Mạt Thế Chi Hắn Từ Huyệt Mộ Mà Đến
Đều Là Ác Ma Bạ...
Thỏ Nguyệt Quan
2024-08-29 07:41:38
Những người sống trong thời bình đã bao giờ nhìn thấy trường hợp như vậy chứ.
Hô hấp của những người trong phòng đều cứng lại, trái tim nhỏ cả kinh đến mức sắp nhảy ra khỏi lòng ngực.
Du Tiện Khanh cũng không nhịn được mà nuốt nuốt nước miếng, cả kinh đến độ đưa hai tay lên che miệng lại.
Hắn biết ngay mà, nhóm người này còn không phải người hơn cả hắn nữa, nhìn càng không có tính uy hiếp thì lại càng hung tàn!
Xong rồi xong rồi, vừa rồi hắn miệng tiện muốn trêu đùa quyến rũ lão công của y, tiểu gia hỏa này sẽ không kêu nam nhân của mình cắt lưỡi hắn đấy chứ?!
Thời điểm tất cả mọi người nghĩ đây chính là chuyện bạo ngược nhất rồi, hành động tiếp theo của Sở Hoài càng trực tiếp đánh nát thế giới quan của bọn họ.
Chỉ thấy Sở Hoài giơ tay chém xuống, phất tay vào cái liền cắt đứt gân tay của tên cường tráng kia, quay đầu nhìn về phía đám người Khương viện trưởng.
“Viện trưởng, Tiểu Kiệt, hai người lại đây, một người một đao, giết hắn.”
Ngữ khí kinh nói ra cứ bình thường như đang bàn chuyện ăn cơm vậy.
“Cái gì?!”
Khương viện trưởng sợ tới mức chân cũng mềm ra, trừng lớn hai mắt, quả thực không thể tin được vào chính lỗ tai của mình.
Ông không nghe lầm chứ đúng không, cái tên tiểu tử Sở Hoài thúi này vậy mà kêu một ông già như ông đi giết người? Là giết người không phải giết gà a! Phải ngồi tù đấy! Tên tiểu tử này có phải điên rồi hay không!
Đàm Tiểu Kiệt dựa trên cánh tay của Viên Hạo Lâm, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, không dám đi qua.
Mặc dù cùng tuổi với Ngu Kha, nhưng hoàn cảnh sống lại khác nhau, từ nhỏ đến lớn đều được Viên Hạo Lâm bảo hộ rất kỹ, tính cách lại hướng nội, cả ngày chỉ dán mặt vào máy tính, vừa đơn thuần lại vừa nhát gan.
Không giống với Ngu Kha có bề ngoài vô hại nhưng bên trong lại phúc hắc, đối mặt với hiện thực huyết tinh tàn khốc như vậy vẫn cực kỳ bình tĩnh.
Mạt thế chỉ vừa mới bắt đầu, giờ phút này, con người vẫn chưa lạnh lùng tàn nhẫn như thời gian sau của mạt thế.
Tất nhiên Sở Hoài hiểu được, có một số chuyện không phải cứ sợ là có thể không học không làm, cũng không phải có thể kéo dài.
Mạt thế đến càng lúc càng nhanh càng lúc càng gần, nếu không thể nhanh chóng thích ứng tiếp thu, thì chắc chắn sẽ bị đào thải.
Đặc biệt là Khương viện trưởng cùng Đàm Tiểu Kiệt, là một ông lão giàu tâm đồng tình cùng một thiếu niên đơn thuần, phải nhanh chóng trưởng thành, nhất định phải dùng thủ đoạn cực đoan nhất.
Trong mạt thế, tang thi cùng dị thú rất khủng bố, nhưng có nhiều lúc đồng loại mới là thứ đáng sợ nhất, trên thế giới này vĩnh viễn không thiếu người xấu.
“Viện trưởng, ngài không cần sợ, tâm thiện lương cùng đồng tình không cần lãng phí trên loại người này, hắn đáng chết.”
“Nhưng mà hắn hắn hắn…”
Khương viện trưởng thật sự rất sợ, nói chuyện cũng có chút líu lưỡi, hiện thực tàn khốc khiến cho một ông già như ông cực kỳ choáng váng.
“Nhân từ đối với địch nhân chính là tàn nhẫn đối với chính mình, nếu hôm nay không phải chúng ta mạnh hơn so với hắn, chỉ sợ bên gặp chuyện chính là chúng ta, rào chắn khu phía đông bị bọn họ phá, hiện tại có rất nhiều tang thi đã vọt vào thành phố, giết hắn cũng coi như là trừ hại cho dân, viện trưởng, nếu ngài sợ hãi, vậy cứ xem hắn như đám tang thi ngoài kia mà làm thịt hắn…”
Biểu tình cùng ngữ khí của Sở Hoài đều có vẻ máu lạnh cực độ.
Nhưng lời này lại là sự thật, không nhìn thấy chuyện xảy ra không có nghĩa nó không xảy ra.
Vừa rồi cái tên cơ bắp cường tráng này ba lần bốn lượt sử dụng dị năng để uy hiếp, nếu không phải bọn họ đủ mạnh, kết cục của hai thiếu niên và mấy nữ hộ sĩ như thế nào thì có thể tưởng tượng ra được.
Hàng rào khu cách ly phía đông vì những người này mà bị phá, toàn bộ quân đội trông coi vì vậy mà bị tiêu diệt hoàn toàn, đối với loại người đốn mạt này thì không cần phải có bất cứ đồng tình nào.
Đạo lý này tất cả mọi người đều hiểu, nhưng chuyện giết người này thật sự không phải cứ nói làm thì có thể làm được, cái này cần tố chất tâm lý thật mạnh đấy a!
Sở Hoài chờ mấy người Khương viện trưởng làm tư tưởng tâm lý, cổ vũ đủ dũng khí bước từng bước đầu tiên ra mạt thế của bọn họ.
Sau khi giãy giụa trong một thời gian ngắn, Viên Hạo Lâm là người hành động đầu tiên.
Vỗ nhẹ người yêu bé nhỏ trong lòng ngực đang run rẩy sợ hãi, sau khi trấn an một câu ‘ đừng sợ ’ , liền cắn răng nhẫn tâm đưa người đến chỗ Sở Hoài, sau đó nắm tay Đàm Tiểu Kiệt, sảng khoái lưu loát, chém một đao lên người tên đàn ông lực lưỡng kia.
“Hu hu, Hạo Lâm ca ca, máu, máu, giết người, em giết người rồi…”
Đàm Tiểu Kiệt cũng chỉ mới 17 tuổi, tính cách đơn thuần hướng nội khiến cho tuổi tâm lý của hắn còn nhỏ hơn người cùng tuổi khác rất nhiều, cuối cùng nhịn không được bị máu tươi dính trên mặt dọa khóc.
Viên Hạo Lâm đau lòng, nhưng lại không thể không nhẫn tâm.
Sở Hoài nói không sai, thế giới thay đổi, vậy Tiểu Kiệt của hắn cũng cần phải học cách để trưởng thành, nếu còn không hiểu thế sự thì căn bản không thể sinh tồn được trong mạt thế.
Bên cạnh, Ngu Kha nhìn thấy Đàm Tiểu Kiệt sợ hãi đến phát khóc, tỏ vẻ cực kỳ đồng tình.
Lá gan của Tiểu Kiệt thật sự là quá nhỏ, chỉ là chém một đao đổ máu mà thôi, người còn chưa có chết đã bị dọa khóc, quả nhiên y vẫn là người dũng cảm nhất!
Nhìn Sở Hoài quân dụng tâm lương khổ, y đi qua hỗ trợ an ủi,
“Tiểu Kiệt, hắn còn chưa chết, không cần sợ hãi, giết người không có gì ghê gớm cả, một lúc rồi liền thôi, người này vừa rồi còn muốn khi dễ chúng ta, nếu cậu không ra tay với tên khốn nạn này, cậu cùng Hạo Lâm ca ca sẽ gặp chuyện không hay a…”
Đàm Tiểu Kiệt lập tức ngừng khóc, ánh mắt thỏ con khẩn trương, “Thật, thật vậy chăng?”
“Đương nhiên là thật rồi, ta cũng không sợ đây a.”
Ngu Kha gật gật đầu, bắt lấy tay của Khương viện trưởng, sảng khoái đâm vào bụng của tên cơ cắp cường tráng đen đủi kia.
Sắc mặt bình tĩnh không có chút khiếp đảm nào, đâm một đao xong liền cười tiếp, “Cậu xem, có phải rất dễ dàng hay không a?”
“Tiểu Kha giỏi quá, thật là lợi hại…”
Đàm Tiểu Kiệt mặc dù trên mặt còn giàn giụa nước mắt, nhưng vẫn tràn đầy sùng bái.
“Đúng rồi, rất lợi hại cũng rất dễ dàng, mau tới đây, nhắm mắt lại chặt đầu tên khốn nạn này đi, Hạo Lâm ca ca của cậu chắc chắn sẽ thích cậu nhiều hơn đấy!”
Ngu Kha đứng một bên dùng đôi mắt sáng lấp lánh xúi giục cổ vũ, kéo tay Đàm Tiểu Kiệt đặt lên trên tay Khương viện trưởng.
Ba người một thanh đao nhanh chóng chém xuống, tên đàn ông cơ bắp kia kêu lên một tiếng rồi không còn tiếng kêu gì nữa, đầu đứt ra.
“Dường như thật sự rất dễ dàng a…”
Lúc này, Đàm Tiểu Kiệt đã hoàn toàn không còn cảm giác sợ hãi như vừa rồi nữa, nhắm mắt lại, cảm thán.
Mọi người:…
Khương viện trưởng như hỏng mất lau máu trên mặt, nội tâm khóc thút thít: Mấy đứa à, thứ con đang nắm là tay của ông già này a, tay của ông già này đấy a…
☆
(Tomato : VIP của chương sẽ được set tùy theo độ dài của chương đó! Mong mọi người tiếp tục ủng hộ truyện! Cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã yêu mến truyện. Chúc mọi người có một trải nghiệm đọc truyện vui vẻ! Nếu có gì cảm thấy không hài lòng mong mọi người có thể góp ý để mình có thể hoàn thiện bản dịch tốt hơn! Cảm ơn mọi người rất nhiều!)
Hô hấp của những người trong phòng đều cứng lại, trái tim nhỏ cả kinh đến mức sắp nhảy ra khỏi lòng ngực.
Du Tiện Khanh cũng không nhịn được mà nuốt nuốt nước miếng, cả kinh đến độ đưa hai tay lên che miệng lại.
Hắn biết ngay mà, nhóm người này còn không phải người hơn cả hắn nữa, nhìn càng không có tính uy hiếp thì lại càng hung tàn!
Xong rồi xong rồi, vừa rồi hắn miệng tiện muốn trêu đùa quyến rũ lão công của y, tiểu gia hỏa này sẽ không kêu nam nhân của mình cắt lưỡi hắn đấy chứ?!
Thời điểm tất cả mọi người nghĩ đây chính là chuyện bạo ngược nhất rồi, hành động tiếp theo của Sở Hoài càng trực tiếp đánh nát thế giới quan của bọn họ.
Chỉ thấy Sở Hoài giơ tay chém xuống, phất tay vào cái liền cắt đứt gân tay của tên cường tráng kia, quay đầu nhìn về phía đám người Khương viện trưởng.
“Viện trưởng, Tiểu Kiệt, hai người lại đây, một người một đao, giết hắn.”
Ngữ khí kinh nói ra cứ bình thường như đang bàn chuyện ăn cơm vậy.
“Cái gì?!”
Khương viện trưởng sợ tới mức chân cũng mềm ra, trừng lớn hai mắt, quả thực không thể tin được vào chính lỗ tai của mình.
Ông không nghe lầm chứ đúng không, cái tên tiểu tử Sở Hoài thúi này vậy mà kêu một ông già như ông đi giết người? Là giết người không phải giết gà a! Phải ngồi tù đấy! Tên tiểu tử này có phải điên rồi hay không!
Đàm Tiểu Kiệt dựa trên cánh tay của Viên Hạo Lâm, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, không dám đi qua.
Mặc dù cùng tuổi với Ngu Kha, nhưng hoàn cảnh sống lại khác nhau, từ nhỏ đến lớn đều được Viên Hạo Lâm bảo hộ rất kỹ, tính cách lại hướng nội, cả ngày chỉ dán mặt vào máy tính, vừa đơn thuần lại vừa nhát gan.
Không giống với Ngu Kha có bề ngoài vô hại nhưng bên trong lại phúc hắc, đối mặt với hiện thực huyết tinh tàn khốc như vậy vẫn cực kỳ bình tĩnh.
Mạt thế chỉ vừa mới bắt đầu, giờ phút này, con người vẫn chưa lạnh lùng tàn nhẫn như thời gian sau của mạt thế.
Tất nhiên Sở Hoài hiểu được, có một số chuyện không phải cứ sợ là có thể không học không làm, cũng không phải có thể kéo dài.
Mạt thế đến càng lúc càng nhanh càng lúc càng gần, nếu không thể nhanh chóng thích ứng tiếp thu, thì chắc chắn sẽ bị đào thải.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đặc biệt là Khương viện trưởng cùng Đàm Tiểu Kiệt, là một ông lão giàu tâm đồng tình cùng một thiếu niên đơn thuần, phải nhanh chóng trưởng thành, nhất định phải dùng thủ đoạn cực đoan nhất.
Trong mạt thế, tang thi cùng dị thú rất khủng bố, nhưng có nhiều lúc đồng loại mới là thứ đáng sợ nhất, trên thế giới này vĩnh viễn không thiếu người xấu.
“Viện trưởng, ngài không cần sợ, tâm thiện lương cùng đồng tình không cần lãng phí trên loại người này, hắn đáng chết.”
“Nhưng mà hắn hắn hắn…”
Khương viện trưởng thật sự rất sợ, nói chuyện cũng có chút líu lưỡi, hiện thực tàn khốc khiến cho một ông già như ông cực kỳ choáng váng.
“Nhân từ đối với địch nhân chính là tàn nhẫn đối với chính mình, nếu hôm nay không phải chúng ta mạnh hơn so với hắn, chỉ sợ bên gặp chuyện chính là chúng ta, rào chắn khu phía đông bị bọn họ phá, hiện tại có rất nhiều tang thi đã vọt vào thành phố, giết hắn cũng coi như là trừ hại cho dân, viện trưởng, nếu ngài sợ hãi, vậy cứ xem hắn như đám tang thi ngoài kia mà làm thịt hắn…”
Biểu tình cùng ngữ khí của Sở Hoài đều có vẻ máu lạnh cực độ.
Nhưng lời này lại là sự thật, không nhìn thấy chuyện xảy ra không có nghĩa nó không xảy ra.
Vừa rồi cái tên cơ bắp cường tráng này ba lần bốn lượt sử dụng dị năng để uy hiếp, nếu không phải bọn họ đủ mạnh, kết cục của hai thiếu niên và mấy nữ hộ sĩ như thế nào thì có thể tưởng tượng ra được.
Hàng rào khu cách ly phía đông vì những người này mà bị phá, toàn bộ quân đội trông coi vì vậy mà bị tiêu diệt hoàn toàn, đối với loại người đốn mạt này thì không cần phải có bất cứ đồng tình nào.
Đạo lý này tất cả mọi người đều hiểu, nhưng chuyện giết người này thật sự không phải cứ nói làm thì có thể làm được, cái này cần tố chất tâm lý thật mạnh đấy a!
Sở Hoài chờ mấy người Khương viện trưởng làm tư tưởng tâm lý, cổ vũ đủ dũng khí bước từng bước đầu tiên ra mạt thế của bọn họ.
Sau khi giãy giụa trong một thời gian ngắn, Viên Hạo Lâm là người hành động đầu tiên.
Vỗ nhẹ người yêu bé nhỏ trong lòng ngực đang run rẩy sợ hãi, sau khi trấn an một câu ‘ đừng sợ ’ , liền cắn răng nhẫn tâm đưa người đến chỗ Sở Hoài, sau đó nắm tay Đàm Tiểu Kiệt, sảng khoái lưu loát, chém một đao lên người tên đàn ông lực lưỡng kia.
“Hu hu, Hạo Lâm ca ca, máu, máu, giết người, em giết người rồi…”
Đàm Tiểu Kiệt cũng chỉ mới 17 tuổi, tính cách đơn thuần hướng nội khiến cho tuổi tâm lý của hắn còn nhỏ hơn người cùng tuổi khác rất nhiều, cuối cùng nhịn không được bị máu tươi dính trên mặt dọa khóc.
Viên Hạo Lâm đau lòng, nhưng lại không thể không nhẫn tâm.
Sở Hoài nói không sai, thế giới thay đổi, vậy Tiểu Kiệt của hắn cũng cần phải học cách để trưởng thành, nếu còn không hiểu thế sự thì căn bản không thể sinh tồn được trong mạt thế.
Bên cạnh, Ngu Kha nhìn thấy Đàm Tiểu Kiệt sợ hãi đến phát khóc, tỏ vẻ cực kỳ đồng tình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lá gan của Tiểu Kiệt thật sự là quá nhỏ, chỉ là chém một đao đổ máu mà thôi, người còn chưa có chết đã bị dọa khóc, quả nhiên y vẫn là người dũng cảm nhất!
Nhìn Sở Hoài quân dụng tâm lương khổ, y đi qua hỗ trợ an ủi,
“Tiểu Kiệt, hắn còn chưa chết, không cần sợ hãi, giết người không có gì ghê gớm cả, một lúc rồi liền thôi, người này vừa rồi còn muốn khi dễ chúng ta, nếu cậu không ra tay với tên khốn nạn này, cậu cùng Hạo Lâm ca ca sẽ gặp chuyện không hay a…”
Đàm Tiểu Kiệt lập tức ngừng khóc, ánh mắt thỏ con khẩn trương, “Thật, thật vậy chăng?”
“Đương nhiên là thật rồi, ta cũng không sợ đây a.”
Ngu Kha gật gật đầu, bắt lấy tay của Khương viện trưởng, sảng khoái đâm vào bụng của tên cơ cắp cường tráng đen đủi kia.
Sắc mặt bình tĩnh không có chút khiếp đảm nào, đâm một đao xong liền cười tiếp, “Cậu xem, có phải rất dễ dàng hay không a?”
“Tiểu Kha giỏi quá, thật là lợi hại…”
Đàm Tiểu Kiệt mặc dù trên mặt còn giàn giụa nước mắt, nhưng vẫn tràn đầy sùng bái.
“Đúng rồi, rất lợi hại cũng rất dễ dàng, mau tới đây, nhắm mắt lại chặt đầu tên khốn nạn này đi, Hạo Lâm ca ca của cậu chắc chắn sẽ thích cậu nhiều hơn đấy!”
Ngu Kha đứng một bên dùng đôi mắt sáng lấp lánh xúi giục cổ vũ, kéo tay Đàm Tiểu Kiệt đặt lên trên tay Khương viện trưởng.
Ba người một thanh đao nhanh chóng chém xuống, tên đàn ông cơ bắp kia kêu lên một tiếng rồi không còn tiếng kêu gì nữa, đầu đứt ra.
“Dường như thật sự rất dễ dàng a…”
Lúc này, Đàm Tiểu Kiệt đã hoàn toàn không còn cảm giác sợ hãi như vừa rồi nữa, nhắm mắt lại, cảm thán.
Mọi người:…
Khương viện trưởng như hỏng mất lau máu trên mặt, nội tâm khóc thút thít: Mấy đứa à, thứ con đang nắm là tay của ông già này a, tay của ông già này đấy a…
☆
(Tomato : VIP của chương sẽ được set tùy theo độ dài của chương đó! Mong mọi người tiếp tục ủng hộ truyện! Cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã yêu mến truyện. Chúc mọi người có một trải nghiệm đọc truyện vui vẻ! Nếu có gì cảm thấy không hài lòng mong mọi người có thể góp ý để mình có thể hoàn thiện bản dịch tốt hơn! Cảm ơn mọi người rất nhiều!)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro