Đại Hội Võ Đạo...
2024-12-04 00:03:06
Quách Tống trở lại ngồi xuống dưới cây đại thụ, đấu võ trên đài Bát Quái đã bắt đầu rồi.
Mấy tên đạo sĩ thiếu niên ở bên cạnh thảo luận:
- Còn nói là tùy tiện bốc thăm ghép đôi, rõ ràng là cố ý an bài đấy, ngoài miệng hô công bằng, trên thực tế thiên vị nhà mình, thật sự là dối trá!
Quách Tống cũng phát hiện chỗ dối trá theo như lời bọn họ, gần như tất cả các trận đấu đều là một đạo sĩ hệ Tử Tiêu đấu với một dã đạo, đúng là khắc ý an bài, căn bản không phải sắp xếp đối thủ bằng cách bốc thăm ngẫu nhiên như đã nói.
Nhìn thấy đối thủ của mình cũng đã sắp xếp xong xuôi, người này sẽ là ai? Trong lòng Quách Tống có một trực giác mãnh liệt, chỉ sợ đối thủ của mình là người quen cũ.
Trên đài Bát Quái đánh nhau vô cùng kịch liệt, thỉnh thoảng truyền đến thanh âm la hét, thân mặc đạo bào màu đen đều là đạo đồng hệ Tử Tiêu, bọn họ phần lớn mười lăm mười sáu tuổi, kiếm pháp linh hoạt, sắc bén, nhẹ tựa lông hồng.
Bọn họ tư chất vốn có thì cao nhân một bậc, lại có danh sư truyền võ nghệ, áo cơm không lo, mỗi ngày có rất nhiều thời gian học võ.
Ngược lại, nhóm thiếu niên dã đạo muốn sinh tồn được, đại bộ phận việc vặt trong đạo quán đều do bọn họ làm, mỗi ngày chỉ có chút thời gian nhàn hạ luyện võ, hơn nữa lại không có danh sư chỉ dạy, hiển nhiên phần lớn chỉ bình thường.
Trên đài tỷ võ hiện tại, tám gã đạo sĩ Tử Tiêu đều chiếm hết ưu thế, chỉ trong chốc lát, tám tên thiếu niên đạo sĩ dã đạo đều nhảy ra ngoài vòng nhận thua.
Đây cũng là sư phụ dạy bọn họ, không địch lại thì khẩn trương nhận thua, để tránh bị đám đạo sĩ hệ Tử Tiêu lòng lang dạ sói làm bị thương.
Trong đó một tên thiếu niên mười ba mười bốn tuổi đã nói không chống đỡ được, quăng kiếm vội vàng thoái lui, nhưng động tác hơi chậm một chút, bị đối thủ một kiếm đâm thủng đùi, y kêu thảm một tiếng, ngã xuống đất, trên đùi lập tức máu chảy thành dòng.
Mấy tên sư huynh đồng môn vội vàng chạy lên cứu, đều căm tức đối thủ của y, rõ ràng chính sư đệ đã quăng kiếm, vì sao còn muốn hạ độc thủ?
Đối thủ là một tên đạo sĩ Huyền Hổ cung mười bốn mười lăm tuổi, trên mặt gã không có chút nào vẻ xấu hổ, ngạo nghễ thu kiếm, dương dương đắc ý đi xuống, được đám đạo sĩ Tử Tiêu reo hò không ngớt, đối diện thì im phăng phắc.
Lúc này, Vũ Diệu Chân Nhân - một trong các trọng tài đi lên đài, hắng giọng hai tiếng nói:
- Vi Thanh Bình cũng không có ý đả thương người, chỉ có điều thu kiếm không kịp, mới dẫn đến làm tổn thương người khác, Huyền Hổ cung vì thế bày tỏ lòng xin lỗi, trận đấu tiếp tục, mời đợt tỉ võ thứ hai tiếp theo lên đài.
Vũ Diệu Chân nhân không mặn không nhạt nói vài câu ngoài mặt, trận đấu tiếp tục tiến hành, chuyện vừa rồi chỉ là một bài hát đệm nhỏ, nhẹ nhàng trôi qua như thế.
Nhưng khi Vũ Diệu chân nhân nói đến tên, Quách Tống mới chợt nhớ tới, Vi Thanh Bình năm đó có phải là Vi Bình, con cháu cầu phúc của Vi gia, dựa vào trong nhà có tiền được Huyền Hổ cung lựa chọn.
Tướng mạo của gã biến đổi rất lớn, không ngờ đến cũng mình không thể nhận ra, năm đó tuy rằng gã có phần kiêu ngạo, nhưng cũng coi là khá biết lễ, không dễ dàng ức hiếp kẻ yếu, không nghĩ tới ở Huyền Hổ cung sáu năm cũng biến thành một kẻ khốn kiếp ngang ngược.
Hội võ đạo tiếp tục tiến hành thi đấu, giống như vòng thứ nhất, mười sáu tên đạo sĩ lên đài cũng có tám tên hệ Tử Tiêu với tám tên dã đạo, quá rõ ràng, phía dưới cũng chỉ im lặng mà thôi.
Nhưng theo cuộc tranh đấu trên đài dần dần trở nên kịch liệt, phía dưới cũng dần dần xôn xao.
Tuy rằng hành vi trộm sửa quy tắc này làm người ta khinh thường, nhưng dù sao không hề động đến quy tắc căn bản, vẫn phải dựa vào bản lĩnh của mình mà thi đấu, chính mình võ nghệ không tốt, vậy cũng không trách được người khác.
Vòng thi đấu thứ hai không đến một nén nhang đã kết thúc, tám gã dã đạo toàn bộ bị loại bỏ, Tử Tiêu hệ có hơi nương tay, vòng thứ hai không có sự kiện đổ máu.
Tiếp theo là vòng thứ ba...
Trận đấu tiến hành thực sự rất nhanh, trong chớp mắt đã qua bảy lượt luân phiên, trong số năm mươi sáu cặp đấu võ đạo, năm mươi lăm người thắng gần như đều là Tử Tiêu hệ, chỉ có điều ở vòng thứ năm xuất hiện một điều không ngờ, một gã đến từ Thanh Ngưu Quán của Tử Tiêu hệ không đứng vững, liền lùi lại phía sau vài bước, một cước dẫm lên ngoài vòng tròn, dựa theo quy tắc, y xem như thua.
Đối thủ của y là một gã thiếu niên đến từ Đẩu Ngưu cung dã đạo thắng trận đấu, khiến toàn bộ thiếu niên dã đạo trong Huyền Hổ cung đều sôi trào.
- Lão Ngũ, vừa rồi xảy ra chuyện gì? Bên này reo hò to thế.
Tam sư huynh Cam Lôi cười hì hì chen đến bên cạnh Quách Tống ngồi xuống.
- Vừa rồi dã đạo thắng, sư huynh, huynh thế nào rồi?
- Vậy còn phải nói, đánh bại đối thủ trong mười chiêu, Tôn Linh Nghị của Bạch Dương Quán.
Cam Lôi vẻ mặt đắc ý nói:
- Ca ca ta đây một chiêu Thiên Ngoại phi tiên, khiến gã cúi đầu nhận thua.
- Huynh dùng phi đao rồi hả?
Quách Tống lập tức đoán được nguyên nhân y thắng lợi.
Cam Lôi lập tức hơi xấu hổ ra mặt, sau một lúc lâu hậm hực nói:
- Là gã dùng ám khí trước, ta bất quá là đáp lễ hắn, dù sao trọng tài cũng không truy cứu.
Lúc này, trên lôi đài truyền đến một trận ồn ào, hai người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một gã trẻ tuổi dã đạo khu đông nam mặt đầy máu tươi, đã ném trường kiếm xuống, người lại nửa quỳ trên mặt đất, đối thủ tay cầm trường kiếm lạnh lùng đứng đó, nhưng tay trái của anh ta lại xuất hiện một mũi Lưu Tinh Chùy nhỏ như thân cây quýt.
Cái này thật ra chính là đặc điểm của phái Không Động, dồn hết tâm trí theo đuổi các loại ám khí tiểu xảo, ở các đạo quán đều thành danh, mà ngay cả hệ thống Thanh Hư Quan cũng không ngoại lệ, Cam Lôi mập mạp luyện thành một tay phi đao khéo léo.
Võ đạo cũng không có cấm sử dụng ám khí, cho nên ở trong trận đấu các loại ám khí sẽ nhiều vô kể, đương nhiên cũng có quy tắc, là phải không được tẩm độc, nếu không sẽ đụng chạm khiến nhiều người tức giận.
Ánh mắt Cam Lôi rất sắc bén, liếc mắt một cái đã nhận ra đạo sĩ sử dụng Lưu Tinh Chùy.
Là Trương Linh Tử của Thanh Ngưu quan, mẹ kiếp! Tên khốn kiếp này rõ ràng tám năm trước cũng từng tham gia trận đấu, hẳn là cũng chạc tuổi ta! Làm sao bây giờ vẫn đấu ở bảng Ất được?
Quách Tống đối với các loại dối trá của Tử Tiêu hệ nhìn mà không thể trách, thực ra hiện giờ hắn lại thấy hứng thú với các đạo danh của hệ Tử Tiêu.
- Sư huynh, hiện tại ta biết có Tôn Linh Tử, Lôi Linh Tử và Triệu Linh Tử, giờ tới Trương Linh Tử, nếu hai người họ đều họ Trương, không phải có hai Trương Linh Tử sao?
- Khả năng trùng lặp không lớn, thế hệ bọn họ có bốn đạo hiệu, nếu có bốn người họ Trương, vậy thì theo thứ tự xuất gia, Trương Linh Tử, Trương Huyền Tử, Trương Động Tử, Trương Thanh Tử, hơn nữa võ nghệ đạt một trình độ nhất định mới có tư cách dùng Tử, cho nên kẻ thù kia của đệ tên Trương Thanh Hổ, rõ ràng võ nghệ gã còn thiếu chút nữa.
Chờ bọn hắn tới cấp bậc phương sĩ, thì có thể đi vào Tử Tiêu Thiên cung, sau đó lại có đạo danh khác, hợp tịch song tu chính là đặc quyền của Tử Tiêu Thiên cung, đám chó hoang này, không ngờ dùng hợp tịch song tu để ban thưởng.
Vừa nhắc tới hợp tịch song tu, Cam Lôi liền không nhịn được nghiến răng nghiến lợi.
- Tên của Bàn gia ta có một chữ Lôi, chuyên môn xử lý tên Lôi Linh Tử kia, con chó đẻ đấy, lại dám đoạt nữ nhân của Bàn gia!
- Sư huynh, sự việc không tới bước kia, cũng đừng nghĩ quá nhiều, để tránh phân tán tinh lực.
Quách Tống an ủi y.
- Ta biết, hình như sắp tới đệ rồi.
Một gã tiểu đạo áo bào đen đi lên đài, giơ một tấm biển lên cao cao, đổi phiên thứ mười.
- Thật sự là đến ta!
Quách Tống cười nói:
- Sư huynh áp trận cho ta, ta đi lên dùng võ kết giao bạn bè!
Cam Lôi vội la lên:
- Sư đệ, lấy kiếm thép ròng của ta đi!
- Không cần!
Quách Tống đem Thiết Mộc kiếm chọc vào phía sau lưng, nhẹ nhàng nhảy một cái, nhảy lên đài cao.
***
Ở trong một tòa nội đường khác, Vũ Diệu Chân nhân lạnh lùng nói với Trương Thanh Hổ:
- Ta đã dựa theo yêu cầu của ngươi, chọn hắn làm đối thủ của ngươi rồi, ngươi biết quy củ của Huyền Hổ cung, nếu ngươi bại, hậu quả tự mình gánh vác, đừng tìm ta!
Trương Thanh Hổ nghiến răng nghiến lợi nói:
- Lần này đệ tử sẽ giết hắn trước mặt mọi người.
Vũ Diệu Chân nhân gật gật đầu:
- Đã đến giờ rồi, ra sân đi!
Trương Thanh Hổ khom người thi lễ, xoay người rút kiếm mà đi.
Vũ Diệu Chân nhân nhìn đồ đệ mình tin tưởng hết mình rời đi, trong lòng của ông ta đã có cảm giác lo lắng khó hiểu rồi, Quách Tống kia là đệ tử của Thanh Hư Quan, mà Mộc chân nhân của Thanh Hư Quan chính là đạo sĩ thần bí nhất Không Động Sơn, tin tức của Trương Thanh Hổ đến tột cùng là chính xác hay không, Quách Tống thật sự không chịu nổi một kích ư?
Quách Tống đứng ở vị trí góc của phía đông nam, đồng tử co lại thành một đường thẳng, hắn lạnh lùng nhìn Trương Thanh Hổ vẻ mặt đắc ý đang đi tới chỗ mình, quả nhiên là trong dự liệu của mình.
Cam Lôi cả kinh nhảy lên:
- Mẹ cha nó! Ai dám nói trận đấu này không có gian dối, Bàn gia chặt cái đầu tặng thằng đó luôn.
Y không tiếp tục gọi, mà hết sức chăm chú quan sát trận đấu võ giữa sư đệ và Trương Thanh Hổ.
Quách Tống chắp tay thi lễ, thản nhiên nói:
- Đạo hữu, mời!
Trương Thanh Hổ dữ tợn cười một tiếng:
- Hiện tại mới muốn lôi kéo làm quen với ta, muộn rồi!
Lúc này, một tiếng chuông du dương vang lên, xa xa có người hô to một tiếng:
- Tỷ võ bắt đầu!
Một kiếm của Trương Thanh Hổ quét qua, kiếm như tia chớp, đâm thẳng yết hầu Quách Tống.
Mấy tên đạo sĩ thiếu niên ở bên cạnh thảo luận:
- Còn nói là tùy tiện bốc thăm ghép đôi, rõ ràng là cố ý an bài đấy, ngoài miệng hô công bằng, trên thực tế thiên vị nhà mình, thật sự là dối trá!
Quách Tống cũng phát hiện chỗ dối trá theo như lời bọn họ, gần như tất cả các trận đấu đều là một đạo sĩ hệ Tử Tiêu đấu với một dã đạo, đúng là khắc ý an bài, căn bản không phải sắp xếp đối thủ bằng cách bốc thăm ngẫu nhiên như đã nói.
Nhìn thấy đối thủ của mình cũng đã sắp xếp xong xuôi, người này sẽ là ai? Trong lòng Quách Tống có một trực giác mãnh liệt, chỉ sợ đối thủ của mình là người quen cũ.
Trên đài Bát Quái đánh nhau vô cùng kịch liệt, thỉnh thoảng truyền đến thanh âm la hét, thân mặc đạo bào màu đen đều là đạo đồng hệ Tử Tiêu, bọn họ phần lớn mười lăm mười sáu tuổi, kiếm pháp linh hoạt, sắc bén, nhẹ tựa lông hồng.
Bọn họ tư chất vốn có thì cao nhân một bậc, lại có danh sư truyền võ nghệ, áo cơm không lo, mỗi ngày có rất nhiều thời gian học võ.
Ngược lại, nhóm thiếu niên dã đạo muốn sinh tồn được, đại bộ phận việc vặt trong đạo quán đều do bọn họ làm, mỗi ngày chỉ có chút thời gian nhàn hạ luyện võ, hơn nữa lại không có danh sư chỉ dạy, hiển nhiên phần lớn chỉ bình thường.
Trên đài tỷ võ hiện tại, tám gã đạo sĩ Tử Tiêu đều chiếm hết ưu thế, chỉ trong chốc lát, tám tên thiếu niên đạo sĩ dã đạo đều nhảy ra ngoài vòng nhận thua.
Đây cũng là sư phụ dạy bọn họ, không địch lại thì khẩn trương nhận thua, để tránh bị đám đạo sĩ hệ Tử Tiêu lòng lang dạ sói làm bị thương.
Trong đó một tên thiếu niên mười ba mười bốn tuổi đã nói không chống đỡ được, quăng kiếm vội vàng thoái lui, nhưng động tác hơi chậm một chút, bị đối thủ một kiếm đâm thủng đùi, y kêu thảm một tiếng, ngã xuống đất, trên đùi lập tức máu chảy thành dòng.
Mấy tên sư huynh đồng môn vội vàng chạy lên cứu, đều căm tức đối thủ của y, rõ ràng chính sư đệ đã quăng kiếm, vì sao còn muốn hạ độc thủ?
Đối thủ là một tên đạo sĩ Huyền Hổ cung mười bốn mười lăm tuổi, trên mặt gã không có chút nào vẻ xấu hổ, ngạo nghễ thu kiếm, dương dương đắc ý đi xuống, được đám đạo sĩ Tử Tiêu reo hò không ngớt, đối diện thì im phăng phắc.
Lúc này, Vũ Diệu Chân Nhân - một trong các trọng tài đi lên đài, hắng giọng hai tiếng nói:
- Vi Thanh Bình cũng không có ý đả thương người, chỉ có điều thu kiếm không kịp, mới dẫn đến làm tổn thương người khác, Huyền Hổ cung vì thế bày tỏ lòng xin lỗi, trận đấu tiếp tục, mời đợt tỉ võ thứ hai tiếp theo lên đài.
Vũ Diệu Chân nhân không mặn không nhạt nói vài câu ngoài mặt, trận đấu tiếp tục tiến hành, chuyện vừa rồi chỉ là một bài hát đệm nhỏ, nhẹ nhàng trôi qua như thế.
Nhưng khi Vũ Diệu chân nhân nói đến tên, Quách Tống mới chợt nhớ tới, Vi Thanh Bình năm đó có phải là Vi Bình, con cháu cầu phúc của Vi gia, dựa vào trong nhà có tiền được Huyền Hổ cung lựa chọn.
Tướng mạo của gã biến đổi rất lớn, không ngờ đến cũng mình không thể nhận ra, năm đó tuy rằng gã có phần kiêu ngạo, nhưng cũng coi là khá biết lễ, không dễ dàng ức hiếp kẻ yếu, không nghĩ tới ở Huyền Hổ cung sáu năm cũng biến thành một kẻ khốn kiếp ngang ngược.
Hội võ đạo tiếp tục tiến hành thi đấu, giống như vòng thứ nhất, mười sáu tên đạo sĩ lên đài cũng có tám tên hệ Tử Tiêu với tám tên dã đạo, quá rõ ràng, phía dưới cũng chỉ im lặng mà thôi.
Nhưng theo cuộc tranh đấu trên đài dần dần trở nên kịch liệt, phía dưới cũng dần dần xôn xao.
Tuy rằng hành vi trộm sửa quy tắc này làm người ta khinh thường, nhưng dù sao không hề động đến quy tắc căn bản, vẫn phải dựa vào bản lĩnh của mình mà thi đấu, chính mình võ nghệ không tốt, vậy cũng không trách được người khác.
Vòng thi đấu thứ hai không đến một nén nhang đã kết thúc, tám gã dã đạo toàn bộ bị loại bỏ, Tử Tiêu hệ có hơi nương tay, vòng thứ hai không có sự kiện đổ máu.
Tiếp theo là vòng thứ ba...
Trận đấu tiến hành thực sự rất nhanh, trong chớp mắt đã qua bảy lượt luân phiên, trong số năm mươi sáu cặp đấu võ đạo, năm mươi lăm người thắng gần như đều là Tử Tiêu hệ, chỉ có điều ở vòng thứ năm xuất hiện một điều không ngờ, một gã đến từ Thanh Ngưu Quán của Tử Tiêu hệ không đứng vững, liền lùi lại phía sau vài bước, một cước dẫm lên ngoài vòng tròn, dựa theo quy tắc, y xem như thua.
Đối thủ của y là một gã thiếu niên đến từ Đẩu Ngưu cung dã đạo thắng trận đấu, khiến toàn bộ thiếu niên dã đạo trong Huyền Hổ cung đều sôi trào.
- Lão Ngũ, vừa rồi xảy ra chuyện gì? Bên này reo hò to thế.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tam sư huynh Cam Lôi cười hì hì chen đến bên cạnh Quách Tống ngồi xuống.
- Vừa rồi dã đạo thắng, sư huynh, huynh thế nào rồi?
- Vậy còn phải nói, đánh bại đối thủ trong mười chiêu, Tôn Linh Nghị của Bạch Dương Quán.
Cam Lôi vẻ mặt đắc ý nói:
- Ca ca ta đây một chiêu Thiên Ngoại phi tiên, khiến gã cúi đầu nhận thua.
- Huynh dùng phi đao rồi hả?
Quách Tống lập tức đoán được nguyên nhân y thắng lợi.
Cam Lôi lập tức hơi xấu hổ ra mặt, sau một lúc lâu hậm hực nói:
- Là gã dùng ám khí trước, ta bất quá là đáp lễ hắn, dù sao trọng tài cũng không truy cứu.
Lúc này, trên lôi đài truyền đến một trận ồn ào, hai người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một gã trẻ tuổi dã đạo khu đông nam mặt đầy máu tươi, đã ném trường kiếm xuống, người lại nửa quỳ trên mặt đất, đối thủ tay cầm trường kiếm lạnh lùng đứng đó, nhưng tay trái của anh ta lại xuất hiện một mũi Lưu Tinh Chùy nhỏ như thân cây quýt.
Cái này thật ra chính là đặc điểm của phái Không Động, dồn hết tâm trí theo đuổi các loại ám khí tiểu xảo, ở các đạo quán đều thành danh, mà ngay cả hệ thống Thanh Hư Quan cũng không ngoại lệ, Cam Lôi mập mạp luyện thành một tay phi đao khéo léo.
Võ đạo cũng không có cấm sử dụng ám khí, cho nên ở trong trận đấu các loại ám khí sẽ nhiều vô kể, đương nhiên cũng có quy tắc, là phải không được tẩm độc, nếu không sẽ đụng chạm khiến nhiều người tức giận.
Ánh mắt Cam Lôi rất sắc bén, liếc mắt một cái đã nhận ra đạo sĩ sử dụng Lưu Tinh Chùy.
Là Trương Linh Tử của Thanh Ngưu quan, mẹ kiếp! Tên khốn kiếp này rõ ràng tám năm trước cũng từng tham gia trận đấu, hẳn là cũng chạc tuổi ta! Làm sao bây giờ vẫn đấu ở bảng Ất được?
Quách Tống đối với các loại dối trá của Tử Tiêu hệ nhìn mà không thể trách, thực ra hiện giờ hắn lại thấy hứng thú với các đạo danh của hệ Tử Tiêu.
- Sư huynh, hiện tại ta biết có Tôn Linh Tử, Lôi Linh Tử và Triệu Linh Tử, giờ tới Trương Linh Tử, nếu hai người họ đều họ Trương, không phải có hai Trương Linh Tử sao?
- Khả năng trùng lặp không lớn, thế hệ bọn họ có bốn đạo hiệu, nếu có bốn người họ Trương, vậy thì theo thứ tự xuất gia, Trương Linh Tử, Trương Huyền Tử, Trương Động Tử, Trương Thanh Tử, hơn nữa võ nghệ đạt một trình độ nhất định mới có tư cách dùng Tử, cho nên kẻ thù kia của đệ tên Trương Thanh Hổ, rõ ràng võ nghệ gã còn thiếu chút nữa.
Chờ bọn hắn tới cấp bậc phương sĩ, thì có thể đi vào Tử Tiêu Thiên cung, sau đó lại có đạo danh khác, hợp tịch song tu chính là đặc quyền của Tử Tiêu Thiên cung, đám chó hoang này, không ngờ dùng hợp tịch song tu để ban thưởng.
Vừa nhắc tới hợp tịch song tu, Cam Lôi liền không nhịn được nghiến răng nghiến lợi.
- Tên của Bàn gia ta có một chữ Lôi, chuyên môn xử lý tên Lôi Linh Tử kia, con chó đẻ đấy, lại dám đoạt nữ nhân của Bàn gia!
- Sư huynh, sự việc không tới bước kia, cũng đừng nghĩ quá nhiều, để tránh phân tán tinh lực.
Quách Tống an ủi y.
- Ta biết, hình như sắp tới đệ rồi.
Một gã tiểu đạo áo bào đen đi lên đài, giơ một tấm biển lên cao cao, đổi phiên thứ mười.
- Thật sự là đến ta!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quách Tống cười nói:
- Sư huynh áp trận cho ta, ta đi lên dùng võ kết giao bạn bè!
Cam Lôi vội la lên:
- Sư đệ, lấy kiếm thép ròng của ta đi!
- Không cần!
Quách Tống đem Thiết Mộc kiếm chọc vào phía sau lưng, nhẹ nhàng nhảy một cái, nhảy lên đài cao.
***
Ở trong một tòa nội đường khác, Vũ Diệu Chân nhân lạnh lùng nói với Trương Thanh Hổ:
- Ta đã dựa theo yêu cầu của ngươi, chọn hắn làm đối thủ của ngươi rồi, ngươi biết quy củ của Huyền Hổ cung, nếu ngươi bại, hậu quả tự mình gánh vác, đừng tìm ta!
Trương Thanh Hổ nghiến răng nghiến lợi nói:
- Lần này đệ tử sẽ giết hắn trước mặt mọi người.
Vũ Diệu Chân nhân gật gật đầu:
- Đã đến giờ rồi, ra sân đi!
Trương Thanh Hổ khom người thi lễ, xoay người rút kiếm mà đi.
Vũ Diệu Chân nhân nhìn đồ đệ mình tin tưởng hết mình rời đi, trong lòng của ông ta đã có cảm giác lo lắng khó hiểu rồi, Quách Tống kia là đệ tử của Thanh Hư Quan, mà Mộc chân nhân của Thanh Hư Quan chính là đạo sĩ thần bí nhất Không Động Sơn, tin tức của Trương Thanh Hổ đến tột cùng là chính xác hay không, Quách Tống thật sự không chịu nổi một kích ư?
Quách Tống đứng ở vị trí góc của phía đông nam, đồng tử co lại thành một đường thẳng, hắn lạnh lùng nhìn Trương Thanh Hổ vẻ mặt đắc ý đang đi tới chỗ mình, quả nhiên là trong dự liệu của mình.
Cam Lôi cả kinh nhảy lên:
- Mẹ cha nó! Ai dám nói trận đấu này không có gian dối, Bàn gia chặt cái đầu tặng thằng đó luôn.
Y không tiếp tục gọi, mà hết sức chăm chú quan sát trận đấu võ giữa sư đệ và Trương Thanh Hổ.
Quách Tống chắp tay thi lễ, thản nhiên nói:
- Đạo hữu, mời!
Trương Thanh Hổ dữ tợn cười một tiếng:
- Hiện tại mới muốn lôi kéo làm quen với ta, muộn rồi!
Lúc này, một tiếng chuông du dương vang lên, xa xa có người hô to một tiếng:
- Tỷ võ bắt đầu!
Một kiếm của Trương Thanh Hổ quét qua, kiếm như tia chớp, đâm thẳng yết hầu Quách Tống.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro