Mãnh Tốt

Xé Ruột Xé Gan

2024-12-04 00:03:06

Trong phòng, lão tam Cam Lôi hỏi Cam Vũ:

- Kẻ thù của tiểu sư đệ tên là gì?

- Tên là Trương Hổ Nhi, hình như được Huyền Hổ Cung chọn trúng rồi.

Cam Vũ nói đến đây, bỗng nhiên nhìn y một cách cảnh giác:

- Lão Tam, huynh đừng có dính vào, huynh gây họa cho sư phụ đủ nhiều rồi.

- Yên tâm đi! Ta sẽ không làm bậy, ta có cách của ta!

Cam Vũ bĩu môi:

- Cách của huynh chỉ có vài chiêu, hoặc là bị rắn độc cắn chết, hoặc là trượt chân rơi xuống vách đá, hoặc là đi nhầm vào hang sói, ngoại trừ những chiêu mờ ám này, huynh còn có biện pháp gì khác sao, đừng tưởng rằng ai cũng là kẻ ngu xuẩn, đoán không được là do huynh làm?

- Hứ! Bàn gia ta lần này sẽ chơi chiêu mới, cam đoan bọn chúng sẽ đoán không ra, để tiểu sư đệ có thể trút ra cơn giận này.

- Sư huynh!

Phía sau bỗng nhiên truyền đến giọng của Quách Tống, hai người quay đầu lại, bắt gặp Quách Tống đứng ở cửa không biết từ lúc nào.

Hai người vội vàng cười nói:

- Sư đệ trở về rồi à?

Quách Tống đi vào thản nhiên nói với Cam Lôi:

- Cái tên Trương Hổ Nhi kia như là một chấp niệm của đệ, đệ muốn phải vượt qua gã, vì vậy mới có thể ra sức luyện võ được, nếu như gã chết, chấp niệm của đệ cũng sẽ không còn, cảm tạ sự yêu mến của các sư huynh, nhưng vẫn là nên giữ gã lại đi!

Cam Lôi ha hả cười nói:

- Được thôi! Thế thì để lại cho đệ, sau này đệ hãy tự mình xử lý gã.

- Tiểu sư đệ, sư phụ dạy đệ chiêu thức cơ bản gì vậy?

Cam Vũ tò mò hỏi.

Quách Tống gãi đầu:

- Đệ cũng không rõ lắm, thế chiêu thức cơ bản của hai vị sư huynh là gì vậy?

- Của ta là cái này!

Cam Vũ gỡ thắt lưng của y xuống treo trên đầu giường và cửa, thân thể của y nhẹ nhàng nằm lên:

- Ta đã ngủ trên dây thắt lưng này năm năm.

- Hóa ra là ngủ trên dây!

Quách Tống ngạc nhiên thán phục một tiếng, lại hỏi Cam Lôi:

- Thế còn tam sư huynh thì sao?

- Ta là nâng tảng đá, mỗi ngày nâng mấy trăm lần, bắt đầu với tảng đá nặng bốn mươi cân.

Hai người cùng nhau nhìn về phía Quách Tống.

- Ta là luyện Kim Kê Độc Lập!

Quách Tống đi ra khỏi cửa phòng, đứng trụ vững bằng một chân ở trong sân, tay phải giơ kiếm qua khỏi đỉnh đầu, tay trái chỉ vào thân cây tại nơi nào đó, một chút cũng không nhúc nhích.

Cam Lôi và Cam Vũ ngơ ngác nhìn nhau, hắn đang luyện cái gì vậy?

- Hai người các ngươi, đừng quấy rầy hắn, mau chóng đi ngay!

Mộc Chân Nhân ở bên cạnh trừng mắt liếc nhìn hai người.

Hai vị sư huynh chỉ biết hậm hực mà trở về phòng.

Mộc Chân Nhân ở cách đó không xa yên lặng chăm chú nhìn Quách Tống, thấy hắn có vẻ như ngồi yên bất động, thờ ơ lãnh đạm đối với thế giới bên ngoài.

Ông gật gật đầu, khoanh tay quay trở về phòng mình.

Buổi tối ngày đầu tiên, Quách Tống đứng suốt ba tiếng đồng hồ, hắn đương nhiên không thể không động đậy được, hắn nhiều nhất cũng chỉ có thể duy trì được mười phút rồi dừng lại, nghỉ ngơi một lát rồi lại tiếp tục, sau đó Quách Tống gần như là phải bò trở về, cả người mệt mỏi không còn cảm giác, lập tức nằm úp sấp trên giường của mình, không nhúc nhích nổi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cam Phong bưng đến một chén thuốc sền sệt như nước đường đặt trước mặt hắn:

- Uống đi! Uống xong rồi ngủ.

Mùi vị cực kỳ gay mũi xộc thẳng vào mũi làm Quách Tống phải lập tức ngồi dậy, mùi này giống như mùi trứng thối tại nhà máy hóa chất ở đời sau vậy, khiến hắn ngửi thấy chỉ muốn ói.

Cam Vũ vỗ vỗ phía sau lưng hắn, cười tủm tỉm nói:

- Hôi thì có hôi một chút, tập quen là được, đệ bịt mũi lại uống một hơi là xong, hay là ta giúp đệ bịt mũi?

- Để đệ tự làm!

Quách Tống bịt mũi lại, quyết tâm nâng bát lên, không cần biết mùi vị thế nào mà ừng ực ừng ực uống hết, lúc uống được một nửa, hắn bỗng nhiên xoay người nôn khan dữ dội, Cam Lôi mập mạp nhanh tay lẹ mắt, lập tức đè ngực và bụng của hắn lại, Quách Tống mới không ói ra.

Cam Vũ vội vàng đưa một chén nước cho hắn, Quách Tống uống một hơi hết nửa chén, thở ra một hơi dài:

- Mùi vị kia thật con mẹ nó làm người ta mất hồn, đệ gần như chết mất vậy, sư huynh, đệ còn phải uống năm năm đấy!

- Năm năm hay ba năm đều chẳng khác mấy, quen là được, sau này đệ sẽ rất nhớ nó đấy, nào! Uống hết nửa bát còn lại đi.

Cam Lôi bịt chặt mũi Quách Tống, cưỡng ép rót thẳng nửa bát thuốc vào bụng Quách Tống, y cười ha hả:

- Năm đó lão nhị rót cho ta như thế này đấy, ta cũng muốn thử xem xem, ha ha! Rót thuốc cho người khác uống thích chết đi được!

Quách Tống tức giận đến trợn mắt nhìn thẳng…

Nói không nên lời.

Uống xong ngụm cuối cùng, Quách Tống ngửa mặt nằm ở trên giường, hồi lâu mới hỏi:

- Sư huynh, thuốc này tên là gì vậy?

Cam Vũ cười hì hì nói:

- Cái này gọi là Tiêu Hồn Quỳnh Tương, hay còn gọi là Đoạn Tràng Ngọc Dịch, đệ rất nhanh sẽ nếm được một mùi vị khác của nó.

Y vừa dứt lời, bụng của Quách Tống kêu lên một trận ùng ục, bụng của Quách Tống đau đến dường như ruột đều đứt đoạn.

- A!

Quách Tống hét to một tiếng, nhảy dựng lên, ôm bụng xông ra ngoài.

Cam Lôi ở phía sau cười hô theo:

- Lão ngũ, phải đi xa một chút đấy!

Một đêm này đã giày vò Quách Tống bảy tám lần, vào lúc canh ba, cả người hắn đều kiệt sức, cho dù bụng vẫn còn đau, nhưng hắn thật sự chịu không được cơn buồn ngủ, nên đã mơ màng ngủ thiếp đi.

***

Sáng hôm sau, bụng cũng không còn đau nữa, nhưng mỗi một khối cơ trên cả người Quách Tống đều đau nhức đến mức khó nhịn, lúc đánh răng ngay cả cánh tay hắn cũng không nâng lên nổi.

Cam Lôi vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa nói:

- Lão ngũ, ai bảo đệ ngày đầu tiên đã luyện dữ đến như vậy, lại còn Kim Kê Độc Lập nữa! Hiện tại có cho đệ ba cái chân cũng không đứng dậy nổi.

- Tên mập chết tiệt chỉ biết nói những lời châm chọc như huynh!

Quách Tống hung hăng trừng mắt nhìn y, tức giận nói:

- Dù sao hôm nay đệ cũng không nhúc nhích được, huynh tự đi kiếm ăn đi!

- Như thế không được, sư phụ không cho phép làm như vậy đâu.

Cam Lôi nhìn qua phòng sư phụ, thấy cửa phòng khóa, phỏng chừng sáng sớm ông đã ra ngoài rồi, y thấp giọng nói:

- Nếu như đệ không cử động được, ca ca ta cõng đệ đi xuống, nhưng đệ không thể không đi, quy củ của sư phụ rất nghiêm.

- Không cần huynh cõng, tự tiểu gia ta sẽ đi xuống núi.

Tuy rằng cánh tay và cả người Quách Tống đau nhức khó nhịn, nhưng chân coi như vẫn ổn, hắn chống một cây gậy trúc, đi theo Cam Lôi xuống núi.

Đi được một đoạn đường, cảm giác đau nhức trên người Quách Tống dần dần biến mất, hắn có thể dùng cánh tay để nắm lấy cây rồi, hắn có chút không hiểu hỏi:

- Sư huynh, thuốc mà tối hôm qua đệ uống rốt cuộc là thứ gì vậy?

Cam Lôi cười cười nói:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Người luyện võ đều phải uống thuốc, chẳng qua phương thuốc của mỗi người vô cùng khác biệt, có người uống viên tăng lực, có người uống Thư Kinh Hoạt Lạc Tán, ta nói thật, phương thuốc của sư phụ thì ta không biết, nhưng ta nghe lão đại từng nói, phương thuốc của sư phụ là do bốn mươi loại dược liệu tạo thành, hơn nữa của chúng ta mỗi người lại không giống nhau, ta cảm thấy thuốc mà đệ uống ngày hôm qua còn khó uống hơn gấp mười lần so với chúng ta lúc trước.

- Vậy nó có tác dụng gì?

Quách Tống lại truy hỏi.

- Chính là bốn chữ, cường gân kiện cốt, sau này đệ sẽ hiểu ra thôi.

Hai người vừa nói, rất nhanh đã xuống núi rồi.

***

Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt thôi đã trôi qua nửa năm, mỗi buổi sáng sớm Quách Tống đều đi theo Cam Lôi ra ngoài kiếm ăn, sau khi trở về thì chẻ củi, sau đó khổ luyện Kim Kê Độc Lập, cuối cùng uống thuốc xong rồi đi ngủ.

Mỗi ngày đều như thế, hắn cũng dần dần thích ứng với cuộc sống có cường độ cao này, chỉ có điều nỗi nhớ vợ và con gái thường ập đến, khiến hắn đắm chìm trong nỗi bi thương to lớn, vào những lúc này, hắn sẽ khổ luyện một cách điên cuồng, dùng sự mệt mỏi cực độ của thân thể để quên đi sự bi thương trong nội tâm.

Trưa ngày hôm nay, Cam Lôi và Cam Vũ đi Thanh Ngưu Quán để bán thuốc, rồi lại xuống núi mua chút vải vóc, đạo bào của bọn họ đã rách nát, cần phải đổi rồi.

Quách Tống cũng phát hiện ra một đặc điểm, đạo bào bình thường bọn họ mặc tuy rất cũ, nhưng không hề rách nát, miếng vá cũng không phải rất nhiều, nhưng mỗi lần xuống núi đều cố ý ăn mặc rách tả tơi, giống như là cố tình để người khác thấy ngày tháng bọn họ trải qua ở Hương Sơn gian khổ thế nào vậy.

Nhưng tại sao phải làm như vậy, Quách Tống nghĩ mãi không ra, mang lại cho hắn cảm giác dường như trên đỉnh Thúy Bình có giấu bảo bối gì, thứ mà người khác đến đây để tìm kiếm.

Cam Lôi không có ở đây, Quách Tống chỉ có thể một mình đi tìm thức ăn, hắn thấy sắc trời không tốt lắm, định bổ củi xong rồi lại đi.

Dựa theo lời nói của tứ sư huynh Cam Vũ, lao động cũng chính là luyện võ, Quách Tống cũng dần dần hiểu ra được điều này.

Ví dụ như chẻ củi, trên thực tế chính là đang luyện kiếm, lúc hắn mới vừa lên núi, suốt một ngày chỉ chẻ được hai trăm bó củi, một tháng sau, trong một canh giờ hắn có thể chẻ được năm trăm bó củi.

Mà hiện tại, trong nửa canh giờ hắn có thể chẻ được một ngàn bó củi, một đao bổ xuống, tốc độ cực nhanh, đã không còn thua gì Cam Vũ nữa rồi.

Tuy nhiên trước kia Cam Vũ sẽ giúp hắn chặt thân cây thành từng đoạn, hiện tại lại ném hết việc cho hắn, khiến hắn phải chặt thân cây thành từng đoạn ngắn, sau đó lại chẻ thẳng thành vô số thanh củi.

Quách Tống kéo một thân cây tùng dài hơn một trượng qua đây, dùng dao bổ củi gọt sạch cành cây, tùy tay một nhát, gỗ tùng to chừng cái miệng chén bị hắn chặt đứt chỉ với một nhát đao, 'Tạch...! Tạch...! Tạch...!' liên tiếp tám nhát, cây tùng bị chặt thành tám đoạn, hắn bèn dùng chân đá qua một bên.

Lúc này, Quách Tống như cảm thấy gì, vừa quay đầu lại, chỉ thấy sư phụ Mộc Chân Nhân cười híp mắt đứng ở một bên, hắn hơi ngượng ngùng mà gãi gãi:

- Tam sư huynh đi ra ngoài rồi, đệ tử đợi lát nữa sẽ đi hái đào, đào cũng đã chín rồi.

Mộc Chân Nhân đi lên trước nhìn đống gỗ tùng, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

- Điều này có chút ngoài dự đoán của ta, không ngờ con có thể chặt đứt thân cây chỉ bằng một nhát dao?

- Vài ngày trước đệ tử còn cần phải hai nhát mới có thể chặt đứt gỗ, nhưng từ hôm kia, đệ tử phát hiện sức của mình lại tăng thêm, với một nhát dao đã có thể chặt đứt gỗ tùng rồi.

- Không tồi! Không tồi!

Mộc Chân Nhân vuốt râu khen ngợi:

- Sớm hơn nửa năm so với dự tính của ta, hiện tại con luyện Kim Kê Độc Lập một lần có thể đứng được bao lâu?

- Lần đứng được lâu nhất ước chừng khoảng hơn một canh giờ, bình thường đều đứng được hơn nửa canh giờ.

Mộc Chân Nhân hài lòng gật đầu:

- Nửa năm đã có thể đứng được một canh giờ rồi, so với ta năm ấy còn nhanh hơn, năm ấy ta phải luyện một năm mới có thể đứng được một canh giờ.

- Đệ tử không dám tự mãn, đệ tử sẽ tiếp tục cố gắng nhiều hơn.

Mộc Chân Nhân khẽ mỉm cười:

- Hôm nay không cần đi hái đào, đi theo ta!

Ông xoay người đi về vách đá phía tây, nơi này chính là nơi Quách Tống suýt lạc đường trong làn sương mù khi lên núi vào sáng sớm ngày thứ hai, phía dưới là vách núi sâu vạn trượng, vách đá to lớn dựng đứng, cao chừng 500m, thẳng tắp tựa như dao vát, bóng loáng như gương, tuy nhiên trên đó sinh trưởng không ít những nhánh dây leo già trăm năm, từng nhánh cây to như những cánh tay vậy.

Mộc chân nhân nhẹ nhàng tung người, nhảy xuống vách núi, Quách Tống bị dọa đến hoảng sợ, vội vàng đưa đầu ra nhìn xuống dưới, phía dưới mây mù lượn lờ, sâu không thấy đáy, chỉ thấy sư phụ đang treo mình tại nơi cách ba trượng dưới vách núi, trong tay nắm lấy một nhánh cây dây leo già.

Mộc Chân Nhân chỉ một nhánh dây leo già bên cạnh, cười tủm tỉm nói:

- Nhảy xuống đây nắm lấy nó!

- Cái gì?

Quách Tống bất ngờ trợn to hai mắt nhìn.

(Ở triều Đường khi đánh răng dùng một nhánh cây non, chấm một ít muối, còn khi gội đầu thì dùng nước bồ kết)

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mãnh Tốt

Số ký tự: 0