Yêu cô ấy sớm hơn cậu, sâu hơn cậu (10)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 10:11:04
Lục Bán Thành dừng một chút, sau đó mới nói tiếp: “… Tao yêu cô ấy, yêu cô ấy còn sớm hơn mày, sâu đậm hơn mày!’
Giọng nói của hắn không cao nhưng đủ để Hứa Ôn Noãn có thể nghe được.
Đầu óc cô bỗng trở nên trống rỗng, bên tai chỉ vang vọng những câu nói cuối cùng của Lục Bán Thành.
Hắn yêu cô còn trước Ngô Hạo, sâu đậm hơn Ngô Hạo… sao có thể? Cô và Ngô Hạo quên biết từ 10 năm về trước, lúc ấy cô chưa biết Lục Bán Thành là ai mà.
Nếu không phải lúc này cô nghe thấy những câu này, cho dù là bất cứ ai nói cho cô biết, cô cũng sẽ không tin.
Trong phòng vốn đang ồn ào xao động, lại vì câu nói này của Lục Bán Thành mà trở nên yên tĩnh.
Hứa Ôn Noãn đứng trong bóng tối một lúc lâu, mới nhẹ nhàng quay đầu nhìn qua khe cửa, nhìn vào trong phòng.
Lục Bán Thành tựa trên kính, cúi đầu hút thuốc, Ngô Hạo như bị câu nói kia làm cho chấn động, hoàn toàn không để ý đến hình tượng mà ngồi dưới đất, nhìn Lục Bán Thành bằng đôi mắt không-thể-nào-tin-nổi.
Không biết bầu không khí nặng nề không một tiếng động này giằng co bao lâu, cuối cùng Ngô Hạo cũng mở miệng, cũng không còn tức giận như lúc nãy nữa mà thay vào đó là nhẹ nhàng hỏi: “Không thể nào, lúc đó sao anh có thể quen biết Ôn Noãn được? lúc cô ấy 15 tuổi, tôi mới quen cô ấy, lúc ấy anh đang ở bên Mỹ mà, tuyệt đối không thể, anh đang mê sản cái gì vậy?”
Lục Bán Thành dừng động tác hút thuốc lại, sau một lát, như quyết tâm nói ra vậy, ngẩng đầu lên nhìn Ngô Hạo, bình tĩnh mở miệng nói: “Cậu ở bên cạnh Hứa Ôn Noãn 10 năm, vậy cậu có biết Hứa Ôn Noãn vẫn chơi một trò chơi chứ?”
Hứa Ôn Noãn ngạc nhiên mở lớn hai mắt, Lục Bán Thành làm sao biết cô vẫn chơi một trò chơi hai năm?
Ngô Hạo không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
Lục Bán Thành dời tầm mắt khỏi hắn, nhìn về một chiếc đèn đường cách đó không xa, qua mấy giây mới tiếp tục mở miệng: “Cô ấy có nói với cậu, cô ấy có xây dựng một chiến đội toàn là những người cao thủ vẫn đánh trận với cô ấy cả chục năm nay không?
Ngô Hạo như đã đoán được chuyện gì, mím môi thật chặt, nhìn chằm chằm Ngô Hạo không hé răng.
Sao Lục Bán Thành có thể biết tất cả mọi chuyện? lẽ nào hắn chính là, chính là…….. Hứa Ôn Noãn nắm chặt tay, toàn thân hóa đá, cực kỳ cứng ngắt, cô tinh tường có thể cảm giác được đáy lòng mình đang run lên.
Lục Bán Thành nhìn biểu hiện của Ngô Hạo, cũng biết hắn đã hiểu rõ tất cả mọi chuyện, hắn không tiếp tục nói mà là kể chuyện: “Tôi quen cô ấy lúc cô ấy nghỉ hè vào lớp 10, lúc vừa có trò chơi này, tôi đã kết bạn với cô ấy, vào lúc đó, cậu còn chưa gặp cô ấy đâu, chuyện cậu theo đuổi cô ấy, cô ấy cũng có nhắc với tôi trong phòng chat, tuy không nhiều nhưng tôi biết dù tôi và cô ấy quen trên internet, là thế giới ảo, nhưng năm đó lúc cô ấy học lớp 12, vào ngày lễ giáng sinh, tôi có về nước, còn đến thành phố A một chuyến, cho dù tôi không biết cô ấy là ai, không biết cô ấy trông như thế nào, giờ nghĩ lại mới biết, vào thời điểm đó, tôi đã chú ý đến cô ấy rồi…..”
Giọng nói của hắn không cao nhưng đủ để Hứa Ôn Noãn có thể nghe được.
Đầu óc cô bỗng trở nên trống rỗng, bên tai chỉ vang vọng những câu nói cuối cùng của Lục Bán Thành.
Hắn yêu cô còn trước Ngô Hạo, sâu đậm hơn Ngô Hạo… sao có thể? Cô và Ngô Hạo quên biết từ 10 năm về trước, lúc ấy cô chưa biết Lục Bán Thành là ai mà.
Nếu không phải lúc này cô nghe thấy những câu này, cho dù là bất cứ ai nói cho cô biết, cô cũng sẽ không tin.
Trong phòng vốn đang ồn ào xao động, lại vì câu nói này của Lục Bán Thành mà trở nên yên tĩnh.
Hứa Ôn Noãn đứng trong bóng tối một lúc lâu, mới nhẹ nhàng quay đầu nhìn qua khe cửa, nhìn vào trong phòng.
Lục Bán Thành tựa trên kính, cúi đầu hút thuốc, Ngô Hạo như bị câu nói kia làm cho chấn động, hoàn toàn không để ý đến hình tượng mà ngồi dưới đất, nhìn Lục Bán Thành bằng đôi mắt không-thể-nào-tin-nổi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không biết bầu không khí nặng nề không một tiếng động này giằng co bao lâu, cuối cùng Ngô Hạo cũng mở miệng, cũng không còn tức giận như lúc nãy nữa mà thay vào đó là nhẹ nhàng hỏi: “Không thể nào, lúc đó sao anh có thể quen biết Ôn Noãn được? lúc cô ấy 15 tuổi, tôi mới quen cô ấy, lúc ấy anh đang ở bên Mỹ mà, tuyệt đối không thể, anh đang mê sản cái gì vậy?”
Lục Bán Thành dừng động tác hút thuốc lại, sau một lát, như quyết tâm nói ra vậy, ngẩng đầu lên nhìn Ngô Hạo, bình tĩnh mở miệng nói: “Cậu ở bên cạnh Hứa Ôn Noãn 10 năm, vậy cậu có biết Hứa Ôn Noãn vẫn chơi một trò chơi chứ?”
Hứa Ôn Noãn ngạc nhiên mở lớn hai mắt, Lục Bán Thành làm sao biết cô vẫn chơi một trò chơi hai năm?
Ngô Hạo không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
Lục Bán Thành dời tầm mắt khỏi hắn, nhìn về một chiếc đèn đường cách đó không xa, qua mấy giây mới tiếp tục mở miệng: “Cô ấy có nói với cậu, cô ấy có xây dựng một chiến đội toàn là những người cao thủ vẫn đánh trận với cô ấy cả chục năm nay không?
Ngô Hạo như đã đoán được chuyện gì, mím môi thật chặt, nhìn chằm chằm Ngô Hạo không hé răng.
Sao Lục Bán Thành có thể biết tất cả mọi chuyện? lẽ nào hắn chính là, chính là…….. Hứa Ôn Noãn nắm chặt tay, toàn thân hóa đá, cực kỳ cứng ngắt, cô tinh tường có thể cảm giác được đáy lòng mình đang run lên.
Lục Bán Thành nhìn biểu hiện của Ngô Hạo, cũng biết hắn đã hiểu rõ tất cả mọi chuyện, hắn không tiếp tục nói mà là kể chuyện: “Tôi quen cô ấy lúc cô ấy nghỉ hè vào lớp 10, lúc vừa có trò chơi này, tôi đã kết bạn với cô ấy, vào lúc đó, cậu còn chưa gặp cô ấy đâu, chuyện cậu theo đuổi cô ấy, cô ấy cũng có nhắc với tôi trong phòng chat, tuy không nhiều nhưng tôi biết dù tôi và cô ấy quen trên internet, là thế giới ảo, nhưng năm đó lúc cô ấy học lớp 12, vào ngày lễ giáng sinh, tôi có về nước, còn đến thành phố A một chuyến, cho dù tôi không biết cô ấy là ai, không biết cô ấy trông như thế nào, giờ nghĩ lại mới biết, vào thời điểm đó, tôi đã chú ý đến cô ấy rồi…..”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro