Đại Hội Võ Đạo...
2024-12-04 00:03:06
Trong một viện tử ở phía sau điện Tam Thanh có hơn mười đạo sĩ đang đứng đó.
Đứng đầu là một gã đạo sĩ ngoài sáu mươi tuổi, lão là Lộc Lê chân nhân cung chủ của Huyền Hổ cung.
Trong hai cung ba quan ở Tử Tiêu hệ, Thanh Ngưu, Bạch Dương và Hoàng Hạc đều là quán chủ cầm quyền, nhưng Huyền Hổ cung và Xích Viên cung thì không phải, cung chủ của hai nhà bọn họ đều không quản lý sự vụ, các loại sự vụ ngày thường là do chân nhân mà Tử Tiêu Thiên cung phái tới phụ trách quản lý.
Hôm nay Trương Thanh Hổ bị đánh thành trọng thương, Lộc Lê chân nhân cung chủ Huyền Hổ cung vẫn lần đầu tiên bị kinh động chỉ vì luận võ, chủ yếu là lão y thuật cao siêu, Vũ Diệu chân nhân mời riêng lão tới để trị liệu cho Trương Thanh Hổ.
Lộc Lê chân nhân nắn nhẹ bắp đùi của Trương Thanh Hổ, khẽ lắc đầu nói:
- Ít nhất hai mươi mảnh vỡ trở lên, không đỡ nổi, đệ tử này xem như hoàn toàn bị phế rồi.
Trương Thanh Hổ được cho uống thuốc, ngủ mê không tỉnh để giảm bớt đau đớn cho gã.
Chúng phương sĩ vô cùng tức giận, mồm năm miệng mười bàn bạc:
- Cuối cùng thì người nào đã hạ thủ? Quả thực lòng dạ ác độc.
Lúc này, phía sau truyền đến âm thanh của Mộc chân nhân:
- Tám năm trước quý cung giết ba tên dã đạo của Đẩu Ngưu Cung, cũng không thấy đau lòng như thế!
- Hóa ra là đệ tử của ngươi?
Lộc Lê chân nhân híp mắt lại, gật đầu nói:
- Xem ra vị tiểu đạo sĩ này đã nhận được chân truyền của ngươi, võ nghệ tốt!
Mộc chân nhân cũng khẽ cười nói:
- Lộc Lê chân nhân, nhiều năm không gặp, thân thể vẫn còn khỏe mạnh như vậy, làm người ta vui mừng quá!
Lộc Lê chân nhân hừ lạnh một tiếng:
- Năm đó nhờ ngươi ban tặng một kiếm, ta mới có thể may mắn sống tới ngày nay.
Trong lòng Vũ Diệu chân nhân thầm giật mình. Lộc Lê chân nhân được xưng là một trong ba đại cao thủ Không Động Sơn, mười năm trước bỗng nhiên bị thương hồi cung, từ đó đến nay đóng cửa không ra ngoài, cũng không ai biết xảy ra chuyện gì? Hóa ra là bị lão đạo sĩ dáng mạo tầm thường này gây thương tích.
Thanh Hư quán giấu tài không để lộ!
Vũ Diệu chân nhân đành phải kiên trì nói:
- Chúng tôi mời Mộc chân nhân tới đây, là vì quý đồ luận võ ở đây không tuân thủ quy tắc, cố ý làm bị thương đệ tử Huyền Hổ cung...
Không đợi ông ta nói xong, Quách Tống cười nói:
- Ta ngược lại rất muốn biết, ta không tuân thủ quy tắc ở chỗ nào?
Mộc chân nhân hung hăng trừng mắt nhìn hắn:
- Trưởng bối nói chuyện, có chỗ cho ngươi nói chen vào sao?
Quách Tống bất đắc dĩ, buộc lòng lui về phía sau Mộc chân nhân.
Mộc chân nhân thản nhiên nói:
- Thật ra ta cũng muốn biết, tên liệt đồ của ta đây không tuân thủ quy tắc chỗ nào?
Vũ Diệu chân nhân tự biết đuối lý, nhưng lại nuốt không trôi cơn tức này, liền cưỡng ép tìm cớ trên quy tắc.
Vũ Diệu chân nhân quay đầu lại liếc mắt nhìn Xích Hồng phương sĩ:
- Lúc ấy ngươi thấy rất rõ ràng, ngươi tới nói đi!
Ông ta biết Mộc chân nhân không dễ đối phó, liền nhẹ nhàng đá quả bóng cho Xích Hồng.
Xích Hồng cũng là cái bao cỏ, ông ta tiến lên một bước, đầy ngập phẫn nộ nói:
- Kiếm cuối cùng của Trương Thanh Hổ vẫn đâm vào không khí, người đã mất thăng bằng, dù quý đồ không động thủ, y cũng sẽ ngã ra ngoài vòng tranh tài, do đó chấm dứt trận đấu, quý đồ biết rõ đã thắng, còn muốn hạ độc thủ, đây chính là cố ý đả thương người khác, trái với quy tắc của hội võ đạo không được cố ý đả thương người khác.
Mộc chân nhân quay đầu lại hỏi Quách Tống:
- Có chuyện như vậy sao?
Quách Tống khom người nói:
- Khởi bẩm sư phụ, Trương Thanh Hổ vừa ra tay đã dùng Nhất Tự Điện Kiếm để đối phó đồ nhi, muốn đẩy đồ nhi vào chỗ chết, một kiếm cuối cùng cũng như vậy, đồ nhi vì tự bảo vệ mình mới không thể không ra tay ngăn cản gã, ra tay như thế đã rất kiềm chế rồi.
- Nói bậy!
Xích Hồng cả giận nói:
- Nhất Tự Điện Kiếm căn bản là không giết người được, ngươi không được ngậm máu phun người!
Quách Tống lạnh lùng nói:
- Vừa hay một chiêu này ta đã học xong, Xích Hồng phương sĩ, hay ta dùng Nhất Tự Điện Kiếm này đâm ông một kiếm, chúng ta có thể viết giấy sinh tử, nếu ta dùng một kiếm đâm chết ông, chuyện này coi như xong, ta đây mặc cho quý cung xử lý, muốn chém giết róc thịt thì tùy, ông có dám chấp nhận không?
Mộc chân nhân trừng mắt nhìn Quách Tống:
- Tên tiểu tử thối không biết trời cao đất dày, mới học mấy năm võ nghệ, lại dám khiêu chiến Xích Hồng phương sĩ? Ta thấy ngươi quả thực là chán sống, không ngờ lại giao nhược điểm cho đối phương.
Người ta đương nhiên là sẽ đánh cuộc với ngươi, Xích Hồng phương sĩ, ngươi thay ta dạy dỗ tên liệt đồ không có mắt này chút đi!
Hai thầy trò này một người vai chính diện một người vai phản diện, dồn Xích Hồng đến vách núi. Nếu ông ta không đáp ứng thì chứng minh Nhất Tự Điện Kiếm có thể giết người, Quách Tống chỉ tự vệ, Huyền Hổ cung mất hết mặt mũi, nếu ông ta có thể đồng ý, làm không tốt chắc chắn sẽ bị đối phương dùng một kiếm đâm chết.
Xích Hồng là một người chính trực, không hiểu cách lươn lẹo hay đùn đẩy, đối phương muốn đâm mình, lại còn muốn ký giấy sinh tử, khiến ông ta thật khó xử, nên đồng ý hay không đây?
Trong lòng ông ta đã biết rõ, đối phương dùng một kiếm đánh bay trường kiếm của mình, rất có thể dùng một kiếm giết mình, nhưng vì bảo vệ tôn nghiêm của mình và Huyền Hổ cung, ông ta chỉ có thể làm bất cứ giá nào thôi.
Ông ta vừa định đồng ý, Lộc Lê chân nhân lại ho khan hai tiếng:
- Ta thấy cũng không cần chém giết, để ta đưa ra một quyết định đi!
Xích Hồng còn muốn ngẩng đầu, lại bị Vũ Diệu chân nhân nhẹ nhàng kéo một cái, lúc này ông ta mới tỉnh ngộ, lập tức biết điều không lên tiếng nữa.
Mộc chân nhân khẽ mỉm cười:
- Lộc Lê đạo huynh nói xem?
Lộc Lê chân nhân nhìn Quách Tống chậm rãi nói:
- Vừa rồi tiểu đạo hữu nói, đánh gãy chân đệ tử Huyền Hổ cung là đã kiềm chế hết sức có thể, chỉ cần ngươi có thể chứng minh điểm này, Huyền Hổ cung liền tin tưởng thành ý này của ngươi, chuyện này coi như bỏ qua, ngươi thấy thế nào?
Mộc chân nhân vuốt râu khẽ cười nói:
- Đồ nhi, ngươi có thể chứng minh không?
Quách Tống không nói một lời, hắn đi đến trước một gốc cây hoa đại thụ, Thiết Mộc kiếm lóe lên, vang lên một tiếng “xoẹt”, cây hoa trắng bị hắn chặt ngang một kiếm làm hai đoạn, cây lớn ầm ầm ngã xuống, nện thật mạnh lên tường rào.
Quách Tống cầm kiếm đứng đó, lạnh lùng nhìn mọi người của Huyền Hổ cung.
Sắc mặt mọi người ở đây đều biến sắc, đối phương dùng kiếm gỗ không có mũi kiếm! Loại sức mạnh này quả thực nghe rợn cả người, tất cả mọi người bị chấn động một phen, đều không nói nên lời.
Lộc Lê chân nhân gật gật đầu:
- Công phu tuấn hảo, quả nhiên là danh sư xuất cao đồ, tiểu đạo hữu xin mời! Việc này coi như xong.
Quách Tống nhìn Vũ Diệu chân nhân vừa sợ vừa tức, hắn nói:
- Vòng luận võ kế tiếp, chỉ cần đấu võ công bằng, tất cả mọi người sẽ bình an vô sự, nhưng nếu động sát cơ, muốn mượn cớ luận võ giết ta, người chết kia nhất định sẽ không phải là ta, đừng bảo là không báo trước.
Quách Tống xoay người nghênh ngang rời đi.
Mộc chân nhân ha ha cười:
- Tên đồ đệ này tính tình có hơi lạ, khiến mọi người chê cười rồi.
Ông ta chắp tay thi lễ, cũng xoay người rời đi.
Đợi thầy trò hai người đi xa, Lộc Lê chân nhân cẩn thận đánh giá vết gãy của cây hoa một lúc lâu, lão cúi đầu thở dài một tiếng:
- Lại thấy cả kiếm khí!
Nhưng lão không giải thích, chỉ dặn dò mọi người:
- Việc vừa rồi không ai được phép nói ra!
Nói xong, Lộc Lê chân nhân cất bước nặng nề rời khỏi, để lại mọi người ngơ ngác nhìn nhau.
Duy chỉ có Vũ Diệu chân nhân mặt xanh mét, lướt ánh mắt thù hận nhìn hai thầy trò rời đi.
***
Việc phát sinh ở nội viện chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ, hội võ đạo vẫn tiếp tục, hết buổi sáng Quách Tống lọt vào ba trăm người đứng đầu, buổi chiều lại chiến thắng một gã dã đạo Đẩu Ngưu cung, thăng lên nằm trong một trăm năm mươi tên thiếu niên đứng đầu nhóm Ất.
Trận đấu buổi chiều Quách Tống thắng lợi có kịch vui, sau khi hai bên hành lễ, đạo sĩ đối phương vô cùng khẩn trương, lui về phía sau vài bước, dự định kéo giãn khoảng cách với Quách Tống, lại quên dưới chân, y bước một chân ra ngoài vòng tròn, trực tiếp bị phán thua, khiến cho Quách Tống không chiến mà thắng.
Sư huynh Cam Lôi cũng đánh bại đối thủ, một gã đạo sĩ Huyền Hổ cung, điều này đối với y chưa đáng để ăn mừng, mục tiêu của y không chỉ muốn tiến vào sàn đấu Tử Tiêu Thiên cung, mà còn muốn nằm trong hàng bốn mươi người đứng đầu.
Nhưng hết ngày khi cuộc tranh tài kết thúc, Cam Lôi liền biến mất, chỉ có Quách Tống đi theo sư phụ về Thanh Hư quán.
- Sư phụ, thanh Thiết Mộc Kiếm này rốt cuộc là làm từ gỗ gì thế ạ, không ngờ cứng rắn hơn cả sắt cong!
Mộc chân nhân không quan tâm hướng đi của Cam Lôi, Quách Tống cũng không quan tâm, nhưng hắn vẫn vô cùng hứng thú với Thiết Mộc Kiếm, một kiếm chặt đứt phía sau cây bạch hoa, không ngờ thân kiếm không tổn hại chút nào.
- Thanh Thiết Mộc Kiếm này là người Ba Tư dùng ruột của cây thiên tuế ngàn năm luyện ra đấy, nghe Cao Tiên Chi nói, thật ra nó là một thanh kiếm tế.
- Sư phụ, kiếm tế là cái gì?
- Kiếm tế chính là lễ khí lúc hiến tế, đồ vật tựa như đỉnh đồng thau, hiểu không!
- Nếu là kiếm tế, vậy sư phụ còn làm thế nào để đeo nó cả ngày?
- Thứ nhất, hiện tại người đeo nó là con chứ không phải ta, thứ hai, nó là kiếm tế của người Ba Tư, không có quan hệ gì với ta, ta là đạo sĩ, cần một thanh kiếm gỗ, thứ ba...
Nói đến thứ ba, Mộc chân nhân hung hăng trừng mắt nhìn Quách Tống:
- Về sau không cho phép ngươi dùng nó đi đốn cây, không yêu quý một chút nào!
Quách Tống le lưỡi một cái, lại cười hì hì hỏi:
- Nếu như bán thanh kiếm này đi, có thể bán được bao nhiêu tiền?
Mộc chân nhân vuốt râu suy nghĩ một chút nói:
- Con khoan hãy nói, có một năm lúc ta đi Trương Dịch dạo chơi gặp được một thương nhân Túc Đặc, ông ta đã trả một trăm lượng bạc mua thanh kiếm này của ta.
- Vậy sư phụ bán sao?
- Nói thừa!
Mộc chân nhân lại lườm Quách Tống, tiếp tục nói:
- Lúc ấy quả thật ta cần gấp một số bạc, cũng có phần động tâm, nhưng ta nhanh chóng phát hiện ra cái tên thương nhân Túc Đặc kia biết lai lịch của Thiết Mộc Kiếm, muốn mua rất gấp, nhưng lại cố ý làm bộ như không thèm để ý, ta mới không bán cho ông ta, hiện tại nhớ lại ta vẫn thấy may mắn, thanh Thiết Mộc kiếm ngàn năm này đúng là độc nhất vô nhị, ta chưa từng gặp cây gỗ tô thiết ngàn năm nào nữa.
- Sư phụ, tên nó là gì?
Mộc chân nhân lắc đầu:
- Không nổi danh, đã gọi là Thiết Mộc Kiếm, thanh kiếm này ta dự định làm truyền thừa của ta, hoặc là cho con, hoặc là cho đại sư huynh của con, nhưng tiểu tử ngươi không thương tiếc, ta chỉ sợ nó bị hủy trong tay ngươi.
Quách Tống khẽ vuốt vuốt đường vân da hắc hổ đặc biệt trên Thiết Mộc Kiếm, cảm nhận hơi thở lạnh như băng của thân kiếm, hắn cũng càng ngày càng thích thanh kiếm gỗ này rồi.
Đứng đầu là một gã đạo sĩ ngoài sáu mươi tuổi, lão là Lộc Lê chân nhân cung chủ của Huyền Hổ cung.
Trong hai cung ba quan ở Tử Tiêu hệ, Thanh Ngưu, Bạch Dương và Hoàng Hạc đều là quán chủ cầm quyền, nhưng Huyền Hổ cung và Xích Viên cung thì không phải, cung chủ của hai nhà bọn họ đều không quản lý sự vụ, các loại sự vụ ngày thường là do chân nhân mà Tử Tiêu Thiên cung phái tới phụ trách quản lý.
Hôm nay Trương Thanh Hổ bị đánh thành trọng thương, Lộc Lê chân nhân cung chủ Huyền Hổ cung vẫn lần đầu tiên bị kinh động chỉ vì luận võ, chủ yếu là lão y thuật cao siêu, Vũ Diệu chân nhân mời riêng lão tới để trị liệu cho Trương Thanh Hổ.
Lộc Lê chân nhân nắn nhẹ bắp đùi của Trương Thanh Hổ, khẽ lắc đầu nói:
- Ít nhất hai mươi mảnh vỡ trở lên, không đỡ nổi, đệ tử này xem như hoàn toàn bị phế rồi.
Trương Thanh Hổ được cho uống thuốc, ngủ mê không tỉnh để giảm bớt đau đớn cho gã.
Chúng phương sĩ vô cùng tức giận, mồm năm miệng mười bàn bạc:
- Cuối cùng thì người nào đã hạ thủ? Quả thực lòng dạ ác độc.
Lúc này, phía sau truyền đến âm thanh của Mộc chân nhân:
- Tám năm trước quý cung giết ba tên dã đạo của Đẩu Ngưu Cung, cũng không thấy đau lòng như thế!
- Hóa ra là đệ tử của ngươi?
Lộc Lê chân nhân híp mắt lại, gật đầu nói:
- Xem ra vị tiểu đạo sĩ này đã nhận được chân truyền của ngươi, võ nghệ tốt!
Mộc chân nhân cũng khẽ cười nói:
- Lộc Lê chân nhân, nhiều năm không gặp, thân thể vẫn còn khỏe mạnh như vậy, làm người ta vui mừng quá!
Lộc Lê chân nhân hừ lạnh một tiếng:
- Năm đó nhờ ngươi ban tặng một kiếm, ta mới có thể may mắn sống tới ngày nay.
Trong lòng Vũ Diệu chân nhân thầm giật mình. Lộc Lê chân nhân được xưng là một trong ba đại cao thủ Không Động Sơn, mười năm trước bỗng nhiên bị thương hồi cung, từ đó đến nay đóng cửa không ra ngoài, cũng không ai biết xảy ra chuyện gì? Hóa ra là bị lão đạo sĩ dáng mạo tầm thường này gây thương tích.
Thanh Hư quán giấu tài không để lộ!
Vũ Diệu chân nhân đành phải kiên trì nói:
- Chúng tôi mời Mộc chân nhân tới đây, là vì quý đồ luận võ ở đây không tuân thủ quy tắc, cố ý làm bị thương đệ tử Huyền Hổ cung...
Không đợi ông ta nói xong, Quách Tống cười nói:
- Ta ngược lại rất muốn biết, ta không tuân thủ quy tắc ở chỗ nào?
Mộc chân nhân hung hăng trừng mắt nhìn hắn:
- Trưởng bối nói chuyện, có chỗ cho ngươi nói chen vào sao?
Quách Tống bất đắc dĩ, buộc lòng lui về phía sau Mộc chân nhân.
Mộc chân nhân thản nhiên nói:
- Thật ra ta cũng muốn biết, tên liệt đồ của ta đây không tuân thủ quy tắc chỗ nào?
Vũ Diệu chân nhân tự biết đuối lý, nhưng lại nuốt không trôi cơn tức này, liền cưỡng ép tìm cớ trên quy tắc.
Vũ Diệu chân nhân quay đầu lại liếc mắt nhìn Xích Hồng phương sĩ:
- Lúc ấy ngươi thấy rất rõ ràng, ngươi tới nói đi!
Ông ta biết Mộc chân nhân không dễ đối phó, liền nhẹ nhàng đá quả bóng cho Xích Hồng.
Xích Hồng cũng là cái bao cỏ, ông ta tiến lên một bước, đầy ngập phẫn nộ nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Kiếm cuối cùng của Trương Thanh Hổ vẫn đâm vào không khí, người đã mất thăng bằng, dù quý đồ không động thủ, y cũng sẽ ngã ra ngoài vòng tranh tài, do đó chấm dứt trận đấu, quý đồ biết rõ đã thắng, còn muốn hạ độc thủ, đây chính là cố ý đả thương người khác, trái với quy tắc của hội võ đạo không được cố ý đả thương người khác.
Mộc chân nhân quay đầu lại hỏi Quách Tống:
- Có chuyện như vậy sao?
Quách Tống khom người nói:
- Khởi bẩm sư phụ, Trương Thanh Hổ vừa ra tay đã dùng Nhất Tự Điện Kiếm để đối phó đồ nhi, muốn đẩy đồ nhi vào chỗ chết, một kiếm cuối cùng cũng như vậy, đồ nhi vì tự bảo vệ mình mới không thể không ra tay ngăn cản gã, ra tay như thế đã rất kiềm chế rồi.
- Nói bậy!
Xích Hồng cả giận nói:
- Nhất Tự Điện Kiếm căn bản là không giết người được, ngươi không được ngậm máu phun người!
Quách Tống lạnh lùng nói:
- Vừa hay một chiêu này ta đã học xong, Xích Hồng phương sĩ, hay ta dùng Nhất Tự Điện Kiếm này đâm ông một kiếm, chúng ta có thể viết giấy sinh tử, nếu ta dùng một kiếm đâm chết ông, chuyện này coi như xong, ta đây mặc cho quý cung xử lý, muốn chém giết róc thịt thì tùy, ông có dám chấp nhận không?
Mộc chân nhân trừng mắt nhìn Quách Tống:
- Tên tiểu tử thối không biết trời cao đất dày, mới học mấy năm võ nghệ, lại dám khiêu chiến Xích Hồng phương sĩ? Ta thấy ngươi quả thực là chán sống, không ngờ lại giao nhược điểm cho đối phương.
Người ta đương nhiên là sẽ đánh cuộc với ngươi, Xích Hồng phương sĩ, ngươi thay ta dạy dỗ tên liệt đồ không có mắt này chút đi!
Hai thầy trò này một người vai chính diện một người vai phản diện, dồn Xích Hồng đến vách núi. Nếu ông ta không đáp ứng thì chứng minh Nhất Tự Điện Kiếm có thể giết người, Quách Tống chỉ tự vệ, Huyền Hổ cung mất hết mặt mũi, nếu ông ta có thể đồng ý, làm không tốt chắc chắn sẽ bị đối phương dùng một kiếm đâm chết.
Xích Hồng là một người chính trực, không hiểu cách lươn lẹo hay đùn đẩy, đối phương muốn đâm mình, lại còn muốn ký giấy sinh tử, khiến ông ta thật khó xử, nên đồng ý hay không đây?
Trong lòng ông ta đã biết rõ, đối phương dùng một kiếm đánh bay trường kiếm của mình, rất có thể dùng một kiếm giết mình, nhưng vì bảo vệ tôn nghiêm của mình và Huyền Hổ cung, ông ta chỉ có thể làm bất cứ giá nào thôi.
Ông ta vừa định đồng ý, Lộc Lê chân nhân lại ho khan hai tiếng:
- Ta thấy cũng không cần chém giết, để ta đưa ra một quyết định đi!
Xích Hồng còn muốn ngẩng đầu, lại bị Vũ Diệu chân nhân nhẹ nhàng kéo một cái, lúc này ông ta mới tỉnh ngộ, lập tức biết điều không lên tiếng nữa.
Mộc chân nhân khẽ mỉm cười:
- Lộc Lê đạo huynh nói xem?
Lộc Lê chân nhân nhìn Quách Tống chậm rãi nói:
- Vừa rồi tiểu đạo hữu nói, đánh gãy chân đệ tử Huyền Hổ cung là đã kiềm chế hết sức có thể, chỉ cần ngươi có thể chứng minh điểm này, Huyền Hổ cung liền tin tưởng thành ý này của ngươi, chuyện này coi như bỏ qua, ngươi thấy thế nào?
Mộc chân nhân vuốt râu khẽ cười nói:
- Đồ nhi, ngươi có thể chứng minh không?
Quách Tống không nói một lời, hắn đi đến trước một gốc cây hoa đại thụ, Thiết Mộc kiếm lóe lên, vang lên một tiếng “xoẹt”, cây hoa trắng bị hắn chặt ngang một kiếm làm hai đoạn, cây lớn ầm ầm ngã xuống, nện thật mạnh lên tường rào.
Quách Tống cầm kiếm đứng đó, lạnh lùng nhìn mọi người của Huyền Hổ cung.
Sắc mặt mọi người ở đây đều biến sắc, đối phương dùng kiếm gỗ không có mũi kiếm! Loại sức mạnh này quả thực nghe rợn cả người, tất cả mọi người bị chấn động một phen, đều không nói nên lời.
Lộc Lê chân nhân gật gật đầu:
- Công phu tuấn hảo, quả nhiên là danh sư xuất cao đồ, tiểu đạo hữu xin mời! Việc này coi như xong.
Quách Tống nhìn Vũ Diệu chân nhân vừa sợ vừa tức, hắn nói:
- Vòng luận võ kế tiếp, chỉ cần đấu võ công bằng, tất cả mọi người sẽ bình an vô sự, nhưng nếu động sát cơ, muốn mượn cớ luận võ giết ta, người chết kia nhất định sẽ không phải là ta, đừng bảo là không báo trước.
Quách Tống xoay người nghênh ngang rời đi.
Mộc chân nhân ha ha cười:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Tên đồ đệ này tính tình có hơi lạ, khiến mọi người chê cười rồi.
Ông ta chắp tay thi lễ, cũng xoay người rời đi.
Đợi thầy trò hai người đi xa, Lộc Lê chân nhân cẩn thận đánh giá vết gãy của cây hoa một lúc lâu, lão cúi đầu thở dài một tiếng:
- Lại thấy cả kiếm khí!
Nhưng lão không giải thích, chỉ dặn dò mọi người:
- Việc vừa rồi không ai được phép nói ra!
Nói xong, Lộc Lê chân nhân cất bước nặng nề rời khỏi, để lại mọi người ngơ ngác nhìn nhau.
Duy chỉ có Vũ Diệu chân nhân mặt xanh mét, lướt ánh mắt thù hận nhìn hai thầy trò rời đi.
***
Việc phát sinh ở nội viện chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ, hội võ đạo vẫn tiếp tục, hết buổi sáng Quách Tống lọt vào ba trăm người đứng đầu, buổi chiều lại chiến thắng một gã dã đạo Đẩu Ngưu cung, thăng lên nằm trong một trăm năm mươi tên thiếu niên đứng đầu nhóm Ất.
Trận đấu buổi chiều Quách Tống thắng lợi có kịch vui, sau khi hai bên hành lễ, đạo sĩ đối phương vô cùng khẩn trương, lui về phía sau vài bước, dự định kéo giãn khoảng cách với Quách Tống, lại quên dưới chân, y bước một chân ra ngoài vòng tròn, trực tiếp bị phán thua, khiến cho Quách Tống không chiến mà thắng.
Sư huynh Cam Lôi cũng đánh bại đối thủ, một gã đạo sĩ Huyền Hổ cung, điều này đối với y chưa đáng để ăn mừng, mục tiêu của y không chỉ muốn tiến vào sàn đấu Tử Tiêu Thiên cung, mà còn muốn nằm trong hàng bốn mươi người đứng đầu.
Nhưng hết ngày khi cuộc tranh tài kết thúc, Cam Lôi liền biến mất, chỉ có Quách Tống đi theo sư phụ về Thanh Hư quán.
- Sư phụ, thanh Thiết Mộc Kiếm này rốt cuộc là làm từ gỗ gì thế ạ, không ngờ cứng rắn hơn cả sắt cong!
Mộc chân nhân không quan tâm hướng đi của Cam Lôi, Quách Tống cũng không quan tâm, nhưng hắn vẫn vô cùng hứng thú với Thiết Mộc Kiếm, một kiếm chặt đứt phía sau cây bạch hoa, không ngờ thân kiếm không tổn hại chút nào.
- Thanh Thiết Mộc Kiếm này là người Ba Tư dùng ruột của cây thiên tuế ngàn năm luyện ra đấy, nghe Cao Tiên Chi nói, thật ra nó là một thanh kiếm tế.
- Sư phụ, kiếm tế là cái gì?
- Kiếm tế chính là lễ khí lúc hiến tế, đồ vật tựa như đỉnh đồng thau, hiểu không!
- Nếu là kiếm tế, vậy sư phụ còn làm thế nào để đeo nó cả ngày?
- Thứ nhất, hiện tại người đeo nó là con chứ không phải ta, thứ hai, nó là kiếm tế của người Ba Tư, không có quan hệ gì với ta, ta là đạo sĩ, cần một thanh kiếm gỗ, thứ ba...
Nói đến thứ ba, Mộc chân nhân hung hăng trừng mắt nhìn Quách Tống:
- Về sau không cho phép ngươi dùng nó đi đốn cây, không yêu quý một chút nào!
Quách Tống le lưỡi một cái, lại cười hì hì hỏi:
- Nếu như bán thanh kiếm này đi, có thể bán được bao nhiêu tiền?
Mộc chân nhân vuốt râu suy nghĩ một chút nói:
- Con khoan hãy nói, có một năm lúc ta đi Trương Dịch dạo chơi gặp được một thương nhân Túc Đặc, ông ta đã trả một trăm lượng bạc mua thanh kiếm này của ta.
- Vậy sư phụ bán sao?
- Nói thừa!
Mộc chân nhân lại lườm Quách Tống, tiếp tục nói:
- Lúc ấy quả thật ta cần gấp một số bạc, cũng có phần động tâm, nhưng ta nhanh chóng phát hiện ra cái tên thương nhân Túc Đặc kia biết lai lịch của Thiết Mộc Kiếm, muốn mua rất gấp, nhưng lại cố ý làm bộ như không thèm để ý, ta mới không bán cho ông ta, hiện tại nhớ lại ta vẫn thấy may mắn, thanh Thiết Mộc kiếm ngàn năm này đúng là độc nhất vô nhị, ta chưa từng gặp cây gỗ tô thiết ngàn năm nào nữa.
- Sư phụ, tên nó là gì?
Mộc chân nhân lắc đầu:
- Không nổi danh, đã gọi là Thiết Mộc Kiếm, thanh kiếm này ta dự định làm truyền thừa của ta, hoặc là cho con, hoặc là cho đại sư huynh của con, nhưng tiểu tử ngươi không thương tiếc, ta chỉ sợ nó bị hủy trong tay ngươi.
Quách Tống khẽ vuốt vuốt đường vân da hắc hổ đặc biệt trên Thiết Mộc Kiếm, cảm nhận hơi thở lạnh như băng của thân kiếm, hắn cũng càng ngày càng thích thanh kiếm gỗ này rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro