Mật Ngọt Quân Hôn: Làm Ngoan Xinh Yêu Của Thiếu Tá!
Trận giả chiến (4)
Vương Khiết Băng (Yu)
2024-07-23 13:59:06
Khi Quân Thiêm Lục bị loại thì trận chiến mới bắt đầu nóng dần lên, Quân Kình Thương cũng có hơi ngạc nhiên khi thằng em của mình bị loại sớm như vậy, chỉ mới có hơn năm mươi phút trôi qua thôi mà. Bình thường khi chơi chẳng phải Quân Thiêm Lục luôn là người bị loại cuối cùng sao?
Trong khi Quân Kình Thương đang suy nghĩ thì anh đã đụng độ Thẩm Nguyệt, cô nhìn anh, sau đó lại nói:
- Quân Kình Thương, anh không định chơi nghiêm túc sao?
- Tôi đang rất nghiêm túc.
- Vậy đừng theo tôi nữa. Tôi không cần anh bảo vệ đâu.
Quân Kình Thương không đáp, nhưng anh vẫn đi theo cô, dù sao thì trong trận chiến này anh đã quyết định sẽ nhường cô thắng rồi. Nên mục tiêu hiện tại của anh chính là Trần Tinh Thụy, chỉ cần anh hạ được Trần Tinh Thụy, sau đó để cho Thẩm Nguyệt bắn mình, vậy là kết thúc trận đấu.
Trong lúc này Thẩm Nguyệt cũng nhìn chằm chằm vào khẩu súng trên tay mình, cô cảm thấy có gì đó không đúng lắm, ngay sau đó cô đã bắn thẳng vào thân cây vài phút súng để thử nghiệm, ba viên đầu thì không có gì khác với đạn sơn bình thường, nhưng đến viên thứ tư… Một âm thanh rất lớn đã khiến cho mọi thứ phải ngưng đọng lại.
Ha, quả nhiên cô nhìn không sai mà, trong khẩu súng của cô đã có người giở trò, trộn lẫn giữ đạn sơn và đạn thật, cũng may là cô chỉ tốn có vài viên với những quân nhân đóng vai địch, sau đó là ba viên để hạ Trần An Dương, Long Vũ Thần và Quân Thiêm Lục.
Nếu như cầm súng này đi bắn bừa bãi, thì chẳng phải cô đã mang tội giết người rồi à?
Thú vị thật đó Trần Tinh Thụy, không ngờ chỉ vì hạ bệ địa vị của cô trong Quân gia mà cô ta lại chơi đến mức này, bảo sao ban đầu khi cô ta yêu cầu đưa thêm hai trăm quân nhân vào chơi là cô đã thấy kì lạ rồi… Thì ra mục đích là xem kẻ nào xui xẻo đã ăn phải đạn thật từ cô.
Thẩm Nguyệt đưa tay lên chạm vào mắt của mình, cũng may là cô năng lực nhìn ra đồ thật, nên mới thấy có gì đó kì lạ ở súng của mình… Lần này, cô phải làm sao đây ta?
Sau cùng thì trận chiến cũng đã dần đi đến hồi kết khi Trần Tinh Thụy và Thẩm Nguyệt đã nhìn thấy nhau, cô ta nhìn cô, sau đó còn nhìn vào súng của cô, lại nói:
- Tiểu Nguyệt, em đã hạ bao nhiêu người rồi?
- Hừ, mười quân địch.
- Vậy sao? Chị đã hạ hơn sáu mươi người đó.
- Trần An Dương, Long Vũ Thần và cả Quân Thiêm Lục.
Trần Tinh Thụy có hơi ngạc nhiên, vốn dĩ cô ta nghĩ rằng ba người kia là do Quân Kình Thương hạ chứ? Tại sao lại là Thẩm Nguyệt?
Đột nhiên lúc này Trần Tinh Thụy mới cảm thấy có gì đó không đúng lắm, tức là Thẩm Nguyệt chỉ mới tiêu tốn có mười ba viên đạn, tức là số đạn sơn còn lại ở trong súng cũng không còn nhiều nữa… Nếu như bây giờ cô ta biến thành kẻ xui xẻo ăn đạn thật từ Thẩm Nguyệt thì sao đây?
- Tiểu Nguyệt, xin lỗi em nha.
Dừng một chút, ánh mắt của Trần Tinh Thụy liền trở nên hung ác, còn lạnh giọng nói:
- “Trận chiến này”, chị phải thắng!
Ba chữ “trận chiến này” chắc là không phải chỉ nói đến trận giả chiến này đâu nhỉ? Nó còn bao hàm cả trận chiến tình ái giữa Trần Tinh Thụy và Thẩm Nguyệt nữa, cuộc đối đầu tranh giành chức vị Đại thiếu phu nhân Quân gia, hay phu nhân của Thiếu tá Quân Kình Thương… Cô ta, nhất định phải thắng, cô ta muốn cho Quân Kình Thương biết rằng, ở cái đất Biện Lương này chỉ có Trần Tinh Thụy mới xứng làm vợ của anh thôi!
- Vậy sao? Chúc chị may mắn, chị Tiểu Thụy.
Ngay sau đó Trần Tinh Thụy đã bắt đầu xả súng về phía của Thẩm Nguyệt, nhưng cô vẫn như bình thường mà né tránh, thậm chí tốc độ di chuyển còn nhanh hơn một chút. Và rồi là Thẩm Nguyệt liền lướt qua Trần Tinh Thụy, còn nhỏ giọng nói:
- Chuẩn bị chưa?
Trần Tinh Thụy không hiểu, cô ta thì cần chuẩn bị gì chứ? Chẳng phải người cần chuẩn bị tinh thần là Thẩm Nguyệt sao? Bây giờ cô chỉ cần bắn thêm vài viên là đã chạm đến đạn thật rồi, đến lúc đó Trần Tinh Thụy sẽ là “nạn nhân”, còn Thẩm Nguyệt là “hung thủ”.
Cũng đồng nghĩa với việc Quân gia sẽ nghĩ rằng Thẩm Nguyệt ganh tị với mối quan hệ thân thiết của Trần Tinh Thụy mà ghi thù, cuối cùng muốn dùng trận giả chiến này để trừ khử Trần Tinh Thụy. Với một cô gái có tâm địa độc ác như vậy thì Quân gia sẽ không cho phép Quân Kình Thương cưới làm vợ!
Trong khi Trần Tinh Thụy vẫn còn đang cười thầm vì Thẩm Nguyệt đang định nổ súng.
Cuối cùng Trần Tinh Thụy và Thẩm Nguyệt đã nổ súng cùng một lúc.
Thẩm Nguyệt đã bắn một phát súng và bắn vào ngực trái của cô ta… Cơ mà… Trần Tinh Thụy không thấy đau đớn gì.
Thay vào đó thì phát súng của Trần Tinh Thụy lại nhắm vào chân của Thẩm Nguyệt khiến cho cô phải kêu đau một tiếng rồi ngã xuống.
Khi Quân Kình Thương tìm đến đã thấy chân cô đang chảy máu.
- Thẩm Nguyệt!
#Yu~
Trong khi Quân Kình Thương đang suy nghĩ thì anh đã đụng độ Thẩm Nguyệt, cô nhìn anh, sau đó lại nói:
- Quân Kình Thương, anh không định chơi nghiêm túc sao?
- Tôi đang rất nghiêm túc.
- Vậy đừng theo tôi nữa. Tôi không cần anh bảo vệ đâu.
Quân Kình Thương không đáp, nhưng anh vẫn đi theo cô, dù sao thì trong trận chiến này anh đã quyết định sẽ nhường cô thắng rồi. Nên mục tiêu hiện tại của anh chính là Trần Tinh Thụy, chỉ cần anh hạ được Trần Tinh Thụy, sau đó để cho Thẩm Nguyệt bắn mình, vậy là kết thúc trận đấu.
Trong lúc này Thẩm Nguyệt cũng nhìn chằm chằm vào khẩu súng trên tay mình, cô cảm thấy có gì đó không đúng lắm, ngay sau đó cô đã bắn thẳng vào thân cây vài phút súng để thử nghiệm, ba viên đầu thì không có gì khác với đạn sơn bình thường, nhưng đến viên thứ tư… Một âm thanh rất lớn đã khiến cho mọi thứ phải ngưng đọng lại.
Ha, quả nhiên cô nhìn không sai mà, trong khẩu súng của cô đã có người giở trò, trộn lẫn giữ đạn sơn và đạn thật, cũng may là cô chỉ tốn có vài viên với những quân nhân đóng vai địch, sau đó là ba viên để hạ Trần An Dương, Long Vũ Thần và Quân Thiêm Lục.
Nếu như cầm súng này đi bắn bừa bãi, thì chẳng phải cô đã mang tội giết người rồi à?
Thú vị thật đó Trần Tinh Thụy, không ngờ chỉ vì hạ bệ địa vị của cô trong Quân gia mà cô ta lại chơi đến mức này, bảo sao ban đầu khi cô ta yêu cầu đưa thêm hai trăm quân nhân vào chơi là cô đã thấy kì lạ rồi… Thì ra mục đích là xem kẻ nào xui xẻo đã ăn phải đạn thật từ cô.
Thẩm Nguyệt đưa tay lên chạm vào mắt của mình, cũng may là cô năng lực nhìn ra đồ thật, nên mới thấy có gì đó kì lạ ở súng của mình… Lần này, cô phải làm sao đây ta?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau cùng thì trận chiến cũng đã dần đi đến hồi kết khi Trần Tinh Thụy và Thẩm Nguyệt đã nhìn thấy nhau, cô ta nhìn cô, sau đó còn nhìn vào súng của cô, lại nói:
- Tiểu Nguyệt, em đã hạ bao nhiêu người rồi?
- Hừ, mười quân địch.
- Vậy sao? Chị đã hạ hơn sáu mươi người đó.
- Trần An Dương, Long Vũ Thần và cả Quân Thiêm Lục.
Trần Tinh Thụy có hơi ngạc nhiên, vốn dĩ cô ta nghĩ rằng ba người kia là do Quân Kình Thương hạ chứ? Tại sao lại là Thẩm Nguyệt?
Đột nhiên lúc này Trần Tinh Thụy mới cảm thấy có gì đó không đúng lắm, tức là Thẩm Nguyệt chỉ mới tiêu tốn có mười ba viên đạn, tức là số đạn sơn còn lại ở trong súng cũng không còn nhiều nữa… Nếu như bây giờ cô ta biến thành kẻ xui xẻo ăn đạn thật từ Thẩm Nguyệt thì sao đây?
- Tiểu Nguyệt, xin lỗi em nha.
Dừng một chút, ánh mắt của Trần Tinh Thụy liền trở nên hung ác, còn lạnh giọng nói:
- “Trận chiến này”, chị phải thắng!
Ba chữ “trận chiến này” chắc là không phải chỉ nói đến trận giả chiến này đâu nhỉ? Nó còn bao hàm cả trận chiến tình ái giữa Trần Tinh Thụy và Thẩm Nguyệt nữa, cuộc đối đầu tranh giành chức vị Đại thiếu phu nhân Quân gia, hay phu nhân của Thiếu tá Quân Kình Thương… Cô ta, nhất định phải thắng, cô ta muốn cho Quân Kình Thương biết rằng, ở cái đất Biện Lương này chỉ có Trần Tinh Thụy mới xứng làm vợ của anh thôi!
- Vậy sao? Chúc chị may mắn, chị Tiểu Thụy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngay sau đó Trần Tinh Thụy đã bắt đầu xả súng về phía của Thẩm Nguyệt, nhưng cô vẫn như bình thường mà né tránh, thậm chí tốc độ di chuyển còn nhanh hơn một chút. Và rồi là Thẩm Nguyệt liền lướt qua Trần Tinh Thụy, còn nhỏ giọng nói:
- Chuẩn bị chưa?
Trần Tinh Thụy không hiểu, cô ta thì cần chuẩn bị gì chứ? Chẳng phải người cần chuẩn bị tinh thần là Thẩm Nguyệt sao? Bây giờ cô chỉ cần bắn thêm vài viên là đã chạm đến đạn thật rồi, đến lúc đó Trần Tinh Thụy sẽ là “nạn nhân”, còn Thẩm Nguyệt là “hung thủ”.
Cũng đồng nghĩa với việc Quân gia sẽ nghĩ rằng Thẩm Nguyệt ganh tị với mối quan hệ thân thiết của Trần Tinh Thụy mà ghi thù, cuối cùng muốn dùng trận giả chiến này để trừ khử Trần Tinh Thụy. Với một cô gái có tâm địa độc ác như vậy thì Quân gia sẽ không cho phép Quân Kình Thương cưới làm vợ!
Trong khi Trần Tinh Thụy vẫn còn đang cười thầm vì Thẩm Nguyệt đang định nổ súng.
Cuối cùng Trần Tinh Thụy và Thẩm Nguyệt đã nổ súng cùng một lúc.
Thẩm Nguyệt đã bắn một phát súng và bắn vào ngực trái của cô ta… Cơ mà… Trần Tinh Thụy không thấy đau đớn gì.
Thay vào đó thì phát súng của Trần Tinh Thụy lại nhắm vào chân của Thẩm Nguyệt khiến cho cô phải kêu đau một tiếng rồi ngã xuống.
Khi Quân Kình Thương tìm đến đã thấy chân cô đang chảy máu.
- Thẩm Nguyệt!
#Yu~
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro