Mạt Thế Chi Hắn Từ Huyệt Mộ Mà Đến
Đi Nhặt Tiện Ng...
Thỏ Nguyệt Quan
2024-08-29 07:41:38
Bởi vì do sự lan truyền rộng rãi của virus, có không ít ngành sản xuất đều đình chỉ hoạt động, thị trường thuỷ sản bên này cũng vậy, tất cả mọi người không dám ra ngoài, cho nên hoàn toàn không thể buôn bán.
Nơi đây đã một thời gian dài không có người lui tới, đồng nghĩa với việc giờ phút này ở đây không có tang thi.
Nhưng nghĩ đến vấn đề an toàn, mấy người Sở Hoài vẫn cẩn thận phá hư máy theo dõi, tìm thấy kho hàng thì để Sở Hoài thu thập mọi thứ, những người còn lại thì tản ra chú ý tình huống chung quanh.
Mặc dù Viên Hạo Lâm cũng có không gian, nhưng diện tích trong không gian của hắn không đủ, trước khi mạt thế bắt đầu thì hắn đã nhồi đầy không gian rồi.
Diện tích trong không gian của Sở Hoài lớn hơn rất nhiều lần, ước chừng có khoảng hơn một ngàn mét vuông, hơn nữa không gian có thể vĩnh viễn duy trì cho đồ ăn vẫn luôn tươi mới không hề bị hư.
Nhưng theo như những gì hắn hiểu được từ kiếp trước, mặc dù sao này trong mạt thế có không gian, nhưng không ai có được không gian có thể giữ cho đồ vật vĩnh viễn không thể hư như của hắn.
Cũng không phải dấu vết trên trên tay như của hắn, ngoại trừ dị năng giả không gian, tất cả những người còn lại nếu muốn có không gian thì phải có đồ vật môi giới nào đó.
Đây cũng chính là lý do vì sao Sở Hoài không muốn người khác biết đến không gian của mình trước khi dị năng giả không gian xuất hiện, bởi vì không gian của hắn có chút đặc thù, khó đảm bảo rằng sẽ không xuất hiện một số người có ý định tìm hắn gây phiền toái.
Mặc dù trong kho hàng có rất nhiều thức ăn chăn nuôi, nhưng thiết bị nuôi dưỡng lại không có, Sở Hoài chỉ có thể tháo dỡ thu thập trang thiết bị có sẵn từ các nhà khác trong chợ.
Nhìn thấy sau khi Sở Hoài phất tay lên một cái thì đồ trước mặt liền biến mất không còn đâu nữa, Khương viện trưởng liền chết lặng.
Nhờ sự phát triển của internet, một ông lão như ông cũng biết đến không gian, ngay cả khi nhìn thấy tang thi cũng không có quá nhiều bất ngờ, căn bản không cần Sở Hoài giải thích quá nhiều thì ông cũng hiểu được đã có chuyện gì xảy ra.
Nhưng hôm nay ông đã chịu quá nhiều kích thích, nếu hiện tại có người nói với ông ngày mai có một ngôi sao chổi muốn đâm vào địa cầu, ông cũng sẽ không cảm thấy kinh hoàng hay ngoài ý muốn.
Chờ đợi sau khi đã thu thập tương đối đầy đủ tất cả các thiết bị nuôi dưỡng, Sở Hoài mới lần nữa đón tất cả mọi người lên xe, sau đó đến khu vực bán rau củ quả cách đó không xa.
Mặc dù virus đang hoành hành bừa bãi, nhưng ngành công nghiệp thực phẩm lại không biến mất.
Con người có thể không cần những vật tư khác, nhưng đồ ăn là thứ cần thiết, ba ngày không uống nước, bảy ngày không ăn cơm, sinh mệnh của con người sẽ kết thúc.
Sở Hoài nhớ rõ, trước kia khi đang ở căn cứ mỗi lần nói tới vấn đề đồ ăn, mọi người đều sẽ chảy nước miếng nhớ đến hương vị đồ ăn thơm ngon trước mặt thế, cảm thán những món đồ ăn trước mạt thế kia không thể giữ cho nó không hỏng đúng thật là đáng tiếc.
Đúng vậy, mấy ngày trước mạt thế, toàn bộ thế giới đều hỗn loạn, tất cả mọi người ngay cả chạy trốn cũng không kịp, ai còn tâm trí đâu mà quan tâm đến những thứ khác cơ chứ.
Cho dù có người thông minh biết phải thu thập vật tư, cũng đều thu thập chút thực phẩm tiện lợi và dễ bảo tồn, giống như trái cây, rau dưa này đó thì căn bản không ai đi lấy, bởi vì cho dù có cầm về thì cũng rất phiền toái.
Từ khi mạt thế bắt đầu, con người ghét nhất chính là lãng phí, cho nên Sở Hoài muốn đi một chuyến, đem tất cả những thứ này thu thập hết.
Những nơi như siêu thị thì để dành lại cho những người còn sống sót đi lấy cho tiện, làm chuyện gì thì cũng không cần phải cực đoan quá.
Khu rau củ quả ngay bên cạnh chợ thuỷ sản có diện tích cũng không nhỏ, trước đây hơn phân nửa số rau củ quả trong thành phố C đều được nhập hàng từ chỗ này.
Nhưng so với những náo nhiệt trước đây, thì sau khi virus phát tán, chỗ này tiêu điều hơn không ít.
Thời điểm Sở Hoài đến chỉ có thể nhìn thấy một nửa những người không sợ chết mở cửa hàng, còn có mười mấy chiếc xe vận chuyển vừa mới chở trái cây đến ngày hôm qua đang đậu ở đó.
May mắn khi tang thi bùng nổ là vào buổi tối, chợ rau quả bên này hoàn toàn không có ai, trống không không hề có một bóng người.
“Mọi người nhớ chú ý đến động tĩnh chung quanh, chúng ta chỉ thu những thứ có trên xe thôi.”
Sở Hoài quan sát tình hình, nhanh chóng đưa ra phán đoán, chỉ huy tất cả mọi người chia ra hành động.
Sau đó nhanh nhẹn đem tất cả những thứ có trên xe chở hàng đều thu vào trong không gian.
Cây mía, anh đào, dâu tây, rau xanh, rau chân vịt v.v…, tất cả đều là các loại trái cây rau dưa ngon nhất trong thời gian này.
Nơi đây đã một thời gian dài không có người lui tới, đồng nghĩa với việc giờ phút này ở đây không có tang thi.
Nhưng nghĩ đến vấn đề an toàn, mấy người Sở Hoài vẫn cẩn thận phá hư máy theo dõi, tìm thấy kho hàng thì để Sở Hoài thu thập mọi thứ, những người còn lại thì tản ra chú ý tình huống chung quanh.
Mặc dù Viên Hạo Lâm cũng có không gian, nhưng diện tích trong không gian của hắn không đủ, trước khi mạt thế bắt đầu thì hắn đã nhồi đầy không gian rồi.
Diện tích trong không gian của Sở Hoài lớn hơn rất nhiều lần, ước chừng có khoảng hơn một ngàn mét vuông, hơn nữa không gian có thể vĩnh viễn duy trì cho đồ ăn vẫn luôn tươi mới không hề bị hư.
Nhưng theo như những gì hắn hiểu được từ kiếp trước, mặc dù sao này trong mạt thế có không gian, nhưng không ai có được không gian có thể giữ cho đồ vật vĩnh viễn không thể hư như của hắn.
Cũng không phải dấu vết trên trên tay như của hắn, ngoại trừ dị năng giả không gian, tất cả những người còn lại nếu muốn có không gian thì phải có đồ vật môi giới nào đó.
Đây cũng chính là lý do vì sao Sở Hoài không muốn người khác biết đến không gian của mình trước khi dị năng giả không gian xuất hiện, bởi vì không gian của hắn có chút đặc thù, khó đảm bảo rằng sẽ không xuất hiện một số người có ý định tìm hắn gây phiền toái.
Mặc dù trong kho hàng có rất nhiều thức ăn chăn nuôi, nhưng thiết bị nuôi dưỡng lại không có, Sở Hoài chỉ có thể tháo dỡ thu thập trang thiết bị có sẵn từ các nhà khác trong chợ.
Nhìn thấy sau khi Sở Hoài phất tay lên một cái thì đồ trước mặt liền biến mất không còn đâu nữa, Khương viện trưởng liền chết lặng.
Nhờ sự phát triển của internet, một ông lão như ông cũng biết đến không gian, ngay cả khi nhìn thấy tang thi cũng không có quá nhiều bất ngờ, căn bản không cần Sở Hoài giải thích quá nhiều thì ông cũng hiểu được đã có chuyện gì xảy ra.
Nhưng hôm nay ông đã chịu quá nhiều kích thích, nếu hiện tại có người nói với ông ngày mai có một ngôi sao chổi muốn đâm vào địa cầu, ông cũng sẽ không cảm thấy kinh hoàng hay ngoài ý muốn.
Chờ đợi sau khi đã thu thập tương đối đầy đủ tất cả các thiết bị nuôi dưỡng, Sở Hoài mới lần nữa đón tất cả mọi người lên xe, sau đó đến khu vực bán rau củ quả cách đó không xa.
Mặc dù virus đang hoành hành bừa bãi, nhưng ngành công nghiệp thực phẩm lại không biến mất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Con người có thể không cần những vật tư khác, nhưng đồ ăn là thứ cần thiết, ba ngày không uống nước, bảy ngày không ăn cơm, sinh mệnh của con người sẽ kết thúc.
Sở Hoài nhớ rõ, trước kia khi đang ở căn cứ mỗi lần nói tới vấn đề đồ ăn, mọi người đều sẽ chảy nước miếng nhớ đến hương vị đồ ăn thơm ngon trước mặt thế, cảm thán những món đồ ăn trước mạt thế kia không thể giữ cho nó không hỏng đúng thật là đáng tiếc.
Đúng vậy, mấy ngày trước mạt thế, toàn bộ thế giới đều hỗn loạn, tất cả mọi người ngay cả chạy trốn cũng không kịp, ai còn tâm trí đâu mà quan tâm đến những thứ khác cơ chứ.
Cho dù có người thông minh biết phải thu thập vật tư, cũng đều thu thập chút thực phẩm tiện lợi và dễ bảo tồn, giống như trái cây, rau dưa này đó thì căn bản không ai đi lấy, bởi vì cho dù có cầm về thì cũng rất phiền toái.
Từ khi mạt thế bắt đầu, con người ghét nhất chính là lãng phí, cho nên Sở Hoài muốn đi một chuyến, đem tất cả những thứ này thu thập hết.
Những nơi như siêu thị thì để dành lại cho những người còn sống sót đi lấy cho tiện, làm chuyện gì thì cũng không cần phải cực đoan quá.
Khu rau củ quả ngay bên cạnh chợ thuỷ sản có diện tích cũng không nhỏ, trước đây hơn phân nửa số rau củ quả trong thành phố C đều được nhập hàng từ chỗ này.
Nhưng so với những náo nhiệt trước đây, thì sau khi virus phát tán, chỗ này tiêu điều hơn không ít.
Thời điểm Sở Hoài đến chỉ có thể nhìn thấy một nửa những người không sợ chết mở cửa hàng, còn có mười mấy chiếc xe vận chuyển vừa mới chở trái cây đến ngày hôm qua đang đậu ở đó.
May mắn khi tang thi bùng nổ là vào buổi tối, chợ rau quả bên này hoàn toàn không có ai, trống không không hề có một bóng người.
“Mọi người nhớ chú ý đến động tĩnh chung quanh, chúng ta chỉ thu những thứ có trên xe thôi.”
Sở Hoài quan sát tình hình, nhanh chóng đưa ra phán đoán, chỉ huy tất cả mọi người chia ra hành động.
Sau đó nhanh nhẹn đem tất cả những thứ có trên xe chở hàng đều thu vào trong không gian.
Cây mía, anh đào, dâu tây, rau xanh, rau chân vịt v.v…, tất cả đều là các loại trái cây rau dưa ngon nhất trong thời gian này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro