Diều Hâu Lặn Xu...
2024-12-04 00:03:06
Thời gian qua mau, nhoáng cái đã qua sáu năm, đến năm Đại Lịch thứ tư thời Đường, Lý Long Cơ khó khăn lên ngôi vị sau khi phát động đoạt môn đã băng hà bốn năm trước. Hoàng tôn Lý Dự lên ngôi, đổi niên hiệu là Đại Lịch.
Quách Tống cũng từ một đứa bé tám tuổi trở thành một cậu thiếu niên mười bốn tuổi.
Sáng sớm, sương mù dày đặc giống như sữa bao phủ Không Động Sơn. Thanh Hư Quán cũng bị suơng mù dày đặc bao phủ.
Quách Tống đứng trên vách núi phía tây, lặng lẽ đưa mắt nhìn màn sương mù phía trước. Tuy mới mười bốn tuổi, nhưng hắn đã cao đến năm thước tám tấc, chính là khoảng 1m75. Hắn vai rộng eo nhỏ, dáng người cao gầy cân đối. Cơ bắp hai tay hắn vô cùng rắn chắc, giống như chứa đựng một sức mạnh bùng nổ.
Khuôn mặt hắn hơi dài, đôi lông mày kiếm thẳng vào tóc mai, hai mắt hơi híp lại mang theo một tia hàn ý khiếp người. Nhưng mà hắn lại có một chiếc mũi sư tử cực đại, mang theo cảm giác vui vẻ giảm đi lãnh ý trong mắt hắn.
Quách Tống hít nhẹ một hơi, tung người một cái, giống như một chú chim to nhảy ra khỏi vách núi, biến mất trong sương trắng.
Khi xuống dưới hai mươi trượng, hắn nắm được một sợi dây leo, hai cánh tay phải tiếp nhận xung lực mạnh ở dưới. Giới hạn của hắn là ba mươi trượng, qua mức này hai tay hắn liền không chịu nổi xung lực ở dưới nữa.
Hắn lập tức buông lỏng tay, bổ nhào xuống phía dưới. Khi cách đỉnh núi khoảng năm mươi thước, hắn lại bám được vào dây leo, ổn định lại thân thể.
Ngay lập tức lại buông lỏng tay, thân người lại lao xuống dưới. Trên đường rơi xuống ngừng lại năm lần liên tiếp, cuối cùng hắn đã xuống tới đáy vực sâu một trăm hai mươi trượng.
Trên đỉnh đầu là một bức tường đá nhẵn và khổng lồ, được bao quanh bởi những cây đại thụ cao chót vót, có mấy con khỉ nhảy nhót trên cây, dường như đang giễu cợt Quách Tống bị rơi xuống đáy vực.
Quách Tống tìm thấy túi cát sắt đã vứt xuống đáy vực trước đấy, mỗi túi nặng mười lăm cân. Hắn mang hai túi cát sắt buộc chặt vào chân rồi hướng tới vách núi để leo lên.
Hắn đã quá quen thuộc với con đường để leo lên. Điều quan trọng là hắn phải chịu một lực nặng ba mươi cân ở phía dưới, giống như là phải dùng tay không cõng theo một đứa trẻ để leo lên. Nhưng Quách Tống đã kiên trì suốt sáu năm, từ năm cân lúc mới bắt đầu cho đến ba mươi cân như hiện tại, hắn đã thích ứng với việc leo núi một cách nặng nề như vậy.
Điều nguy hiểm là mỗi ngày hắn phải leo mười lần, thể lực tiêu hao cực độ. Nếu như chỉ leo một lần, hắn thậm chí có thể cõng theo tứ sư huynh năm mươi kilogam để leo lên.
Chỉ trong thời gian một nén hương, Quách Tống đã nhẹ nhàng tung người nhảy lên đỉnh núi. Hắn tháo túi cát sắt xuống, ném lại xuống vách núi, chuẩn bị bắt đầu lần thứ hai.
Lúc này, trong không trung truyền đến tiếng kêu thê lương của một con diều hâu. Quách Tống ngẩng đầu lên, chỉ thấy một con diều hâu khổng lồ đang lượn vòng trên bầu trời.
Nó là hàng xóm của họ, nhị sư huynh đặt tên cho nó là Mãnh Tử. Ổ của nó ở trên vách đá cao trăm trượng. Có điều khi Quách Tống nhảy xuống núi thì chưa lại gần bao giờ vì nơi đó là địa bàn của diều hâu. Trong sáu năm gần đây, bọn nó vẫn luôn bình an vô sự.
Quách Tống vẫn chăm chú nhìn diều hâu thu cánh vào động, lòng hắn yên tĩnh như nước, không chịu bất cứ ảnh hưởng nào, nhẹ nhàng tung thân, một lần nữa lao xuống dưới núi.
***
Luyện công kết thúc, Quách Tống vác theo một giỏ cá và một gùi tôm, rồi xuống núi đi kiếm ăn.
Sư huynh Cam Lôi tối qua phạm vào tửu giới, bị sư phụ phạt úp mặt vào tường ba ngày, trái lại y vội vội vàng vàng chạy tới úp mặt vào tường, không cần làm việc. Quách Tống đành phải đi kiếm ăn một mình.
Có điều thực ra bây giờ khả năng kiếm ăn của hắn đã vượt xa tam sư huynh. Hiện tại là tháng hai đầu xuân, nước xuân ở dưới chân núi vừa tan, nhưng mà ở trên núi băng tuyết vẫn trắng xóa. Phải đến trung tuần tháng ba mới chính thức vào xuân.
Hiện tại ở trong núi không tìm được gì để ăn, chỉ có thể bắt cá ở bên bờ sông dưới chân núi, vì vậy Quách Tống lại mang thêm một cái xiên cá.
Không Động Sơn có hai nơi để bắt cá. Một nơi là hồ Đàn Tranh ở trước núi, bên đó có nhiều ngư trường, người đến bắt cá rất nhiều, tất cả đạo quán đều xuống bắt cá. Quách Tống không muốn đi bên đó, nhưng lần nào cũng là Cam Lôi cưỡng ép lôi hắn đi.
Quách Tống lại thích sông Yết Chi ở sau núi hơn. Nơi đó địa thế dốc, nước chảy xiết, hai bên đều là vách núi, võ thuật hơi yếu một chút thì không thể xuống được. Mà những đạo sĩ võ nghệ cao cường tự nhiên cũng không muốn dùng cách khó khăn như vậy để kiếm ăn. Vì vậy có rất ít người đến sông Yết Chi để bắt cá.
Hôm nay không có Cam Lôi, Quách Tống dĩ nhiên sẽ đến sông Yết Chi.
Hắn trực tiếp nhảy xuống từ vách núi, đến đáy vách núi thì nhanh chóng chạy dọc theo một con đường núi, không tới một khắc đã chạy đến sông Yết Chi ở sau núi. Sông Yết Chi bây giờ không có nét hào hùng khí thế giữa mùa xuân. Băng tuyết vừa mới tan, nước chảy róc rách. Mấy tảng đá lớn đều lộ ra trên mặt nước. Nhưng điều này đã tạo ra rất nhiều những đầm nước lớn nhỏ, trong đầm có tôm có cá.
Quách Tống giống như một con khỉ nhẹ nhàng leo xuống vách núi. Nếu không phải vì hắn sợ bị người nhìn thấy, thì cái vách núi cao mười mấy trượng này, hắn chỉ cần nhẹ nhàng tung thân một cái là có thể nhảy xuống. Lợi dụng cây liễu ở dưới làm đệm đỡ, có thể nhẹ nhàng đi xuống.
“Kéc ——" trong không trung truyền đến tiếng kêu của diều hâu.
Mãnh Tử lại đang bay lượn trên đầu hắn. Quách Tống cười và vẫy tay với nó. Làm bạn sáu năm, hắn cảm thấy con chim này đã nhận biết được hắn.
Quách Tống tìm đầm nước lớn nhất, nước trong đầm dĩ nhiên là đang chảy, sau khi nước chảy đầy thì lại đổ ra ngoài. Ở bên dưới lại hình thành nên một đầm nước. Đây là cảnh chỉ có vào đầu xuân. Một tháng sau, khi băng ở trong núi tan ra, nước sông Yết Chi dâng đột ngột, tiếng nước gào thét như sấm, cứ thác nước này đến thác nước khác trùng điệp lao nhanh xuống dưới núi.
Quách Tống quan sát đầm nước một lúc, vung tay một cái, xương cá giống như một mũi tên bắn ra. Lúc nhấc lên từ dưới nước, đã có một con cá chép dài nửa thước đang vẫy đuôi trong tuyệt vọng ở trên chiếc xương.
Quách Tống rút ra một con dao nhỏ để mổ bụng cá, lôi hết nội tạng ở bên trong ra, vứt vào trong gùi tôm. Sau đó mang gùi tôm dìm xuống nước. Đây là kỹ thuật bí mật để bắt tôm. Giờ này ngày mai quay lại lấy, ít nhất cũng được một nửa gùi tôm.
Lúc này, có một bóng đen lướt qua trên đầu, Quách Tống cười cười, nhặt con cá lên và ném lên bờ phía xa xa.
Không lâu sau, diều hâu hơi có vẻ quái đản mang vẻ mặt không tình nguyện đến gần con cá chép. Nó dùng móng vuốt để chụp con cá, cúi đầu mổ mấy cái, lại ngẩng đầu lên cảnh giác nhìn xung quanh.
Nó dùng móng vuốt để giữ con cá, đang định vẫy cánh bay lên, đúng lúc này, từ đằng sau tảng đá lớn ở bên cạnh 'Vù!' lao ra một cái bóng màu vàng. Tốc độ nhanh như chớp, lập tức từ phía sau đập ngã diều hâu, hung dữ cắn vào sau gáy nó.
Quách Tống giật mình, ngay lập tức chộp lấy cái xương cá, vung tay bắn ra. Xương cá như một mũi tên mạnh mẽ, “phập” một tiếng đâm xuyên qua thân ảnh màu vàng kia, thân ảnh màu vàng kêu lên thê thảm rồi lăn sang một bên. Diều hâu có thể thoát khỏi cửa ải sinh tử, lảo đảo cất cánh bay lên, đến cá cũng không cần nữa. Nó kêu lên hai tiếng, luẩn quẩn bay về phía tổ của nó trên vách núi.
Quách Tống chạy lên phía trước, chỉ thấy lông của diều hâu tràn đầy trên mặt đất. Thân ảnh màu vàng hoá ra là một con hồ ly gầy còm, đã bị đâm chết. Dường như nó đã quá đói trong cả một mùa đông, đến diều hâu cũng biến thành đối tượng kiếm ăn của nó.
Quách Tống thấy bên miệng hồ li có vết máu, chắc là diều hâu cũng bị thương rồi. Hắn khẽ thở dài. Tình cảnh mạnh hiếp yếu thế này hắn đã gặp rất nhiều. Chỉ là hắn quen biết con diều hâu kia nên cảm thấy vô cùng lo lắng về tình trạng của nó.
Chỉ dựa vào bắt cá thì vẫn chưa đủ, hắn lại hái thêm một ít hoàng tinh và phục linh ở gần đấy, còn đào thêm được mười mấy ổ khoai tây. Mấy thứ này đều là dược liệu, đồng thời cũng là đồ ăn của các đạo sĩ. Còn có những thứ có thể ăn được như hoàng kỳ, hà thủ ô, cát căn, các loại hồ lô dại.
Đến tầm hạ thu có rất nhiều các loại trái cây rừng, đặc biệt là táo đỏ và quả hồng. Trong Không Động Sơn có rất nhiều, lượng lớn được thu hoạch vào mùa thu, sau đó phơi thành táo khô và hồng khô, trở thành đồ ăn để ăn qua mùa đông.
Xế chiều, hắn vác trên lưng nửa sọt cá cùng với lâm sản trở về đạo quán.
Quách Tống bây giờ còn phụ trách nấu cơm. Năm trước, con trai của sư phụ Mộc Chân Tử lên núi thăm cha. Y ở kinh thành xây dựng được một toà Thanh Hư Quán, khẩn cầu phụ thân trở lại kinh thành tu hành, nhưng lại bị Mộc chân nhân một mực từ chối.
Nhưng đến lúc con trai sắp đi, Mộc chân nhân lại để đại đệ tử Cam Phong cùng y trở lại kinh thành làm quán chủ của Thanh Hư Quán trong kinh thành.
Còn mấy đồ đệ khác, tâm tư đều không đặt trên việc tu đạo, rất nhanh sẽ mỗi người một ngả.
Quách Tống một thân một mình bận rộn ở trong bếp. Hắn đang ngồi chồm hổm trên mặt đất gọt vỏ khoai tây nhưng lại thấy một bàn tay dày thô ráp từ ngoài cửa sổ với vào, lén lén lút lút lần mò gì đó ở trong lồng hấp.
Hắn vừa tức vừa buồn cười:
- Sư phụ không ở đây, huynh sợ cái gì?
Cam Lôi ‘hà’ một tiếng nhảy vào từ bên ngoài cửa sổ, lấy liền mấy cái bánh bao rau nhét lấy nhét để vào miệng. Y quả thực quá đói rồi.
Việc bế quan để suy nghĩ của y trôi qua rất nhàn nhã, không phải làm việc, còn có thể ngủ cả một ngày dài. Cả một ngày chỉ được ăn một bữa tối. Xem như là trừng phạt. Đương nhiên, loại trừng phạt này không làm khó được tên béo lanh lợi Cam Lôi này.
- Sư đệ, sao đệ không mang cơm trưa cho huynh?
Miệng y mơ hồ phát ra một câu trách móc.
- A! Không phải lần nào huynh cũng tự mình giải quyết à, sao giờ lại dựa vào đệ rồi?
Cam Lôi không có thời gian để giải thích cho hắn, ngấu nghiến ăn hết bảy, tám cái bánh bao rau, rồi lại tự múc cho mình một bát canh, còn bỏ thêm vào hai con cá, ngồi ở một bên, thoải mái tỉ mỉ mà ăn cá uống canh.
- Sư huynh, Mãnh Tử bị thương rồi.
Có một sự lo lắng lờ mờ bao phủ đầu lông mày Quách Tống.
Cam Lôi nhướn mày, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Quách Tống:
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Bị một con hồ li cắn ở sông Yết Chi.
Quách Tống đem chuyện phát sinh vào ban ngày kể lại một cách đơn giản.
Cam Lôi khoát tay:
- Chỉ cần nó bay lên được là không có việc gì, quay về dưỡng thương vài ngày, sau này chúng ta lại có thể thấy nó.
Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Quách Tống vẫn có một cảm giác lo lắng không nói ra được.
Quách Tống cũng từ một đứa bé tám tuổi trở thành một cậu thiếu niên mười bốn tuổi.
Sáng sớm, sương mù dày đặc giống như sữa bao phủ Không Động Sơn. Thanh Hư Quán cũng bị suơng mù dày đặc bao phủ.
Quách Tống đứng trên vách núi phía tây, lặng lẽ đưa mắt nhìn màn sương mù phía trước. Tuy mới mười bốn tuổi, nhưng hắn đã cao đến năm thước tám tấc, chính là khoảng 1m75. Hắn vai rộng eo nhỏ, dáng người cao gầy cân đối. Cơ bắp hai tay hắn vô cùng rắn chắc, giống như chứa đựng một sức mạnh bùng nổ.
Khuôn mặt hắn hơi dài, đôi lông mày kiếm thẳng vào tóc mai, hai mắt hơi híp lại mang theo một tia hàn ý khiếp người. Nhưng mà hắn lại có một chiếc mũi sư tử cực đại, mang theo cảm giác vui vẻ giảm đi lãnh ý trong mắt hắn.
Quách Tống hít nhẹ một hơi, tung người một cái, giống như một chú chim to nhảy ra khỏi vách núi, biến mất trong sương trắng.
Khi xuống dưới hai mươi trượng, hắn nắm được một sợi dây leo, hai cánh tay phải tiếp nhận xung lực mạnh ở dưới. Giới hạn của hắn là ba mươi trượng, qua mức này hai tay hắn liền không chịu nổi xung lực ở dưới nữa.
Hắn lập tức buông lỏng tay, bổ nhào xuống phía dưới. Khi cách đỉnh núi khoảng năm mươi thước, hắn lại bám được vào dây leo, ổn định lại thân thể.
Ngay lập tức lại buông lỏng tay, thân người lại lao xuống dưới. Trên đường rơi xuống ngừng lại năm lần liên tiếp, cuối cùng hắn đã xuống tới đáy vực sâu một trăm hai mươi trượng.
Trên đỉnh đầu là một bức tường đá nhẵn và khổng lồ, được bao quanh bởi những cây đại thụ cao chót vót, có mấy con khỉ nhảy nhót trên cây, dường như đang giễu cợt Quách Tống bị rơi xuống đáy vực.
Quách Tống tìm thấy túi cát sắt đã vứt xuống đáy vực trước đấy, mỗi túi nặng mười lăm cân. Hắn mang hai túi cát sắt buộc chặt vào chân rồi hướng tới vách núi để leo lên.
Hắn đã quá quen thuộc với con đường để leo lên. Điều quan trọng là hắn phải chịu một lực nặng ba mươi cân ở phía dưới, giống như là phải dùng tay không cõng theo một đứa trẻ để leo lên. Nhưng Quách Tống đã kiên trì suốt sáu năm, từ năm cân lúc mới bắt đầu cho đến ba mươi cân như hiện tại, hắn đã thích ứng với việc leo núi một cách nặng nề như vậy.
Điều nguy hiểm là mỗi ngày hắn phải leo mười lần, thể lực tiêu hao cực độ. Nếu như chỉ leo một lần, hắn thậm chí có thể cõng theo tứ sư huynh năm mươi kilogam để leo lên.
Chỉ trong thời gian một nén hương, Quách Tống đã nhẹ nhàng tung người nhảy lên đỉnh núi. Hắn tháo túi cát sắt xuống, ném lại xuống vách núi, chuẩn bị bắt đầu lần thứ hai.
Lúc này, trong không trung truyền đến tiếng kêu thê lương của một con diều hâu. Quách Tống ngẩng đầu lên, chỉ thấy một con diều hâu khổng lồ đang lượn vòng trên bầu trời.
Nó là hàng xóm của họ, nhị sư huynh đặt tên cho nó là Mãnh Tử. Ổ của nó ở trên vách đá cao trăm trượng. Có điều khi Quách Tống nhảy xuống núi thì chưa lại gần bao giờ vì nơi đó là địa bàn của diều hâu. Trong sáu năm gần đây, bọn nó vẫn luôn bình an vô sự.
Quách Tống vẫn chăm chú nhìn diều hâu thu cánh vào động, lòng hắn yên tĩnh như nước, không chịu bất cứ ảnh hưởng nào, nhẹ nhàng tung thân, một lần nữa lao xuống dưới núi.
***
Luyện công kết thúc, Quách Tống vác theo một giỏ cá và một gùi tôm, rồi xuống núi đi kiếm ăn.
Sư huynh Cam Lôi tối qua phạm vào tửu giới, bị sư phụ phạt úp mặt vào tường ba ngày, trái lại y vội vội vàng vàng chạy tới úp mặt vào tường, không cần làm việc. Quách Tống đành phải đi kiếm ăn một mình.
Có điều thực ra bây giờ khả năng kiếm ăn của hắn đã vượt xa tam sư huynh. Hiện tại là tháng hai đầu xuân, nước xuân ở dưới chân núi vừa tan, nhưng mà ở trên núi băng tuyết vẫn trắng xóa. Phải đến trung tuần tháng ba mới chính thức vào xuân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hiện tại ở trong núi không tìm được gì để ăn, chỉ có thể bắt cá ở bên bờ sông dưới chân núi, vì vậy Quách Tống lại mang thêm một cái xiên cá.
Không Động Sơn có hai nơi để bắt cá. Một nơi là hồ Đàn Tranh ở trước núi, bên đó có nhiều ngư trường, người đến bắt cá rất nhiều, tất cả đạo quán đều xuống bắt cá. Quách Tống không muốn đi bên đó, nhưng lần nào cũng là Cam Lôi cưỡng ép lôi hắn đi.
Quách Tống lại thích sông Yết Chi ở sau núi hơn. Nơi đó địa thế dốc, nước chảy xiết, hai bên đều là vách núi, võ thuật hơi yếu một chút thì không thể xuống được. Mà những đạo sĩ võ nghệ cao cường tự nhiên cũng không muốn dùng cách khó khăn như vậy để kiếm ăn. Vì vậy có rất ít người đến sông Yết Chi để bắt cá.
Hôm nay không có Cam Lôi, Quách Tống dĩ nhiên sẽ đến sông Yết Chi.
Hắn trực tiếp nhảy xuống từ vách núi, đến đáy vách núi thì nhanh chóng chạy dọc theo một con đường núi, không tới một khắc đã chạy đến sông Yết Chi ở sau núi. Sông Yết Chi bây giờ không có nét hào hùng khí thế giữa mùa xuân. Băng tuyết vừa mới tan, nước chảy róc rách. Mấy tảng đá lớn đều lộ ra trên mặt nước. Nhưng điều này đã tạo ra rất nhiều những đầm nước lớn nhỏ, trong đầm có tôm có cá.
Quách Tống giống như một con khỉ nhẹ nhàng leo xuống vách núi. Nếu không phải vì hắn sợ bị người nhìn thấy, thì cái vách núi cao mười mấy trượng này, hắn chỉ cần nhẹ nhàng tung thân một cái là có thể nhảy xuống. Lợi dụng cây liễu ở dưới làm đệm đỡ, có thể nhẹ nhàng đi xuống.
“Kéc ——" trong không trung truyền đến tiếng kêu của diều hâu.
Mãnh Tử lại đang bay lượn trên đầu hắn. Quách Tống cười và vẫy tay với nó. Làm bạn sáu năm, hắn cảm thấy con chim này đã nhận biết được hắn.
Quách Tống tìm đầm nước lớn nhất, nước trong đầm dĩ nhiên là đang chảy, sau khi nước chảy đầy thì lại đổ ra ngoài. Ở bên dưới lại hình thành nên một đầm nước. Đây là cảnh chỉ có vào đầu xuân. Một tháng sau, khi băng ở trong núi tan ra, nước sông Yết Chi dâng đột ngột, tiếng nước gào thét như sấm, cứ thác nước này đến thác nước khác trùng điệp lao nhanh xuống dưới núi.
Quách Tống quan sát đầm nước một lúc, vung tay một cái, xương cá giống như một mũi tên bắn ra. Lúc nhấc lên từ dưới nước, đã có một con cá chép dài nửa thước đang vẫy đuôi trong tuyệt vọng ở trên chiếc xương.
Quách Tống rút ra một con dao nhỏ để mổ bụng cá, lôi hết nội tạng ở bên trong ra, vứt vào trong gùi tôm. Sau đó mang gùi tôm dìm xuống nước. Đây là kỹ thuật bí mật để bắt tôm. Giờ này ngày mai quay lại lấy, ít nhất cũng được một nửa gùi tôm.
Lúc này, có một bóng đen lướt qua trên đầu, Quách Tống cười cười, nhặt con cá lên và ném lên bờ phía xa xa.
Không lâu sau, diều hâu hơi có vẻ quái đản mang vẻ mặt không tình nguyện đến gần con cá chép. Nó dùng móng vuốt để chụp con cá, cúi đầu mổ mấy cái, lại ngẩng đầu lên cảnh giác nhìn xung quanh.
Nó dùng móng vuốt để giữ con cá, đang định vẫy cánh bay lên, đúng lúc này, từ đằng sau tảng đá lớn ở bên cạnh 'Vù!' lao ra một cái bóng màu vàng. Tốc độ nhanh như chớp, lập tức từ phía sau đập ngã diều hâu, hung dữ cắn vào sau gáy nó.
Quách Tống giật mình, ngay lập tức chộp lấy cái xương cá, vung tay bắn ra. Xương cá như một mũi tên mạnh mẽ, “phập” một tiếng đâm xuyên qua thân ảnh màu vàng kia, thân ảnh màu vàng kêu lên thê thảm rồi lăn sang một bên. Diều hâu có thể thoát khỏi cửa ải sinh tử, lảo đảo cất cánh bay lên, đến cá cũng không cần nữa. Nó kêu lên hai tiếng, luẩn quẩn bay về phía tổ của nó trên vách núi.
Quách Tống chạy lên phía trước, chỉ thấy lông của diều hâu tràn đầy trên mặt đất. Thân ảnh màu vàng hoá ra là một con hồ ly gầy còm, đã bị đâm chết. Dường như nó đã quá đói trong cả một mùa đông, đến diều hâu cũng biến thành đối tượng kiếm ăn của nó.
Quách Tống thấy bên miệng hồ li có vết máu, chắc là diều hâu cũng bị thương rồi. Hắn khẽ thở dài. Tình cảnh mạnh hiếp yếu thế này hắn đã gặp rất nhiều. Chỉ là hắn quen biết con diều hâu kia nên cảm thấy vô cùng lo lắng về tình trạng của nó.
Chỉ dựa vào bắt cá thì vẫn chưa đủ, hắn lại hái thêm một ít hoàng tinh và phục linh ở gần đấy, còn đào thêm được mười mấy ổ khoai tây. Mấy thứ này đều là dược liệu, đồng thời cũng là đồ ăn của các đạo sĩ. Còn có những thứ có thể ăn được như hoàng kỳ, hà thủ ô, cát căn, các loại hồ lô dại.
Đến tầm hạ thu có rất nhiều các loại trái cây rừng, đặc biệt là táo đỏ và quả hồng. Trong Không Động Sơn có rất nhiều, lượng lớn được thu hoạch vào mùa thu, sau đó phơi thành táo khô và hồng khô, trở thành đồ ăn để ăn qua mùa đông.
Xế chiều, hắn vác trên lưng nửa sọt cá cùng với lâm sản trở về đạo quán.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quách Tống bây giờ còn phụ trách nấu cơm. Năm trước, con trai của sư phụ Mộc Chân Tử lên núi thăm cha. Y ở kinh thành xây dựng được một toà Thanh Hư Quán, khẩn cầu phụ thân trở lại kinh thành tu hành, nhưng lại bị Mộc chân nhân một mực từ chối.
Nhưng đến lúc con trai sắp đi, Mộc chân nhân lại để đại đệ tử Cam Phong cùng y trở lại kinh thành làm quán chủ của Thanh Hư Quán trong kinh thành.
Còn mấy đồ đệ khác, tâm tư đều không đặt trên việc tu đạo, rất nhanh sẽ mỗi người một ngả.
Quách Tống một thân một mình bận rộn ở trong bếp. Hắn đang ngồi chồm hổm trên mặt đất gọt vỏ khoai tây nhưng lại thấy một bàn tay dày thô ráp từ ngoài cửa sổ với vào, lén lén lút lút lần mò gì đó ở trong lồng hấp.
Hắn vừa tức vừa buồn cười:
- Sư phụ không ở đây, huynh sợ cái gì?
Cam Lôi ‘hà’ một tiếng nhảy vào từ bên ngoài cửa sổ, lấy liền mấy cái bánh bao rau nhét lấy nhét để vào miệng. Y quả thực quá đói rồi.
Việc bế quan để suy nghĩ của y trôi qua rất nhàn nhã, không phải làm việc, còn có thể ngủ cả một ngày dài. Cả một ngày chỉ được ăn một bữa tối. Xem như là trừng phạt. Đương nhiên, loại trừng phạt này không làm khó được tên béo lanh lợi Cam Lôi này.
- Sư đệ, sao đệ không mang cơm trưa cho huynh?
Miệng y mơ hồ phát ra một câu trách móc.
- A! Không phải lần nào huynh cũng tự mình giải quyết à, sao giờ lại dựa vào đệ rồi?
Cam Lôi không có thời gian để giải thích cho hắn, ngấu nghiến ăn hết bảy, tám cái bánh bao rau, rồi lại tự múc cho mình một bát canh, còn bỏ thêm vào hai con cá, ngồi ở một bên, thoải mái tỉ mỉ mà ăn cá uống canh.
- Sư huynh, Mãnh Tử bị thương rồi.
Có một sự lo lắng lờ mờ bao phủ đầu lông mày Quách Tống.
Cam Lôi nhướn mày, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Quách Tống:
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Bị một con hồ li cắn ở sông Yết Chi.
Quách Tống đem chuyện phát sinh vào ban ngày kể lại một cách đơn giản.
Cam Lôi khoát tay:
- Chỉ cần nó bay lên được là không có việc gì, quay về dưỡng thương vài ngày, sau này chúng ta lại có thể thấy nó.
Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Quách Tống vẫn có một cảm giác lo lắng không nói ra được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro