ Ái cản cửa để cô không bị kẹp…
-
Tưởng Tiêm Tiêm hôm nay hẹn Shary ở tiệm SPA ở gần khách sạn Bắc Kinh.
Cô đến sớm hơn Shary mười phút, bởi vì chỗ gửi xe ở SPA quá nhỏ nên cô đành dứt khoát chạy xe đến hầm giữ xe của khách sạn Bắc Kinh.
Sau khi xe dừng hẳn, vừa mới chuẩn bị mở cửa xe đi xuống, liền thấy được một bóng dáng quen thuộc đã lâu không gặp.
Lương Đậu Khấu đi cùng với một nam sinh trẻ tuổi, cũng không biết hai người nói gì, Lương Đậu Khấu chủ động giơ tay lên khoác cánh tay người kia.
Cô không phải đã gả cho Cố Dư Sinh rồi sao? Sao lại cùng người khác thân mật như vậy?
Tưởng Tiêm Tiêm kinh ngạc trong chốc lát, liền vội vàng cầm điện thoại di động, chụp lén Lương Đậu Khấu, mãi cho đến khi bọn họ bước vào thang máy, Tưởng Tiêm Tiêm mới xuống xe.
Cô không thèm để ý Shary gọi điện thoại tới, nhanh chóng đi về phía thang máy sau đó lên đại sảnh khách sạn nhìn thấy Lương Đậu Khấu và thiếu niên kia.
Thiếu niên kia đang nhìn thực đơn, Lương Đậu Khấu đã rót một ly nước đưa tới.
Tưởng Tiêm Tiêm cầm điện thoại di động lén lút quay video.
Đợi đến khi gọi món xong, thiếu niên kia đi vệ sinh, Tưởng Tiêm Tiêm mới lưu video, sau đó mới nhắn tin cho anh của mình: “Anh, giúp em dò hỏi xem anh Sinh đang ở đâu?”
“Khi nào thì chị mới không cần phải dùng bộ dạng quỷ này nữa?”
Tần Chỉ Ái cười quay đầu nhìn Tần Gia Ngôn: “Chị như vậy không phải vô cùng tốt sao? Sao lại là bộ dạng quỷ?”
“Tốt gì mà tốt, xấu chết đi được!” Tần Gia Ngôn bĩu môi, giống như còn muốn mắng hai câu, cuối cùng lại cúi thấp đầu rầu rĩ không vui nói: “Em không thích nhìn thấy chị như vậy.”
Tần Chỉ Ái nghe được, trong lòng liền cảm thấy khó chịu, lần này đến lượt cô không lên tiếng.
Bên trong xe bỗng trở nên yên tĩnh, mãi cho đến khi đến bãi đậu xe của Khách sạn Bắc Kinh, Tần Chỉ Ái tắt máy xe, Tần Gia Ngôn và Tần Chỉ Ái xuống xe, lúc đi đến thang máy, Tần Gia Ngôn lại đột nhiên mở miệng: “Chị, chờ ngày đại minh tinh kia trở lại, chị trả hết nợ của cha rồi, chị không cần phải làm người đóng thế nữa, chị về trường học, học nghiên cứu sinh cho xong đi…”
Sức khỏe của mẹ không được tốt, em trai còn đang đi học, nếu như cô lại đi học nữa, học phí của hai người làm sao có thể chi nổi, Tần Chỉ Ái níu cánh tay Tần Gia Ngôn, kéo cậu đi đến thang máy: “Chúng ta đi ăn cơm trước, ăn xong rồi nói.”
Tần Gia Ngôn có thể đoán được cô đang nghĩ gì, vừa đi theo cô vừa nói tiếp: “Chị, em biết chị đang lo lắng chuyện gì, nhưng hiện tại em cũng có thể đi dạy kèm kiếm tiền rồi, chuyện học phí em sẽ để dành phụ chị…”
Tuy rằng Tần Chỉ Ái không biết tương lai mình có thể thật sự quay trở lại trường học hay không, nhưng khi nghe Tần Gia Ngôn nói như vậy cô cũng rất cảm động, cô dùng sức ôm cánh tay Tần Gia Ngôn: “Được rồi, chị nghe lời em được chưa.”
Tần Gia Ngôn thấy Tần Chỉ Ái đồng ý mới nở nụ cười đầu tiên với cô, sau đó liền cầm giúp túi của Tần Chỉ Ái, lúc đi vào thang máy còn giúp Tần Chỉ Ái cản cửa để cô không bị kẹp…
-
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tưởng Tiêm Tiêm hôm nay hẹn Shary ở tiệm SPA ở gần khách sạn Bắc Kinh.
Cô đến sớm hơn Shary mười phút, bởi vì chỗ gửi xe ở SPA quá nhỏ nên cô đành dứt khoát chạy xe đến hầm giữ xe của khách sạn Bắc Kinh.
Sau khi xe dừng hẳn, vừa mới chuẩn bị mở cửa xe đi xuống, liền thấy được một bóng dáng quen thuộc đã lâu không gặp.
Lương Đậu Khấu đi cùng với một nam sinh trẻ tuổi, cũng không biết hai người nói gì, Lương Đậu Khấu chủ động giơ tay lên khoác cánh tay người kia.
Cô không phải đã gả cho Cố Dư Sinh rồi sao? Sao lại cùng người khác thân mật như vậy?
Tưởng Tiêm Tiêm kinh ngạc trong chốc lát, liền vội vàng cầm điện thoại di động, chụp lén Lương Đậu Khấu, mãi cho đến khi bọn họ bước vào thang máy, Tưởng Tiêm Tiêm mới xuống xe.
Cô không thèm để ý Shary gọi điện thoại tới, nhanh chóng đi về phía thang máy sau đó lên đại sảnh khách sạn nhìn thấy Lương Đậu Khấu và thiếu niên kia.
Thiếu niên kia đang nhìn thực đơn, Lương Đậu Khấu đã rót một ly nước đưa tới.
Tưởng Tiêm Tiêm cầm điện thoại di động lén lút quay video.
Đợi đến khi gọi món xong, thiếu niên kia đi vệ sinh, Tưởng Tiêm Tiêm mới lưu video, sau đó mới nhắn tin cho anh của mình: “Anh, giúp em dò hỏi xem anh Sinh đang ở đâu?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro