Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày

Yêu em từ đó (6)

Diệp Phi Dạ

2024-07-24 10:11:04

Lục Bán Thành không nói được gì thêm nữa.

Một lát sau, Lục Bán Thành mới lên tiếng: “Anh đưa em đi?”

“Không cần…” Hứa Ôn Noãn hầu như chằng chần chừ chút nào…

Lục Bán Thành cứng môi một hồi, không miễn cưỡng Ôn Noãn, khẽ gật đầu một cái: “Vậy chú ý an toàn.”

“Vâng, em biết rồi.” Hứa Ôn Noãn cười nhạt trả lời Lục Bán Thành, cất bước đến ven đường, lúc cô sắp giơ tay lên gọi taxi, Lục Bán Thành như nhớ ra chuyện gì, liền gọi cô: “Ôn Noãn.”

“Dạ?” Hứa Ôn Noãn quay đầu lại.

Lục Bán Thành cầm điện thoại di động lên bấm mấy cái, sau đó điện thoại của Hứa Ôn Noãn liền vang lên mấy tiếng, cô lấy điện thoại di động ra, liếc mắt nhìn màn hình, là tin nhắn Lục Bán Thành gửi, một địa chỉ và một dãy password.

Hứa Ôn Noãn không hiểu nhìn Lục Bán Thành.

Lục Bán Thành vừa cất điện thoại vừa giải thích: “Đây là địa chỉ nhà anh, mật khẩu vào nhà, tuy rằng chúng ta đóng giả vợ chộng nhưng em cũng nên chuyển đến chỗ anh ở đi, em có thể thu dọn một chút đồ thường dùng dọn qua trước rồi khi nào có thời gian thì chuyển những thứ còn lại đến sau.”

Ngoại trừ mối quan hệ kia với Ngô Hạo, Hứa Ôn Noãn và Lục Bán Thành còn thật sự không tính là bạn bè, tuy rằng hắn chỉ vì cha mẹ mới tìm cô giả kết hơn nhưng một triệu này dù sao cũng không phải là một con số nhỏ, dù Hứa Ôn Noãn không quen ở cùng người đàn ông khác đi chăng nữa, nhưng cô cũng không phản đối những lời mà Lục Bán Thành nói ra: “Em biết rồi, lát nữa em sẽ đi qua chỗ anh.”

Lục Bán Thành khẽ gật đầu hai cái, không nói nữa.

Hứa Ôn Noãn quay người, giơ tay lên gọi taxi.

Chờ đến khi xe taxi chở Hứa Ôn Noãn đi mất, Lục Bán Thành mới thu lại tầm mắt, mở cửa xe, ngồi vào.

. . . . . . . .

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đêm tân hôn, Cố Dư Sinh và Hứa Ôn Noãn ở trong nhà cũ của Cố gia.

Vì muốn làm nổi bật bầu không khí, má Trương đã cố ý để những cánh hồng nhạt trên dra giường đỏ, thật sự có mùi vị của đêm động phòng hoa chúc.

Cố Dư Sinh tắm xong ra ngoài, mặc áo ngủ bằng lụa tơ tằm màu đỏ, Tần Chỉ Ái mặc váy ngủ đỏ ngồi trước bàn trang điểm đang sấy tóc mình.

Hắn đi lên, lấy máy sấy tóc trong tay cô, cẩn thận cầm vài sợi tóc còn ươn ướt của cô lên hong khô, sau đó kéo cô đứng lên, đi vòng qua người cô, đứng trước mặt cô.

Ánh nến chập chờn khiến khuôn mặt cô càng trở nên xinh đẹp, đôi mắt đen kịt chập chờn ánh nến càng muốn câu nhân, trêu chọc nơi sâu thẳm từ trong tim hắn.

Hắn không kìm lòng được giơ tay lên vuốt ve sợi tóc của cô, sau đó lại rơi vào hai gò má của cô, từ từ vuốt ve.

Một lúc lâu, hắn mới từ từ cúi đầu hôn lên môi cô, lông mi của cô khẽ run rẩy nhưng cũng từ từ khép mắt lại.

Hôn từ dịu dàng đến cuồng nhiệt, bầu không khí trong phòng vốn bình thường lại bị hắn làm cho trở nên nóng bỏng.

Áo ngủ váy ngủ đỏ thẫm tán loạn trên mặt đất, cô bị hắn ôm lấy, nhẹ nhàng đặt trên giường.

Ánh nến càng mạnh mẽ, thân thể của cô và hắn lại dán vào nhau càng chặt chẽ hơn…

. . . . . .

Bạn thật sự cho rằng đêm tân hôn chỉ có thể ngọt ngào như vậy sao?

Không không không… đây chỉ là trong phòng tân hôn, còn bên ngoài phòng thì tình hình là như thế này:

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày

Số ký tự: 0